Đấu Thần

Chương 417: Giải trừ phong ấn



Đả tự: Sided Lovettt

***

- Làm Thân Vương của Xà tộc này? Ha ha, ta thật sự không có hứng thú, tiền bối nếu thích, thì đề tiền bối làm được rồi!

Lý Dật cũng cười, từ chối.

- Tiểu tử, không đùa với người nữa. Nơi này tuy là nơi Xà Hoàng giam giữ người, nhưng không chắc đã là một việc không tốt. Ở đây Địa Hỏa tràn đầy, rất tốt cho việc tu luyện Công pháp đấu khí Hóa hệ, Nam Minh Lưu Hỏa Quyết ta dạy ngươi, bây giờ người tu luyện, khả năng thành công rất lớn! Tiểu tử, xem đây như một cơ duyên, ngươi nên nắm lấy!

Hồng Thiên Thánh Giả đột nhiên nói.

- Nghe tiền bối nói vậy, nhìn vẻ trấn tĩnh như vậy, chắc chắn đã có cách ra khỏi đây?

Lý Dật suy nghĩ một lát rồi hỏi. Theo lý mà nói, bị giam cầm ở đây, Hồng Thiên Thánh Giả phải lo lắng hơn hắn mới đúng ai ngờ rằng Hồng Thiên Thánh Giả lại bình thản như vậy, xem ra, lão già này đã có tính toán rồi.

- Hừ, có thể có cách gì, ta thấy người nên ngoan ngoãn ở đây đi!

Hồng Thiên Thánh Giả sau khi nói xong liền im lặng.

Thấy Hồng Thiên Thánh Giả không nói gì nữa, Lý Dật cũng lười hỏi thêm, tịnh tâm tu luyện Nam Minh Lưu Hỏa Quyết, quả bất kỳ ngôn, thạch thất này tuy Địa Hỏa tràn đầy, nhưng lại là nơi tu luyện đấu khí Hóa hệ tốt nhất!

o0o

Ba ngày liên tiếp, Hồng Thiên Thánh Giả vẫn không xuất hiện, trong ba ngày này, Lý Dật tuy rất phiền muộn, nhưng Nam Minh Lưu Hỏa Quyết rõ ràng rất tiến bộ, tuy ba ngày không đủ để Lý Dật có thể gia tăng tu vi lên một Tinh, nhưng trong cơ thể hắn, dung lượng Nam Minh Lưu Hỏa đã đạt đến trạng thái bão hòa.

Hôm nay, khi Lý Dật cảm thấy Nam Minh Lưu Hỏa trong cơ thể đã đạt đến hết mức hắn đã có thể hấp thụ được, giọng nói Hồng Thiên Thánh Giả đột nhiên vang lên:

- Tiểu tử, Nam Minh Lưu Hỏa trong cơ thể ngươi cũng tích lũy không ít rồi, chúng ta chuẩn bị rời khỏi đây thôi!

- O!

Lý Dật đáp một cách lười biếng.

- Đừng lười biếng nữa, mấy ngày trước tuy ngươi muốn đi khỏi đây, nhưng Nam Minh Lưu Hỏa trong người ngươi không đủ, nên cũng không thể giải trừ được phong ấn này.

Giọng nói Hồng Thiên Thánh Giả mang ý vị trêu đùa.

- Điều này có liên quan gì đến Nam Minh Lưu Hòa?

Lý Dật nghe Hồng Thiên Thánh Giả nói vậy, không khỏi nghi hoặc.

- Ha ha, tiểu tử, ta nói cho ngươi biết, muốn bước đi trên con đường cường giả, ngươi không phải chỉ cần hiểu rõ về Công pháp cao cấp, Đấu kỹ cao cấp mà thôi, các thuật cơ quan, thuật phong ấn, thậm chí một số dược học cơ bản ngươi cũng phải biết!

Trong giọng nói Hồng Thiên Thánh Giả có chút sâu xa.

- Có lẽ, một đời người không thể có nhiều thời gian và tinh lực như vậy?

Lý Dật chau mày.

- Học nhiều một chút vẫn tốt hơn, ví dụ, nếu có một ngày ngươi lâm vào cảnh khốn, lẽ nào người cứ ngồi đó đợi chết sao?

Hồng Thiên Thánh Giả hỏi lại.

Nhìn hỏa diễm nóng rực xung quanh, lại còn bốn bức tường trơn nhẵn, Lý Dật chợt cảm thấy không còn chút sức lực nào. Tình huống như vậy, Lý Dật cũng không biết làm sao thoát khỏi.

Những thay đổi của Lý Dật, Hồng Thiên Thánh Giả đều nắm bắt được, lão chợt cười lớn:

- Tiểu tử, ta nói không sai chứ? Còn nữa, ví dụ nếu có ngày ngươi không may trúng độc, hoặc gặp phải vết thương khó trị liệu, vậy người nhất định phải có chút kiến thức về dược học, như vậy mới tự cứu mình được!

- Ta có Thiên Khôn Địa Càn Châu, bách độc bất xâm, hơn nữa còn có công hiệu trị liệu lớn, có lẽ, sẽ không xảy ra tình huống như tiền bối nói đầu!

Lý Dật chớp mắt, đáp lại.

- Ta thật quên mất trên người người còn có thần vật kỳ diệu đó!

Hồng Thiên Thánh Giả sững người:

- Nhưng nếu đó là người thân của ngươi? Bọn họ gặp phải tình cảnh như ta nói vừa rồi, lẽ nào, người đem Thiên Khôn Địa Càn Châu của người cho họ sao?

Hồng Thiên Thánh Giả nói.

- Cho bọn họ mượn một lát, cũng không sao!

Lý Dật cười.

- Được rồi, tiểu tử, không vòng vo nữa, cách để rời khỏi nơi này ta đã biết rồi. Muốn ra khỏi đây, điều quan trọng nhất là phải khống chế được Địa Hỏa nơi này, mà Nam Minh Lưu Hỏa là chìa khóa để khống chế. Thân là một kỳ hóa trong trời đất, Nam Minh Lưu Hỏa có tác dụng áp chế thiên bẩm với bất kỳ hỏa diễm nào, đợi người áp chế được hỏa diễm ở đây, ta sẽ đem ngươi ra ngoài!

Hồng Thiên Thánh Giả hét lớn.

- Lão già này, quả nhiên có cách rời khỏi đây!

Nghe Hồng Thiên Thánh Giả nói, Lý Dật cười cười, rồi hỏi:

- Vậy tiền bối nói, phải làm thế nào để áp chế Địa Hỏa ở đây?

- Rất đơn giản, giải phóng Nam Minh Lưu Hỏa trong người ngươi ra, tản mác đám Địa Hóa ra là được!

Hồng Thiên Thánh Giả nói.

- Được!

Nghe thấy sự việc chỉ đơn giản như vậy, Lý Dật sảng khoái trả lời, lập tức khởi động Nam Minh Lưu Hỏa, giải phóng hết Nam Minh Lưu Hỏa mấy ngày nay hấp thụ được.

Sau một lúc, cả người Lý Dật trở thành một ngọn lửa lớn, phần lớn Nam Minh Lưu Hòa tán phát từ người Lý Dật ra, sau khi Nam Minh Lưu Hỏa được tản mác ra, Địa Hỏa như gặp phải khắc tinh, không ngừng hoảng động rồi lùi ra.

- Đơn giản vậy sao?

Thấy cảnh tượng trước mắt, Lý Dật thật không ngờ.

Đúng lúc Lý Dật cảm thấy sự việc đơn giản, tình hình liền xảy ra thay đổi, những Địa Hòa đang tản ra như ma thú gặp phải đường cùng, lại cùng lao đến!

Vốn dĩ có màu hỏa hồng sắc, những Địa Hỏa này sau khi gặp Nam Minh Lưu Hỏa áp chế, màu sắc liền biến thành màu đỏ sẫm, Địa Hỏa như nham thạch dưới mặt đất, cuồn cuộn như một ma thú từ dưới mặt đất chạy lên, những nơi hỏa diễm cuộn qua, còn mang theo những âm thanh ô ô đáng sợ.

Địa Hỏa này như có linh trí, tự động vô đến. Hỏa diễm giơ nanh múa vuốt, khiến áp lực Lý Dật càng mạnh hơn! Uy phong của Địa Hỏa, dường như có thể bức Nam Minh Lưu Hòa quay về cơ thể Lý Dật!

- Tiểu tử, đứng vững, qua được cửa này, những việc tiếp theo sẽ đơn giản hơn nhiều!

Hồng Thiên Thánh Giả lớn tiếng nói.

- Lão già này! Tại sao ngươi không tự mình gắng gượng?

Địa Hỏa lao mạnh đến, ngay cả Lý Dật cũng cảm thấy không thể chống đỡ nồi, Nam Minh Lưu Hỏa đang chạy ngược về cơ thể, còn Nam Minh Lưu Hỏa bên trong cơ thể lại đang không ngừng giải phóng ra. Cứ một ra một vào như vậy, khiến Lý Dật có cảm giác như kinh mạch sắp đứt!

- Ta rất muốn chống đỡ, nhưng ta là Linh hồn thể, không thể dung nạp Nam Minh Lưu Hỏa, việc này đành dựa vào người. Tiểu tử, nói nhiều như vậy cũng vô dụng mau giải phóng Nam Minh Lưu Hỏa, chỉ có áp chế những Địa Hỏa đó, chúng ta mới rời khỏi đây được!

Trong giọng nói Hồng Thiên Thánh Giả có chút vội vàng

- Tốt lắm, vậy để ta!

Đến lúc này, Lý Dật dường như không lùi bước, trái lại càng kiên cường:

- Hừ, chẳng qua chỉ là Địa Hỏa mà thôi, cũng dám kiêu ngạo vậy sao?

Đấu khí trong cơ thể lưu chuyển, tiến nhập vào Thiên Khôn Địa Càn Châu, lập tức, Lý Dật nâng mức tu vị của mình lên Đấu Vương. Nam Minh Lưu Hỏa chịu sự áp chế của khí tức Đâu Vương trong cơ thể Lý Dật, như uống được thuốc tiên, mạnh mẽ vùng lên. Nam Minh Lưu Hỏa vẫn đang vang lên những tiếng rít gào do Địa Hỏa lấn chiếm, tuy tốc độ không nhanh, nhưng nó cũng không bị Địa Hỏa đẩy lùi.

Rất nhanh, Địa Hỏa giống như một con dã thú bị đánh bại, phát ra một tiếng gầm lớn, cuối cùng bị đẩy lùi. Thạch thất đột nhiên trống rỗng không còn một tia Địa Hỏa nào còn sót lại, không gian đột nhiên lạnh giá.

Đứng lên, Lý Dật chậm rãi thu hồi Nam Minh Lưu Hỏa, hít thở mạnh một cái. Tuy nói có Nam Minh Lưu Hỏa hộ thể, Địa Hỏa trong thạch thất này cũng không thể gây thương tổn gì

cho Lý Dật, nhưng một không gian đầy Địa Hòa cũng đủ khiến cho người ta khó chịu.

- Tiền bối, làm sao để thoát ra, bây giờ đều dựa vào người rồi!

Lý Dật thoải mái hét lên một tiếng.

- Tiểu tử, ngươi xem kỹ nhé!

Giọng nói Hồng Thiên Thánh Giả vang lên.

Cùng với giọng nói đó, sau lưng Lý Dật đột nhiên xuất hiện một nhân ảnh. Nhân ảnh này chính là Hồng Thiên Thánh Giả ở dạng Linh hồn thể. Quát khẽ một tiếng, từ trong tay Hồng Thiên Thánh Giả xuất hiện mấy đạo đấu khí, những đấu khí đó dàn thành những vị trí khác nhau trong thạch thất. Lập tức bạch quang lóe lên, Lý Dật vừa nhìn, hai người đã không còn trong thạch thất nữa.

Trong vườn, ngoài Hồng Thiên Thánh Giả và Lý Dật vừa xuất hiện, không còn người nào khác. Những lầu đá trong vườn có phần cũ kỹ, niên đại có lẽ đã lâu đời, từ những kiến trúc này cũng có thể biết được, nơi này ngày xưa phồn thịnh huy hoàng đến thế nào.

- Tiểu tử, ta thấy chúng ta bây giờ có lẽ đang ở cung điện mà Liệt Diễm Long Mãng sống

rồi!

Nhìn cảnh vật xung quanh, Hồng Thiên Thánh Giả nói.

- Có lẽ vậy, chúng ta nên cẩn thận, nếu không bị phát giác, có lẽ sẽ lại bị bắt nhốt lần

nữa!

Lý Dật xem xét xung quanh, thấp giọng nói.

- Ngươi cẩn thận tốt hơn, ta cứ lánh đi là được rồi! Nói xong Hồng Thiên Thánh Giã biến mất.

Lý Dật vẫn đứng chỗ cũ quan sát xung quanh, chọn một phương hướng, rồi đi thẳng đến

đó.

o0o

- Ồ, không ngờ hắn đã giải trừ được phong ấn của ta!

Trong cung điện, trên một bãi đá, Tuyết Lân đang nằm liền ngồi dậy.

- Hừ, không bị Địa Hỏa thiêu chết sao? Vậy tốt, cho người đổi một cách chết đau khổ hon!

Ánh mắt Tuyết Lân vô cảm, thần tình nhẹ nhàng như đang chuẩn bị giết chết một con kiến vậy.

Rất nhanh, Tuyết Lân xuất hiện trong khoảng sân Lý Dật vừa rời đi, mũi giật giật, Tuyết Lân đã phát hiện được nơi Lý Dật vừa đi qua, lập tức đuổi theo.

o0o

Dọc theo một thông đạo như một thân cây, Lý Dật đang bay nhanh về phía trước, trong cung điện trong sơm động này, Lý Dật đâu dám ở lâu! Ở lâu thêm một chút, nguy hiểm tăng thêm nhiều lần!

- Ha ha! Sắp thoát rồi!

Lý Dật nhìn về vị trí không xa phía trước, đó là cánh cửa lúc trước hắn và Hồng Thiên Thánh Giả đã đi vào cung điện, mơ hồ còn có thể nhìn thấy nham thạch bên ngoài.

- Nhân loại, ngươi đắc tội lớn như vậy, lẽ nào còn muốn chạy thoát sao?

Đang lúc tâm tình Lý Dật kích động định lập tức rời khỏi nơi này, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Tuyết Lân chợt vang lên.

Nghe thấy giọng nói Tuyết Lân, Lý Dật ngẩn người, lập tức quay đầu lại, Tuyết Lân xuất hiện ngay sau lưng hắn, xem ra muốn chạy cũng không thể chạy thoát nữa.

- Ta nói Tuyết Lân cô nương à, ta đâu có bỏ chạy? Nhưng thật sự ở trong phòng người dùng tiếp đãi ta thật nhàm chán quá, muốn đi dạo xung quanh mà thôi. À đúng rồi, cung điện này của ngươi cũng không tồi! Sao? Muốn dẫn ta đi dạo sao? Nơi này như một di tích viễn cô vậy, chúng ta có cần đi một chuyển tìm bảo tàng không?

Lý Dật không sợ hãi, nhưng lại cười hì hì nói.

- Vô si!

Thấy bộ dạng đó của Lý Dật, Tuyết Lân tức giận, tiện tay phất lên, một dây thừng hỏa hồng sắc lao về phía Lý Dật.

- Chà! Tuyết Lân cô nương, không đồng ý thì thôi, không đến nỗi phải động thủ chứ?

Lý Dật cá kinh kêu lên, rồi lùi một bước, tránh được sợi dây thừng kia.