Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày)

Chương 887: Yêu là tác thành, không phải chiếm hữu (7)



Bác sĩ do dự nhìn tiền trên mặt bàn, lại nhìn Lục Bán Thành, có chút do dự.

“Đa số nhiều chuyện tôi đều biết hết rồi, vì vậy anh nói cho tôi biết cũng không cho là tiết lộ chuyện riêng của bệnh nhân đâu!” dừng một chút, Lục Bán Thành lại nói: “Hoặc là chỉ cần nói cho tôi biết tình hình của cô ấy hiện nay là được rồi.”

Bác sĩ cúi đầu, trầm mặc một chút, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Lục Bán Thành, nói: “Tình hình của Hứa tiểu thư thật sự có chút nghiêm trọng.”

“Mỗi cuối tuần cô ấy sẽ đến đây một lần, mấy tháng nay hầu như mỗi đêm cô ấy đều nằm mơ thấy ác mộng, thời điểm nghiêm trọng nhất còn có xu hướng muốn tự sát, cô vẫn luôn uống thuốc, tuy rằng tình hình có thể khống chế được nhất thời nhưng hai ngày gần đây cô lại nhìn thấy người mà cô không muốn nhìn thấy nên tâm trạng cực kỳ không ổn định.”

Hai người nay người cô không muốn thấy… không phải là hắn sao?

Lục Bán Thành giật giật môi, không nói gì, không hề phát ra tiếng động nào chờ bác sĩ nói tiếp.

“Giống như anh vừa nói vậy, người cô không muốn nhìn thấy chính là người đã gây nên những ám ảnh lớn nhất trong lòng cô ấy, không đơn thuần là cô không muốn nhìn thấy người đó mà rất nhiều người khác phái đến với cô ấy quá gần, trong lòng cô ấy cũng sẽ bài xích, và xuất hiện hoảng sợ.”

“Công việc của cô ấy lại phải tiếp xúc với quá nhiều đàn ông, cô hết cách rồi nên chỉ còn có thể tự dồn nén nỗi sợ trong lòng mình nên bệnh tình lại càng ngày càng nghiêm trọng.”

“Kỳ thật nửa tháng trước tình hình của cô ấy đã có chuyển biến tốt hắn nhưng tôi nghĩ gần đây cô ấy lại phải liên tục tiếp xúc với người mà cô không muốn gặp nên tất cả đều hỏng bét.”

“Buổi chiều cô ấy đến đây lại liên tục nói không thể tiếp tục kiên trì được nữa, tôi cũng đã nói chuyện với cô ấy rất nhiều, tôi cũng chỉ có thể để cô ấy uống thuốc hai ngày.”

“Kỳ thực cho đến nay phương pháp điều trị tốt nhất chính là để cô ấy không phải gặp người mà cô ấy sợ nữa, vì như vậy chỉ càng khiến tình hình của cô ấy trở nên tồi tệ thêm thôi…..”

Bác sĩ nói rất lâu, sau khi kết thúc hắn mới hỏi: “Xin hỏi, anh và Hứa tiểu thư có quan hệ gì?”

Lục Bán Thành không trả lời câu hỏi của bác sĩ mà nhìn chằm chằm ngoài cửa số một lúc lâu mới thu lại tầm mắt, nhìn bác sĩ nói: “Cảm ơn” xong, đứng lên, chuẩn bị chào bác sĩ ra về.

Bác sĩ thấy hắn đứng dậy, vội vàng đứng lên theo, trả lại tiền trên bàn cho Lục Bán Thành: “Vị tiên sinh này, số tiền này của anh tôi không cần, anh cầm lại đi…”

Lục Bán Thành làm ngơ đi về phía cửa.

Bác sĩ đá văng ghế tựa phía sau: “Tiên sinh, tiên sinh!”

Lục Bán Thành như không nghe thấy vậy, trước khi mở cửa xe lại nghĩ đến chuyện gì, liền quay đầu nói với bác sĩ đang đuổi theo mình cách đó hai mét: “Đừng nói cho cô ấy biết tôi đã đến.”

Nói xong, hắn không đợi bác sĩ chạy đến mà mở cửa vào xe rời đi.

Ra khỏi đó, Lục Bán Thành đứng bên đường gió mùa hạ thổi vào mặt, mang theo khô nóng, khiến trong đầu Lục Bán Thành cảm thấy cực kỳ ngột ngạt.

Hắn vẫn không thích hút thuốc nhưng lúc này trong miệng hắn lại cay đến khó chịu, hắn đứng đó một chút, lại đi đến cửa hàng tiện lợi mua đại một hộp thuốc lá, châm một điếu, hút thật mạnh hai cái, không cẩn thận bị sặc, khom người ho khan.