Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 396: Bà ta không phải là chủ mưu (3)



Chương 395BÀ TA KHÔNG PHẢI LÀ CHỦ MƯU (3)
Nếu như Nhiếp Dập bị đuổi khỏi trường quân đội, vậy Nhiếp Thành Thắng sẽ thất vọng thế nào? Bà ta nghĩ đến đây thì sống lưng cũng lạnh toát.

Nhiếp Dập là con trai mà lại thua kém Nhiếp Nhiên, một khi bị đuổi khỏi trường quân đội thì sẽ hoàn toàn xong hẳn ở trong gia đình thế này.

Nỗi sợ hãi từ tận xương tủy đó khiến bà ta càng nghĩ càng tức giận. Lúc này cũng không quan tâm được ngực có đau hay không nữa, bà ta xông lên túm lấy Nhiếp Nhiên, khẽ gầm lên, “Rốt cuộc mày muốn chơi tới mức nào mới dừng tay! Cho dù mày muốn trả thù cũng nên nhắm vào tao, mày trút giận lên nó làm gì, nó vẫn là một đứa bé, có thể hiểu cái gì! Sao mày có thể độc ác như vậy! Mày có còn là con người nữa không?”

Miệng bà ta mơ hồ có tia máu tràn ra, Nhiếp Nhiên khẽ híp mắt lại, đột nhiên quay người lại túm lấy cổ áo bà ta.

“Lúc dì bảo Phùng Anh Anh dìm chết tôi, dì không độc ác à? Dì để một tân binh như tôi đi tham gia nhiệm vụ, muốn tôi chết dưới súng của thế lực đó, dì không độc ác à? Thậm chí còn phóng hỏa suýt nữa thiêu chết tôi ở kho hàng, dì không độc ác à?”

Nhiếp Nhiên nói xong một câu, mắt lại lạnh thêm một phần, cuối cùng cô nhẹ nhàng đẩy Diệp Trân ngã xuống đất, tàn bạo nhìn bà ta, gằn từng chữ: “Diệp Trân, dì nói xem rốt cuộc ai không phải là người? Hả?”

Âm cuối nhẹ nhàng của cô khiến người nghe tê dại, Diệp Trân ngã xuống đất á khẩu không trả lời được.

Không sai, hồi đó là bà ta ra tay độc ác với Nhiếp Nhiên, bây giờ cũng là bà ta kém cỏi không thủ đoạn bằng người ta. Quả thật Nhiếp Nhiên muốn trả thù không có gì có thể xin tha thứ được.

Nhưng lúc nghe thấy hai chữ phóng hỏa, bà ta cau mày lại, “Phóng hỏa? Tao không phóng hỏa.”

Nhiếp Nhiên nhướng mày nhìn bà ta, cái nhìn sắc bén giống như dao cắt.

“Bây giờ dì còn muốn diễn kịch cũng không kịp rồi.”

“Tao thật sự không sai người phóng hỏa!” Diệp Trân cuống quýt bò dậy, “Đúng là tao sai Phùng Anh Anh tạo ra sự cố, thậm chí muốn mượn nhiệm vụ để mày xảy ra chuyện, nhưng tao không phóng hỏa thiêu mày! Khi đó mày ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, tao còn không biết mày ở đâu, làm sao phóng hỏa được?”

Chuyện bà ta không làm, bà ta tuyệt đối sẽ không nhận!

Nhiếp Nhiên nghịch cái bút ghi âm đã gãy thành hai đoạn kia, u ám kéo khóe môi lên, “Đương nhiên dì không cần đích thân phóng hỏa rồi, chỉ cần thả ngọn đuốc Hoắc Hoành ra vào lúc tôi thực hiện nhiệm vụ thứ hai, không phải là được rồi sao? Chiêu anh hùng cứu mỹ nhân thật cao minh.”
Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Lúc đó ở trong cái thôn nát ấy, trừ trưởng thôn đối đầu với mình ra thì không có người ngoài đến đó. Mà cô đã đích thân nghiệm chứng trưởng thôn không có vấn đề rồi, tức là vấn đề nằm ở Hoắc Hoành và A Hổ.

Diệp Trân có thể tùy cơ ứng biến khiến mình ra ngoài làm nhiệm vụ, vậy thì càng không cần nhắc đến chuyện nhỏ để Hoắc Hoành nằm vùng kia phóng hỏa.

Nhiếp Nhiên nghiền nát miếng nhựa trong tay phát ra tiếng “răng rắc” trong căn phòng yên tĩnh mang đến cảm giác kinh hãi.

Diệp Trân cau mày hỏi: “Nhiệm vụ thứ hai? Không phải mày chỉ có một nhiệm vụ hợp tác với Cục Cảnh sát sao?”

“Diệp Trân, bà muốn tiếp tục chơi với tôi, tôi không ngại, chỉ cần bà không sợ đánh cược cuộc đời của con trai bà thì bà có thể tiếp tục diễn.”

Nhiếp Nhiên đã không muốn nhìn phản ứng này của bà ta nữa, thậm chí ngay cả cách gọi cũng đã thay đổi.

Diệp Trân nghe thấy số phận của con trai mình thì cuống thật, “Không, tao thật sự không sai ai phóng hỏa! Hoắc Hoành gì, anh hùng cứu mỹ nhân gì, tao không hiểu!”