Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 425: Trả đũa - Vào đồn cảnh sát - người ở đơn vị đến (1)



Chương 424TRẢ ĐŨA - VÀO ĐỒN CẢNH SÁT - NGƯỜI Ở ĐƠN VỊ ĐẾN (1)
“Đi mau!”

Uông Tư Minh kéo tay Nhiếp Nhiên chạy về phía cổng trạm tàu hỏa.

Nhiếp Nhiên bất đắc dĩ đi theo, nhưng vẫn không nhịn được cau mày lại, “Anh làm gì thế?”

“Bây giờ gã đang trả đũa, cô mà vào đồn cảnh sát thì sẽ lớn chuyện!” Uông Tư Minh nhanh chóng phân tích tuyến đường, kéo cô đến chỗ đông người.

Nhân viên an ninh sau lưng nghe thấy gã đàn ông đầu trọc hét lên như vậy, lại thấy hai người kia đột nhiên tăng tốc chạy về phía trước, cho là họ có tật giật mình nên lập tức hô lên: “Đứng lại!”

Anh ta vội vàng dùng bộ đàm gọi người đến giúp.

Trong nháy mắt, cảnh sát và nhân viên an ninh trong trạm tàu hỏa đều được điều động đến.

Nhiếp Nhiên thấy nhân viên mặc đồng phục xung quanh vây lại thì dùng sức kéo Uông Tư Minh lại, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Có phải vì vừa rồi tôi không cứu anh cho nên anh cố ý chỉnh tôi không?”

Uông Tư Minh ngẩn ra, rõ ràng là anh ta nghĩ cho Nhiếp Nhiên, sao lại thành cố ý chỉnh cô rồi?

Vào đồn cảnh sát thì sẽ lớn chuyện, nhìn cái gã kia không phải dạng hiền lành gì, nếu đơn vị dự bị biết được tin tức này thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng xấu với tân binh mới vào như Nhiếp Nhiên.

“Tôi không nhàm chán như vậy, tôi chỉ nghĩ cho cô thôi.” Đối với cách làm không phân biệt tốt xấu của cô, Uông Tư Minh hơi tức giận.

“Nghĩ cho tôi? Dẫn tôi chạy trốn là vì nghĩ cho tôi à?” Nhiếp Nhiên cạn lời, rốt cuộc đầu óc người này thế nào vậy, bị một đấm vừa rồi làm mất chỉ số thông minh rồi à!

Không nói cách chạy trốn này chẳng vẻ vang gì, chỉ riêng cách anh ta kéo mình chạy đi thôi, mục tiêu lớn như vậy, làm sao có thể tránh được đám cảnh sát kia?

“Bây giờ gã bị trói, trên cổ còn có vết dao, chắc chắn là muốn cắn ngược lại cô. Chẳng lẽ tôi bảo cô đi là sai à?” Uông Tư Minh cau mày.

Nhiếp Nhiên tức không thở nổi: “Nhưng tôi chạy như vậy không phải chứng minh tôi có tật giật mình, chứng minh lời gã nói là thật à? Anh nghĩ đám cảnh sát kia bị mù à?”

Uông Tư Minh tỉnh táo lại.

Vừa rồi anh ta chỉ nghĩ làm sao để đừng khiến chuyện này ầm ĩ lên, cho nên theo bản năng kéo Nhiếp Nhiên chạy đi, nhưng quên mất làm như vậy chỉ càng chứng thực lời vu cáo hãm hại của gã đàn ông đầu trọc kia.

Nhiếp Nhiên hất cái tay ra: “Xin anh đấy, có thể động não lúc làm việc được không!”

Cô phát hiện ra hình như đầu óc của đám làm quân nhân ít nhiều đều có vấn đề. Lý Kiêu như thế, Uông Tư Minh cũng như thế, luôn đặc biệt cố chấp với cách nghĩ của mình, giống như tất cả những gì mình làm vĩnh viễn là đúng.

Thật không biết rốt cuộc bọn họ lấy đâu ra tự tin và cảm giác ưu việt tài trí hơn người như vậy?

Chắc quân đội sẽ không dạy bọn họ cái này chứ!

Bởi vì bọn họ dừng lại nên đám cảnh sát truy đuổi nhanh chóng vây đến, một nhân viên an ninh trong đó dẫn theo gã đàn ông đầu trọc vừa được cởi trói, hỏi: “Có phải cô ta không?” w●ebtruy●enonlin●e●com

“Đúng, chính là mấy người này bắt tôi! Cô ta còn dùng dao cắt cổ tôi!” Gã đàn ông đầu trọc trưng vẻ mặt bị hại ra chỉ chứng cứ cho bọn họ.

Cảnh sát dẫn đầu vung tay lên, nói: “Dẫn hết đi!”

“Cái tên khốn kiếp này, kẻ xấu mà lại cáo trạng trước, chờ đó cho tao!”

“Lại không sợ chết cắn ngược lại, đến đồn cảnh sát tao sẽ tính sổ với mày.”

“Mày sẽ gặp báo ứng!”

Đám người Nghiêm Hoài Vũ và Kiều Duy Mã đã sớm bị cảnh sát đưa đi, không ngừng mắng gã đàn ông đầu trọc.