Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 1024: Kết cục + Sách mới tháng tư (4)



“Mỗi lần hôn mê, anh ấy đều gọi tên của chị.”

“Ôn Noãn, Ôn Noãn, cứ một lần lại một lần…”

Nước mắt Hứa Ôn Noãn chảy ra, càng ngày càng nhiều, Quả Quả dừng lại, lấy cho cô một tờ khăn giấy, đưa cho Hứa Ôn Noãn: “Chị không sao chứ?”

“Tôi không sao, cô tiếp tục đi!” Hứa Ôn Noãn nức nở một hồi, sau đó khi nói chuyện giọng nói cũng cực kỳ run rẩy.

“Trước đây anh Bán Thành thích giao tiếp, thích đánh bài, thích hát, thích tụ tập một đám bạn bên ngoài, sau khi anh ấy không đi lại được thì ngoài những chuyện quan trọng phải ra ngoài, anh ấy chẳng muốn đi nữa.

“Mỗi đêm ba giờ sáng, anh ấy đều thức dậy, chỉ nhìn chằm chằm điện thoại, nhưng chưa bao giờ bấm vào bất cứ cái gì.”

“Ban đầu tôi thật sự rất buồn bực, anh ấy đang nghĩ gì, sau đó tôi mới biết anh ấy có liên lạc với chị trong game, anh ấy muốn qua đó tìm chị, nhưng anh ấy chỉ sợ bản thân liên lụy đến chị cho nên anh ấy luôn luôn kiềm chế lại ý nghĩ muốn tìm chị.”

“À, đúng rồi, chờ em một chút…” Quả Quả như chợt nhớ đến chuyện gì, liền đứng dậy đi về phía thư phòng.

Khoảng ba bốn phút sau, cô ấy lại cầm ra một cọc giấy dày đi ra.

Cô đưa cọc giấy kia cho Hứa Ôn Noãn, sau đó quay lại chỗ lúc nãy mình ngồi mà ngồi xuống, vì nói quá nhiều, cô có chút khát nước, nên cầm ly nước lên uống nửa ly xong, mới tiếp tục nói: “Chị thấy đó, tất cả những nội dung trên giấy đều là chuyện cười mà anh ấy viết cho chị,…”

Thời gian đó cô ngày ngóng đêm trông chuyện cười của hắn, vì chuyện không đến nên tinh thần của cô đều không yên.

Cô cho rằng hắn bỏ cô thật rồi, thật ra hắn vẫn luôn nhớ kỹ, chỉ là hắn dùng một phương thức mà cô không thể nào biết được mà thôi.

Cô nhớ tối qua cô đã khóc rất lâu rồi, nhưng lúc này nước mắt lại như vỡ đê, chảy ướt giấy.

“Chị còn nhớ lần đó em vô tình nhìn thấy chị ở tiệm bánh gato không?”

“Thật ra lúc em nhìn thấy chị liền có chút ngẩng người là vì em đã nhận ra chị là chị dâu rồi.”

“Sở dĩ em biết chị là do rất nhiều lần em nhìn thấy anh Bán Thành đờ người nhìn những bức ảnh của chị, thất thần, anh ấy còn nhiều lần vuốt ve màn hình điện thoại, lúc đó mặt anh ấy lại có chút dịu dàng…”

“Còn có những thứ khác em muốn cho chị xem.” Quả Quả đứng dậy lần nữa, không phải đến thư phòng mà là phòng ngủ của Lục Bán Thành, sau đó cô lại cầm ra một cái hộp: “Đây là quà anh Bán Thành chuẩn bị cho chị, có lễ tình nhân, có quà sinh nhật, có cả quà tân niên,… chỉ là anh ấy không có đưa cho chị mà thôi…”

“Còn có,…” Quả Quả nói xong liền quanh nhà một chút, nhìn thấy một tờ giấy bị vò nhàu trên ban công, cô liền đi qua nhặt tờ giấy đó lên, đưa cho Hứa Ôn Noãn: “Đây là giấy chiều hôm qua anh Bán Thành đã viết.”

Những chữ Ôn Noãn nhỏ Ôn Noãn lớn được viết ngoáy trên giấy… Hứa Ôn Noãn bất giác cắn môi, khóc ra tiếng.

“Kỳ thực, em vẫn luôn rất muốn tìm chị, nói tất cả những chuyện này cho chị biết, nhưng mà anh ấy nghe thấy liền không cho em đi, em hỏi anh ấy tại sao anh ấy lại ngu ngốc như vậy?”

“Anh ấy nói từ rất lâu trước đây anh ấy đã quyết định rời khỏi thế giới của chị, chuyện anh ấy yêu chị, chỉ là chuyện của mình anh ấy mà thôi.”