Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 823: Yêu em từ đó (3)



Mười một giờ, Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái xuất phát ra khách sạn lớn Bắc Kinh.

11h30 khách mời lục tục đi vào.

Trang trí trong khách sạn xa hoa sang trọng, lấp lánh dưới ánh đèn rực rỡ, thảm đỏ thật dài, hoa tường vi, hoa hồng, hoa bách hợp tỏa hương thơm ngát, một cặp rượu đỏ thành đôi, một cái bánh kem cao bằng một người, và hành khúc đám cưới cứ không ngừng vang lên.

12 giờ đúng, Tiểu Vương bước lên sân khấu, giơ micro nói lời chúc mừng, sau đó lại mời Cố lão gia lên sân khấu.

12 giờ lẻ tám phút, Tần Chỉ Ái khoác tay Tần Gia Ngôn đi trên thảm đỏ, đi vào từ cuối phòng, từ từ đi về phía Cố Dư Sinh.

......

Ngày đó từ khi chia tay ở trường A, Hứa Ôn Noãn và Ngô Hạo hoàn toàn không gặp nhau nữa.

Trong lễ cưới của Tần Chỉ Ái, tất nhiên Hứa Ôn Noãn sẽ đến, mà mấy ngày trước Ngô Hạo còn nghe nói Hứa Ôn Noãn là một trong những phụ dâu của Tần Chỉ Ái.

Có thể hắn và Hứa Ôn Noãn không còn qua lại nên Tần Chỉ Ái đã cố ý không phát thiệp mời cho hắn, nhưng không ngờ hắn vẫn không mời mà đến.

Trong này bày trí thật đẹp như một bức tranh, Ngô Hạo có cảm giác như mình đang bước vào giấc mộng.

Cũng có khá nhiều bạn cấp ba đến, nên nhiều người kéo hắn ngồi xuống một bàn.

Theo từng bước chân của Tần Chỉ Ái có vô số cánh hoa không ngừng rơi trong không trung.

Cảnh tượng như trong cổ tích vậy, khiến rất nhiều người thán phục, ngay cả người bạn cũ ngồi cạnh Ngô Hạo cũng không nhịn được cảm thán một câu: “Thật là hoàng tráng quá ha, có thể là hoành tráng nhất trong số những hôn lễ của bạn bè mà tôi được tham gia từ trước đến nay luôn đó…” người bạn học cũ kia nói xong, liền uống một ngụm rượu, mang theo vài phần cảm khái nói: “… Tôi lúc trước cũng không ngờ một ngày chúng ta có thể tham dự hôn lễ của Anh Sinh, anh ấy thậm chí còn kết hôn trước tôi nữa haha.”

Ngô Hạo ngoắc môi, không nói gì, lúc tất cả mọi người đều chú ý đến những người trên sân khấu, hắn liền cụp mi mắt, nhìn ly rượu trên tay.

Lễ cưới của hắn… nếu thực hiện thì khung cảnh sẽ như thế nào nhỉ? 

Cách đó không xa, dưới sự chứng kiến của mọi người, Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái đang nhìn đối phương nói lời thề thiêng liêng.

“Tôi, Cố Dư Sinh đồng ý cưới Tần Chỉ Ái làm vợ hợp pháp của mình, từ nay trở đi, bất kể là giàu có hay nghèo khó, dù là khỏe mạnh hay bệnh tật, tôi cũng sẽ mãi mãi yêu cô ấy, quý trọng cô ấy, mãi đến thiên trường địa cửu.”

“Tôi Tần Chỉ Ái đồng ý gả cho Cố Dư Sinh làm người chồng hợp pháp của mình, bắt đầu từ hôm nay, bất kể là giàu có hay nghèo khó, dù là khỏe mạnh hay bệnh tật, tôi cũng sẽ mãi mãi yêu anh ấy, quý trọng anh ấy, mãi đến thiên trường địa cửu.”

Ngô Hạo không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn hai người trên sân khấu đang trao nhẫn cho nhau.

Bọn họ thật hạnh phúc ha, nếu là hắn và Hứa Ôn Noãn lúc trước có thể thuận lợi cử hành hôn lễ Hứa Ôn Noãn có phải cũng sẽ hạnh phúc như Tần Chỉ Ái bây giờ không? Trong mắt cũng sẽ tràn đầy hạnh phúc, cảm động và vui mừng như vậy, cả người cũng sẽ phát ra ánh sáng dìu dịu như vậy khiến người ta chói mắt.

Rõ ràng mọi người đang tập trung vào hôn lễ thế kỷ này nhưng trong lòng Ngô Hạo lại giống như bị chặn một tảng đá lớn, khiến hắn không thể thở nổi, sau đó trong lúc mọi người ồn ào chú ý đến Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái trên sân khấu, hắn lại đứng lên đi về phía nhà vệ sinh.