Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 1029: Kết cục + Sách mới tháng tư (9)



Môi bị chặn lại đột ngột như vậy khiến Lục Bán Thành không phát ra được bất cứ tiếng động nào nữa.

Hứa Ôn Noãn nhẹ nhàng dán môi vào môi hắn, không nhúc nhích.

Ngoài cửa sổ ánh mặt trời vẫn sáng soi, bên trong phòng, bầu không khí vẫn như một tấm ảnh bị chụp lại.

Trong phòng không biết cứ yên tĩnh như vậy bao lâu, Lục Bán Thành bị Hứa Ôn Noãn cẩn thận từng li từng tý hôn lên khóe môi, cảm giác điện giật nhanh chóng truyền khắp người Lục Bán Thành, sau đó cả người hắn run rẩy một cái, liền tỉnh táo lại, xoay đầu một cái liền có thể nhìn tránh được môi của Hứa Ôn Noãn.

Không biết có phải vì đè nén quá lâu không, chỉ như vậy Hứa Ôn Noãn liền có thể trêu chọc đến dục vọng của Lục Bán Thành một cách dễ dàng, lại vì phẫn nộ, giọng nói của Lục Bán Thành có chút run rẩy nhưng vẫn rất dễ nhận ra: “Hứa Ôn Noãn, em đang làm gì đó?”

Hứa Ôn Noãn chăm chú nhìn ánh mắt đang nheo lại của LụcBán Thành,nhìn trong chốc lát, dùng sức cắn môi một hồi, cô liền không nói gì nhanh chóng giơ tay lên ôm cổ Lục Bán Thành, để mặt hắn ngay trước mặt mình, lần thứ hai dán môi mình lên đôi môi của hắn.

Lục Bán Thành phản kháng theo bản năng, Hứa Ôn Noãn liền dùng thêm sức, mút lấy môi hắn, liếm, sượt, khẽ cắn lấy.

“Hứa Ôn Noãn…” tránh được cái hôn của Hứa Ôn Noãn, Lục Bán Thành chỉ vừa gọi cô, lập tức liền bị cô hôn lần nữa.

Cô thấy hắn cứ chống cự, rất bực mình, liền nằm nhoài lên người hắn, đè lại nửa người trên không ngừng tránh né của hắn, không để ý đến nhúc nhích của hắn liền kích động mà em thẹn dùng răng mở môi của hắn ra, thăm dò vào miệng hắn, dù hắn có muốn đẩy cô ra cũng không thể thoát khỏi chế ngự chặt chẽ của cô.

Lục Bán Thành thở không ổn định, lúc nặng lúc nhẹ, lồng ngực của hắn chập chùng theo.  

Hắn tinh tường cảm giác được phòng tuyến mà bản thân hắn cố gắng dựng lên đã vỡ tan, mà nếu cô không buông hắn ra, hắn sẽ thật sự mất đi lý trí, khiến những kiên trì bấy lâu nay của hắn sẽ giống như củi kiếm ba năm thiêu trong một giờ.

Hắn liều mạng né tránh nụ hôn của cô, nhưng cô lại chẳng có chút ý định dừng lại nào, quấn quít lấy hơi thở của hắn, khiến Lục Bán Thành từ nói chuyện trở thành cầu xin, khẽ nói: “Ôn Noãn, đừng ngốc như vậy…”

Tuy rằng giọng nói của hắn có chút mơ hồ, nhưng mà Hứa Ôn Noãn liền hiểu ý của hắn.

Đừng ngốc như vậy… hắn vì cô mà bỏ ra nhiều như vậy, mất đi nhiều như vậy, hắn lại nói cô đừng ngốc như vậy… Hứa Ôn Noãn khẽ run một hồi, trong mắt lại có một giọt lệ tràn mi, vô tình rơi lên mặt của hắn.

Hắn vốn đang dãy dụa, bỗng nhiên yên tĩnh lại.

Hứa Ôn Noãn mở mắt ra, nhìn thẳng vào đôi mắt mở to của hắn, môi vẫn dán chặt môi hắn.

Cô tinh tường cảm nhận được vệt thỉnh cầu trong đôi mắt hắn, cô biết hắn xin cô dừng lại, chóp mũi cô lại chua xót, lại rơi lệ, cô khẽ nhúc nhích mút lấy môi hắn, lại chủ động hôn hắn.

Hắn và cô đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, hình như đây chính là lần đầu tiên cô chủ động hôn hắn.

Lúc này hắn mới biết, thì ra cảm giác hôn cô lại tốt đẹp như vậy.

Thân thể Lục Bán Thành càng ngày càng run rẩy, lúc hắn còn đang do dự, sức chống cự của hắn lại càng yếu dần.

Lần thức ba này, lúc cô xẹt lưỡi qua hàm răng hắn, hắn liền không nhịn được mà giơ tay lên giữ chặt đầu của cô, đổi bị động thành chủ động, làm sâu sắc nụ hôn này.