Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 480: Tự xin thuyên chuyển - Xin chào nhị thiếu (2)



Chương 479TỰ XIN THUYÊN CHUYỂN - XIN CHÀO NHỊ THIẾU (2)
Cô từ từ quay đầu lại, khuôn mặt vốn trắng bóc đã bị cóng lạnh đến mức thành tái, nhưng cặp mắt kia vẫn sáng lấp lánh, “Thế thầy ấy không nói cho anh biết à, tôi đã ân cần thăm hỏi thầy ấy, còn suýt nữa cầm dao cạo đầu thầy ấy cơ.”

An Viễn Đạo kinh ngạc đến mức nhảy dựng lên, “Cái gì! Tên nhóc thối kia thế mà suýt bị cô gọt đầu á?”

Binh sĩ dưới tay anh ta mà lại bị một con nhóc suýt gọt đầu! Cái này… cái này… cái này… thằng nhóc thối này, chờ chuyện này xong rồi, anh ta nhất định phải lôi thằng nhóc thối kia ra huấn luyện một trận từ đầu tới đuôi mới được!

Mà lúc này Phương Lượng đang xem bản tin thời sự bỗng dưng bị hắt hơi.

Nhiếp Nhiên nhìn An Viễn Đạo đứng bên cạnh đang nghiến răng nghiến lợi, giận dữ nắm chặt nắm đấm. Cô lại nghĩ đến chuyện lúc ở đại đội tân binh, Phương Lượng đối xử với mình cũng không đến nỗi nào, nên cuối cùng cô vẫn bồi thêm một câu, “Tôi đánh lén.”

An Viễn Đạo nổi giận đùng đùng quay đầu lại nói với Nhiếp Nhiên: “Vậy cũng không được! Người của lớp 1 bị người lớp 6 đánh lén, thế là vô cùng nhục nhã!”

Anh ta bồi dưỡng huấn luyện Phương Lượng lâu như vậy, kết quả lại bị một con nhóc suýt quật ngã được, quá mất mặt!

Đột nhiên, Nhiếp Nhiên nhìn ra nơi xa, rồi tự lẩm bẩm một câu. “Tôi cũng sắp không phải là người của lớp 6 nữa rồi.”

An Viễn Đạo thính tai nên nghe thấy được. Anh ta quay đầu sang nhìn cô, dường như là nghĩ đến cái gì đó, anh ta rất hả hê ngửa đầu ra, dùng vẻ mặt hếch mũi lên trời mà liếc mắt nhìn Nhiếp Nhiên, “Không muốn làm người của lớp 6? Sao, cô muốn vào lớp 1 hả? Tôi nói cho cô biết, không có khả năng đấy đâu! Với loại người không biết phục tùng như cô, tôi sẽ không đồng ý nhận cô.”

Nhưng trong lòng anh ta lại yên lặng tính toán, có thể kiên trì đứng ở chỗ này tám ngày, không hề động đậy, sự nhẫn nại này xem như được thông qua.

Vừa nãy nghe cô nói suýt chút nữa đã cạo được đầu Phương Lượng, thân thủ xem ra cũng tạm được.

Tổng hợp những điều trên thì miễn cưỡng cũng được xem là một hạt giống tốt.

Mỗi tội cái tính cách này còn cần phải mài giũa mới được!

Thật ra Quý Chính Hổ nói không sai, lần này anh ta nhằm vào lớp 6 đúng là có ý trả thù riêng. Một là muốn giày vò Nhiếp Nhiên, hai cũng là nghĩ muốn khảo nghiệm cô, nhìn xem rốt cuộc thể lực của cô đến được mức nào.

Hiện tại đã đánh giá xong, cô khá tốt!

Cho nên, anh ta vừa lẩm bẩm vừa nói với vẻ ghét bỏ: “Trừ phi… bây giờ cô nhận thua, hơn nữa về sau phải cam đoan sẽ ngoan ngoãn đi huấn luyện, tôi mới miễn cưỡng mà chấp nhận cân nhắc một chút.”
Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Cân nhắc? Cô đã gây ra cục diện rối rắm lớn như thế này rồi mà anh ta còn cân nhắc chuyện cho cô tiến vào lớp 1? Mà từ đầu tới giờ cô chưa hề nói là mình phải vào lớp 1 có được không hả!

Não bộ của anh ta chuyển động như thế nào vậy?

Trong mắt cô thoáng kinh ngạc, sau đó không hề do dự mà cự tuyệt: “Không muốn.”

An Viễn Đạo nghe xong lại cho rằng cô không muốn chịu thua, thế là lửa giận lập tức bốc lên ngùn ngụt. Chẳng mấy khi anh ta có lòng tốt không để ý đến chuyện ngang nhiên chống đối lần này, thậm chí còn đồng ý thu nhận cô vào lớp của mình, không ngờ con nhóc này lại bướng bỉnh như thế!

“Cô cứ nhất định phải đứng chết ở đây à?”

Nhiếp Nhiên lại rất bình tĩnh trước sự nổi giận đùng đùng của An Viễn Đạo, cô lạnh nhạt, nói: “Tôi rất tiếc mạng sống của mình.”

“Cô biết tiếc? Cô không ăn không uống không ngủ như thế này mà còn nói là tiếc mạng?” An Viễn Đạo tức giận trừng mắt với cô, hận không thể trừng rơi cả tròng mắt.

Nhiếp Nhiên nhún vai, không đáp lời.

Bầu không khí lập tức yên tĩnh lại.

Trong bóng tối, từng cơn gió lớn quét sạch qua toàn bộ thao trường.

Thời gian chậm rãi trôi qua, An Viễn Đạo cảm thấy thật sự rất nhàm chán, cuối cùng không thể nhịn được nữa, anh ta bèn mặt dày nói chuyện với Nhiếp Nhiên.

“Vì sao lúc trước cô lại muốn từ chối vào đội dự bị?”