Đấu Thần

Chương 172: Yến thọ



Đả tự: Sided Lovettt

***

Lại đặt chân vào trong Vân Thủy Thành, Lý Dật và Cung Vô Song vẫn mặc hắc bào trên người trong vô cùng bình thường.

Lúc này có lẽ yến thọ đã kết thúc, Vân Thủy Thành vì vậy đã rộn ràng nhốn nháo như cũ, trông vô cùng sầm uất. Lý Dật lắng nghe một hồi, đã phát hiện rất nhiều người đã thì thầm bàn tán ước đầu của hắn và Nạp Lan Hạ hôm nay...

Dù gì, đây cũng là một việc trọng đại nhiều năm nay chưa từng xuất hiện ở Vân Thủy Thành.

- Ngươi thật sự hợp tác với Nạp Lan Khánh, muốn lấy mạng của Nạp Lan Hạ sao? Có điều nếu người muốn giết hắn, bản thân lẽ nào lại không giết được, cần gì phải phiền phức như vậy?

Cung Vô Song kỳ quái nhìn Lý Dật, khẽ tiếng nói.

Lý Dật nhún vai, nhàn nhạt nói:

- Muốn giết một Nạp Lan Hạ, cho dù là nàng hay ta đều là chuyện dễ như trở bàn tan... Thế nhưng há chẳng phải đã nói với mọi người rằng ta giết cái tên mắc dịch đó sao? Chưa cần nói hắn là đệ tử của Phó Viện trưởng của Học viện La Lan, cho dù với thực lực của Nạp Lan Gia ở Đế quốc Thiên Phong, nếu ta cứ giết như vậy, nói không chừng sẽ mang lại họa diệt môn cho Lý Gia... Vì vậy, cho dù ta có muốn giết hắn, cũng không thể không hợp tác với Nạp Lan Khánh, ta nghĩ, hắn cũng đoán chắc được điểm này của ta!

- Nghĩa là thế nào?

Cung Vô Song nhíu mày hỏi.

Lý Dật cười nói:

- Rất đơn giản... Nếu Nạp Lan Hạ chết trong tay ta, vậy thì cho dù là Nạp Lan Gia, Hoàng thất hay là Học viện La Lan đều sẽ báo thù ta... Thế nhưng nếu Nạp Lan Hạ chết trong tay của Nạp Lan Khánh, vậy thì sẽ lại khác! Thứ nhất, Nạp Lan Khánh và Nạp Lan Hạ đều là chết trong nội đấu gia tộc, vậy thì đầu tiên, phía bên Hoàng thất và Nạp Lan Gia Tộc, chuyện này sẽ không sao. Dù gì, Đại lục Đấu Thần cường giả vi tôn, chết trong cuộc đấu tranh đoạt Gia chủ, điều này có thể trách ai? Thứ hai, Phó Viện trưởng của Học viện La Lan đó nếu có tìm Lý Gia ta báo thù, có thể nói là trút giận cho đệ tử hắn, danh chính ngôn thuận. Thế nhưng nếu như hắn tìm Nạp Lan Khánh, há không phải bị người khác nói mình muốn nhúng tay vào nội đầu gia tộc? Nếu ta đoán không sai, những lão quái vật như hắn người nào cũng rất yêu thể diện của mình...

- Chỉ vì như vậy thôi sao?

Cung Vô Song nhàn nhạt nói.

- Đương nhiên không chỉ như vậy.

Lý Dật nhàn nhạt nói:

- Lúc này, Nạp Lan Hạ tuy đã thoái hôn, thế nhưng Nạp Lan Gia lúc nào cũng có thể không thừa nhận... Với tính của biểu tỷ ta, nếu như Nạp Lan Gia cứ dây dưa không chịu thôi, chắc chắn nàng ấy sẽ hy sinh bản thân và gia tộc! Ta không thể đề tình hình đó xuất hiện. Vì vậy cách tốt nhất, chính là để Nạp Lan Gia bắt buộc phải thừa nhận chuyện này! Còn Nạp Lan Hạ, hoặc là Nạp Lan Thiên Thiết bây giờ lúc nào cũng có thể trở mặt... Duy chỉ có Nạp Lan Khánh...

- Nếu Nạp Lan Khánh cũng trở mặt thì sao?

Cung Vô Song lạnh lùng nói.

- Hắn sẽ không trở mặt.

Lý Dật khẽ cười một tiếng:

- Lần này, hắn và Nạp Lan Hạ tranh đoạt chức vị Gia chủ, tuy rằng có xác suất thắng rất lớn, thế nhưng chắc chắn thắng rồi cũng phải chật vật... Cho dù là bại, cũng không sao, ta sẽ tìm cơ hội giết Nạp Lan Hạ! Trong tình hình như vậy, chuyện này đương nhiên giá họa vào Nạp Lan Khánh sẽ dễ như trở bàn tay... Hai người thừa kế của Nạp Lan Gia đều chết, Nạp Lan Gia rơi vào trong tay của chi thứ thì ta còn sợ điều gì? Cho dù là Nạp Lan Khánh ngôi lên vị trí Gia chủ, trong nội đấu, các thế lực của Nạp Lan Gia cũng chắc chắn bị tổn hại lớn... Như vậy, người cảm thấy Nạp Lan Gia sẽ quanh quẩn ở mãi một việc nhỏ không hay là sẽ khịt mũi thừa nhận?

Cung Vô Song suy nghĩ một hồi, cuối cùng thở ra một tiếng, nhàn nhạt nói:

- Ngươi đúng là tính toán khôn khéo... Có điều người làm nhiều chuyện như vậy chỉ vì một nữ nhân, có đáng không?

- Nàng nói thì thế nào?

Lý Dật như cười như không nhìn Cung Vô Song ánh mắt từ từ di chuyển.

...

Lại chậm bước đi trên con đường trong một hồi, khi hoàng hôn buông xuống Lý Dật vào một con hẻm nhỏ vô cùng yên ắng, nhìn thấy lối vào hẻm cơ hồ không có thương điếm nhân khí nào, rồi lại xác định chuyện gì đó ở một góc ở đền thờ, Lý Dật mới ra đầu tay, ý bảo Cung Vô Song cùng hắn chậm bước đi vào.

Bước vào bậu cửa, một luồng khí tức cổ kính lan tới. Bài trí xung quanh vô cùng thanh u, khắp nơi bày đây những vật tao nhã như tranh chữ.

Chỉ có điều, ở một nơi như Vân Thủy Thành này, Đấu Giả thô lỗ nơi nào cũng có, thế nhưng những kẻ biết làm văn chơi chữ có lẽ vô cùng hiếm hoi. Xem dáng vẻ của tửu điếm này, cơ hồ không hề có chút nhân khí nào.

Chỉ có điều Lý Dật lại vô cùng hài lòng với tình cảnh như vậy. Hắn đảo mắt nhìn một vòng cuối cùng nhìn về phía quầy hàng nhìn thấy một người trung niên đang lờ đờ như muốn ngủ gục.

Người trung niên ấy chẳng khác nào một người bình thường trên người mặc một bộ y phục vải bố mộc mạc. Cơ hồ đã cảm giác thấy có người vào, hắn mới dựng mắt dậy, nhìn thấy trang phục của Lý Dật và Cung Vô Song vội lộ ra một nụ cười ân cần, xoa tay nói:

- Hai vị khách quan, không biết đã ngắm được thứ gì rồi, những thứ ở ở đây đều là những vật văn phòng tứ bảo thượng đẳng a!

Lý Dật khẽ lắc đầu, hắn nhìn người đó một hồi, rồi nhàn nhạt nói:

- Ngươi chính là lão bản của tiều điểm nhỏ này?

- Đúng vậy, không biết khách quan có điều gì phân phó?

Lý Dật nhàn nhạt cười, lục lọi trong Dung Giới của mình một hồi, sau đó lấy ra một miếng ngọc bài quăng lên quầy hàng.

Lão bản kia nhìn thấy ngọc bài, khóe mắt chợt giận giật, sau đó hắn nhanh chóng chạy ra lối cửa, cẩn thận đóng cửa quán lại, rồi trở về quầy hàng tỉ mỉ nhìn một hồi, rồi lại nhìn Lý Dật, thấp giọng nói:

- Hai vị mời bên này!

Đi theo lão bản đó vào nội thất, ngay lập tức một đại viện rộng rãi đã hiện ra trong mắt hai người. Hiển nhiên tiêu điểm trước mặt này chỉ là nơi che đậy đại viện này.

Nhanh chóng dẫn hai người Lý Dật vào trong tiền sảnh của đại viện, lão bản mới mò mẫm ngọc bài một hồi, do dự nói:

- Không biết là vị nào của Lý Gia...

Lý Dật nhàn nhạt cười, tháo chiếc mũ trùm đầu xuống tùy ý ngồi lên thượng tọa, trầm giọng nói:

- Ta là Lý Dật!

Hai tiếng Lý Dật vừa tuôn ra, trong ánh mắt của lão bản đó đã vụt hiện tinh quang. Sau chốc lát hắn vội quỳ phục xuống trầm giọng nói:

- Thì ra là Thiếu Gia chủ! Tại hạ là chi thử Lý Lỗi! Chuyên lo tất cả các việc ở trong Vân Thủy Thành...

Lý Dật khoát ta nói:

- Người đứng dậy nói đi.

Lý Lôi cũng không khách khí, nhanh chóng đứng dậy, khẽ chắp tay nói:

- Không ngờ Thiếu Gia chủ lại tìm đến ta... Thiếu Gia chủ, không phải tiểu nhân lắm mồm, chỉ có điều, chuyện hôm nay quả thực là... Nếu Thiếu Gia chủ không ngại, tiểu nhân sẽ sắp xếp người đưa Thiếu Gia chủ ra thành! Nạp Lan Thiên Triết và Nạp Lan Hạ đều là kẻ lòng dạ hẹp hòi, chúng chắc chắn sẽ không từ bỏ đâu!

Lý Dật khẽ cười, nói:

- Lý Lôi thúc thúc... Ha ha, xét bối phận, ta gọi người là thúc thúc cũng không quá phận chứ... Chuyện hôm nay à? Trong lòng ta đã có tính toán, ngươi không cần phải nghĩ nhiều... Hôm nay ta đến, chẳng qua là có một chuyện muốn hỏi.

Lý Lối thoáng ngây người, sau chốc lát nhàn nhạt nói:

- Không biết Thiếu Gia chủ có chuyện gì?

Lý Dật gõ vào tay vịn, sau chốc lát thấp giọng nói:

- Lý Gia chúng ta trong Vân Thủy Thành có thể điều động được bao nhiêu nhân thủ?

Lý Lỗi tính trong chốc lát, rồi trầm giọng nói:

- Nhiều nhất là hai trăm người, trong đó có hai người là Đấu Sư, còn lại đa số đều là Đấu Giả, không biết Lý Dật Thiếu gia có gì phân phó?

- Hai trăm người sao?

Lý Dật vỗ tay, tiện tay quăng ra một cuộn da dê:

- Ta muốn người làm gì, bên trong đã viết rất rõ ràng. Tất cả đều làm như vậy, cũng không cần ta phải dặn gì thêm nữa...

Lý Lôi mở cuộn da dê ra nhìn, sắc mặt khẽ biến đổi, có điều sau chốc lát, hắn vẫn chắp tay, thấp giọng đáp:

- Lý Lôi, tuân lệnh!

...

Ba ngày sau.

Nạp Lan Phủ ngày hôm nay vẫn vô cùng náo nhiệt, yến thọ năm nào của Nạp Lan Bá lão gia tử cũng đều kéo dài ba ngày... Ngày hôm nay chính là ngày cuối cùng cũng là ngày nào nhiệt nhất!

Yến tiệc trong ngày cuối cùng lại được bày ra ở trong đại sảnh rộng rãi nhất.

Người trong đại sảnh lúc này đồng như kiến, trông vô cùng náo nhiệt. Hiển nhiên chuyện ba ngày trước đã khiến danh tiếng của Nạp Lan Gia ảnh hưởng ít nhiều. Có điều, rất nhiều người vẫn thông minh xem như không nhìn thấy việc gì!

Bởi vì, không phải ai cũng có thủ đoạn cường hãn như Lý Dật, có thể bỏ ngoài mắt sự đàn áp của Nạp Lan Gia.

Tuy rằng trong lòng mọi người lúc này đều đang cười thầm Nạp Lan Gia mất mặt, thế nhưng lại không có ai biểu hiện điều đó ra ngoài.

Nạp Lan Gia ở khu vực Tây Bắc này bao năm nay cũng đã quá ngang tàng... Có kết quả như vậy cũng không hề khoa trương một chút nào.

Có lẽ, nếu Nạp Lan Gia một ngày bị hạ bệ, rất nhiều người sẽ không ngại dẫm chân lên con quái vật khổng lồ này.

Ngồi trên thượng tọa, Nạp Lan Bá nở một nụ cười bình thản, thỉnh thoảng lại có thủ lĩnh các thế lực đến chào hỏi, ông đều mim cười ứng tiếng. Bên cạnh ông hôm nay không xuất hiện Nạp Lan Khánh, ngược lại là Nạp Lan Hạ và Nạp Lan Thiên Triết đang ân cần chào hỏi các khách khứa ở xung quanh.

Nạp Lan Hạ lúc này vẻ mặt tươi cười nhã nhặn, cơ hồ không vì chuyện hôm trước mà thay đổi chút nào, giống như chưa từng xảy ra điều gì.

- Vân Thủy Thành Chủ, Vệ Hàn đại nhân tới!

ở lối vào đại sảnh, tiếng thông báo vang lên, ngay lập tức bầu không khí ở trong đại sảnh trở nên cổ quái.

Phải biết rằng những thế lực và cường giả bình thường đều không quá chịu phục tùng vào nền thống trị của Đế quốc. Cho dù đối với quan viên của Đế quốc cũng không có quá nhiều sư tôn trọng.

Thế nhưng Vệ Hàn dưới thế lực của Nạp Lan Gia, vẫn có thể ngồi ở vị trí Vân Thủy Thành Chủ, điều này đã đủ cho thấy sự bất phàm của hắn.

- Nghe nói, vị Vệ Hàn Thành Chủ này quan hệ mật thiết với một nhà nào đó trong Tứ Đại Thể Gia của Đế Đô...

- Đâu chỉ vậy a, các ngươi đừng nhìn thấy Vệ Hàn đại nhân ngày thường lúc nào cũng tươi cười, năm đó khi đại chiến Đế quốc Thiên Phong và nước lân bang Vệ Hàn đại nhân đã xung phong noi tiền tuyến. Nghe nói, chỉ cần là nơi hắn tới, nơi đó xác người rải khắp đất a!

- Không phải nghe nói Vệ Hàn đại nhân có quan hệ không tốt với Nạp Lan Gia Tộc sao? Sao lần này lại đích thân đến chúc thọ?

- Có lẽ là đến xem chuyện cười của Nạp Lan Gia!

- Nhỏ tiếng! Ngươi không cần mạng nữa sao?

Các tiếng nghị luận râm ran khiến bầu không khí trong đại sảnh càng thêm nhốn nháo. Sau đó, mọi người mới nhìn thấy một võ tướng mặc những trang, vẻ mặt không biểu hiện gì bước vào. Theo sau hắn là mấy chục binh sĩ đằng đẵng sát khí, ánh mắt lạnh lẽo quét nhìn xung quanh, ngay lập tức bầu không khí xung quanh trở nên buột lạnh.

Võ tướng này dáng người cao gầy, khuôn mặt chữ điền, trên mặt còn hằn mấy vết sẹo, hiển nhiên trong đầy sát khí. Nếu như không phải rất nhiều người biết hắn là Thành Chủ của Vân Thủy Thành, có lẽ nhiều người còn cho rằng hắn là đại tướng của nước nào!

Dĩ nhiên, cũng chỉ có người như hắn mới có thể ngồi vững ở vị trí Thành Chủ dưới sự áp bức của Nạp Lan Gia trong Vân Thủy Thành!

- Ha ha, thì ra là Vệ Hàn đại nhân đích thân đến chúc thọ lão phu, đúng là tổ tiên Nạp Lan Gia có linh thiêng a...

Nhìn thấy Vệ Hàn, Nạp Lan Bá cũng đứng dậy, như cười như không nói.

Vệ Hàn nặn ra một nụ cười, nhàn nhạt nói:

- Vệ Hàn hôm nay tới, có hai chuyện, chuyện thứ nhất dĩ nhiên là chúc thọ cho Nạp Lan lão gia tử, chúc Nạp Lan lão gia tử... Phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn!

Nói rồi Vệ Hàn nghiêm nghị hành lễ... Sau đó, hắn từ từ đứng thẳng dậy, ánh mắt đầy vẻ ý vị, đột nhiên khẽ cười, nói:

- Còn chuyện thứ hai... Có lẽ có chút đắc tội rồi!

Nói đến đây, hắn chợt vung tay, chỉ thấy binh sĩ đằng sau hắn đột nhiên tràn ra như nước thủy triều, đẩy đám đông xung quanh ra, sau đó bao vây lấy Nạp Lan Hạ, đằng đẵng sát khí nhìn hắn.

Xung quanh ồ lên một trận...

Con mẹ nó, đây rốt cuộc là chuyện gì?