Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 399: Bà ta không phải là chủ mưu (6)



Chương 398BÀ TA KHÔNG PHẢI LÀ CHỦ MƯU (6)
Cả nhà chỉ có Nhiếp Nhiên là dửng dưng như không, vẫn ăn uống ngủ nghỉ bình thường, không hề bị làm phiền.

Nhiếp Thành Thắng nhìn thấy tất cả, cộng thêm lời chị Lưu nói, cùng với lời Diệp Trân khuyên giải an ủi, ông ta lập tức không vui.

Cho dù là mẹ kế thì cũng là vợ mình, con gái lớn của ông ta thậm chí ngay cả một câu thăm hỏi cũng không có, thế này đúng là không có gia giáo rồi.

“Nhiếp Nhiên, có phải con nên đi thăm dì Diệp của con không?” Nhiếp Thành Thắng đi tới cửa phòng cô, lạnh lùng nói.

Lúc này Nhiếp Nhiên đang ngồi ở trước bàn xem xét tài liệu giới thiệu liên quan tới đơn vị huấn luyện dự bị. Mấy ngày nay cô luôn nghiên cứu đơn vị này, đúng là phía trên viết đơn vị này ưu tú thế nào, nhưng những thứ khác đều qua loa.

Cô đang phiền não thì Nhiếp Thành Thắng lại đến.

Ha, xem ra Diệp Trân không quá ngu xuẩn, biết dù có ghét yếu đuối thế nào cũng không quan trọng bằng số phận của con trai, thầm thì bên gối lại rất thành công.

Ít nhất hình như thái độ của Nhiếp Thành Thắng đối với cô lại trở về điểm xuất phát rồi.

“Được ạ, mấy ngày nay con bận xem tài liệu, đúng là chưa đi thăm dì Diệp được. Ba, con xin lỗi.”

Diệp Trân, bà tự tìm chỗ chết, vậy thì không trách tôi được.

“Đi thôi, ba, con cũng nên đi thăm dì Diệp rồi.”

Lúc nói chuyện, cô đã đi ra khỏi phòng, đến phòng ngủ chính.

Mới vào phòng ngủ đã thấy Nhiếp Dập đang quỳ ở cạnh giường cẩn thận đút từng thìa cháo cho Diệp Trân, dáng vẻ mẹ hiền con thảo kia đúng là làm người ta cảm động.

Nghĩ đến đến những hành động của Nhiếp Dập trong mấy ngày Diệp Trân đổ bệnh, lửa giận trong lòng Nhiếp Thành Thắng tiêu tan không ít.

Tương kế tựu kế, chiêu này chơi đẹp lắm.

Ý cười ở khóe miệng Nhiếp Nhiên càng đậm hơn, cô đứng ở cạnh giường, “Dì Diệp, dì đã đỡ hơn chút nào chưa?”

“Chị đến làm gì, ra ngoài! Chị cút ra ngoài cho tôi!” Nhiếp Dập vừa nhìn thấy Nhiếp Nhiên thì lập tức hóa thành con cọp nhỏ, cau mặt nổi giận đùng đùng nhìn cô.

Diệp Trân khẽ mắng, “Không được vô lễ với chị, con đi xuống hỏi chị Lưu xem thuốc đã được chưa, mau lên.”

Bà ta vỗ nhẹ lên mông Nhiếp Dập một cái, lúc này Nhiếp Dập mới quay đi.

“Dì xin lỗi, Dập Dập luôn không hiểu chuyện như vậy.”

“Không sao, em trai còn nhỏ, con sẽ không để ý.” Nhiếp Nhiên lại nói: “Nhìn có vẻ dì Diệp đã đỡ hơn nhiều rồi.”

“Đúng vậy, đã đỡ hơn mấy ngày trước nhiều rồi.” Diệp Trân cười yếu ớt, giơ tay che miệng ho khan mấy tiếng.

Đỡ hơn nhiều còn ho, diễn lố quá rồi. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

“Nếu dì Diệp đã khỏe hơn nhiều rồi, vậy con cũng yên tâm. Mấy ngày nay vì dì Diệp bị bệnh nên con ăn ngủ không yên, nhưng lại sợ mình vụng về vướng bận, cho nên muốn đợi dì Diệp đỡ hơn mới đi thăm dì.”

“Con bé này thật chu đáo, không giống Dập Dập luôn vụng về khiến dì không yên tâm, chỉ có thể chịu mệt để nó ở bên mình mấy năm nữa rồi mới cho ra ngoài rèn luyện.” Lời này của Diệp Trân nghe như quở trách, nhưng rất rõ ràng là bà ta đang ám chỉ Nhiếp Dập không cần đến trường quân đội.

“Ồ? Vậy là em trai đồng ý đi xin lỗi rồi ạ? Vậy thì tốt quá! Con vốn cũng không nỡ để em trai đến trường quân đội, thật sự là sợ ba khó làm người nên mới nghĩ ra cái hạ sách này. Một là cũng coi như ăn nói được với chú Uông. Hôm đó ở hồ nhân tạo thành ra như thế, khó tránh bị người ta gây khó dễ. Hai là cũng để em trai tránh đầu sóng ngọn gió, thuận tiện đi rèn luyện lấy kinh nghiệm.”