[Full Audio] Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 2227: Nữ thần của bộ lạc



Bên trong tuyết sơn mênh mông có một mảnh thiên địa băng sương, lúc này có hai đạo thân ảnh tay nắm chặt tay bước chậm trên đó, nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, lúc này nàng đang chạy chậm về phía trước, ngoái đầu nhìn lại cười một cái giống như muốn hoà tan băng tuyết.

- Phía trước là Thiên Trì Tuyết sơn rồi, đó là môn phái chàng từng tu luyện đúng không?

! Đường U U hỏi Lâm Phong. Lâm Phong hướng tới bên kia nhìn lại, mỉm cười gật gật đầu, phương hướng kia có một tòa Thiên Trì, nơi đó có không ít người đi đến muốn trở thành đệ tử Thiên Trì.

- Chúng ta đi vào bên trong nhìn một chút.

Đường U U chờ Lâm Phong đi đến, sau đó lôi kéo cánh tay Lâm Phong tiến lên, xa xa có không ít người muốn bái nhập làm đệ tử Thiên Trì đang chờ đợi dưới chân Thiên Trì, khi họ nhìn thấy hai người đi tới, ánh mắt không khỏi liếc nhìn lại giống như muốn nhìn thấu hai người này, hiển nhiên họ xem Lâm Phong và Đường U U là đối thủ cạnh tranh, chẳng qua nữ nhân này hơi xinh đẹp một chút. Nhưng mà giờ phút này, thân thể Lâm Phong cùng Đường U U bước chậm mà đi, lập tức hướng vào trong Thiên Trì bước tới, đúng lúc này bên trong tuyết sơn có vài đạo thân ảnh phiêu đãng mà đến:

- Không được bước vào vùng đất của Thiên Trì.

Lâm Phong mỉm cười với bọn họ, sau đó nắm lấy tay Đường U U bình thản cười nói:

- Không cần đi theo ta.

Dứt lời, hai người đột nhiên hóa thành hai đạo phong mang, trực tiếp biến mất trước mặt bọn họ, những người đó nháy nháy mắt, quay đầu lại phát hiện hai người kia đã đi tới địa phương cực xa rồi, trong lòng họ chấn động rất mạnh, chỉ sợ loại tốc độ quỷ mị này có thể độc bộ Thiên Trì, phong chủ cũng tuyệt đối không bằng.

- Làm sao bây giờ?

- Hắn nói không cần đi theo, rất có thể là tiền bối cao nhân ra ngoài lịch lãm, không cần quấy rầy bọn họ, cứ thuận theo tự nhiên, chắc bọn họ không có ác ý.

Vài vị đệ tử Thiên Trì thương lượng, sau đó lập tức gật đầu, không có đi quấy rầy Lâm Phong. Lâm Phong nhảy vào bên trong tuyết sơn bước chậm mà đi, vừa đi vừa nhìn từng tòa núi cao, hồi tưởng đến tình cảnh tu luyện trên Thiên Trì trước đây, thời gian thương hải tang điền, không biết mấy vị lão sư Tuyết Tôn Giả thế nào rồi. Hôm nay Thiên Trì Tuyết chính là nhân vật đứng đầu Thiên Tuyền Phong, chấp chưởng cả Thiên Trì, nàng cùng trượng phu của mình trở thành tuyệt đại song kiêu của Thiên Trì. Giờ phút này Thiên Trì Tuyết đứng trên đỉnh một tòa tuyết sơn, hình như nàng cảm thấy cái gì đó nên đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn xuyên thấu băng tuyết hướng về hư không nhìn lại, ngay sau ánh mắt của nàng đọng lại nơi đây, chỉ thấy phía trên hư không có hai đôi mắt đang nhìn xuống dưới. Lâm Phong mỉm cười gật gật đầu với Thiên Trì Tuyết, khiến cho khoé miệng Thiên Trì Tuyết mở ra, muốn nói cái gì, rồi lại không nói nên lời. Gió thổi qua, thân ảnh hai người kia trực tiếp biến mất trong tầm mắt của nàng, thần sắc Thiên Trì Tuyết cứng đờ, ánh mắt nhìn về phía xa xa, nhưng đó đâu còn thân ảnh của Lâm Phong.

- Hôm nay, nàng đã tới cảnh giới gì rồi.

Thiên Trì Tuyết không nói gì, không có đuổi theo Lâm Phong. Mà Lâm Phong cùng Đường U U cũng đi qua Thiên Trì Tuyết sơn, đi qua từng tòa thành trì, ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, xem tuyết rơi nước chảy, vô tận Hoang Hải vẫn tại rít gào nhưng mà hôm nay Hoang Hải đối với Lâm Phong và Đường U U đã không còn gì trở ngại nữa, thỉnh thoảng người trên chiến hạm sẽ nhìn thấy bên trong Hoang Hải có hai đạo thân ảnh chậm rãi bước đi, tất cả đều sợ hãi than thở trong lòng. Tất cả những vùng đất trong Bát hoang như Bắc Hoang, Tây Hoang, Nam Hoang, Trung Hoang, đều có dấu chân của Lâm Phong và Đường U U, từ khi Lâm Phong bước chân vào tiểu thế giới, thời gian đã trôi qua mấy tháng dài, đoạn thời gian này hắn giống như buông xuống hết thảy, chỉ đi lại thưởng thức nhân sinh mà thôi. Ngày hôm nay Lâm Phong cùng Đường U U lại từ tiểu thế giới đi vào Thanh Tiêu đại lục, đi qua sa mạc cát vàng kia, từng bộ lạc cổ lão vẫn còn tồn tại, hơn nữa mỗi một bộ lạc đều cực kỳ đoàn kết, giờ phút này Lâm Phong đang đi tới một tòa bộ lạc, hai người đi trên đường, nhìn thấy người trong bộ lạc bận rộn, khí tức ấm áp đập vào mặt. Có thời điểm hắn cùng sư tôn Vũ Hoàng lưu lạc tới bộ lạc này, may mà Mục Doãn chiếu cố thu nhận bọn họ. Lâm Phong lơ đãng hướng về địa phương quen thuộc bước đi, qua một chút thời gian Lâm Phong chứng kiến phương xa, có không ít người tụ tập dưới một gốc cây cổ thụ. Ánh sáng mặt trời nóng cháy từ trong hư không toả ra, cổ thụ vì bọn họ che đi ánh nắng, một vị nữ tử xinh đẹp mặc áo trắng bận rộn đứng đó, có người giúp nàng phối trí thảo dược, nấu dược, đương nhiên những thương thế bình thường nữ tử này chỉ cần đánh ra một chùm tia sáng đã có thể khiến bọn họ khỏi hẳn. Giờ phút này, thương thế trên cánh tay của một thanh niên có cơ thể vững chắc đang từ từ khép lại dưới chùm tia sáng của Mục Doãn, hắn không khỏi nhếch miệng mỉm cười với Mục Doãn, sau đó mở miệng nói:

- Mục Doãn, nếu như A Cổ Tháp ta có thể lấy được nàng làm thê tử thì tốt quá.

Mục Doãn khẽ mỉm cười đối với thanh niên kia và không nói gì thêm, người bên cạnh lại ồn ào lên tiếng:

- A Cổ Tháp, Mục Doãn là nữ nhân đẹp nhất trong các bộ lạc phạm vi ngàn dặm quanh đây, đáy lòng thiện lương, là nữ thần của bộ lạc chúng ta, ngươi dựa vào cái gì lấy nàng.

- A Cổ Tháp, hình như thực lực của ngươi chưa có đến Tôn Chủ cảnh, nhưng Doãn nhi đã là cường giả Vũ Hoàng rồi, ngươi làm sao trấn áp được nữ thần.

- Nếu như ngày nào đó, bộ lạc chúng ta xuất hiện hùng ưng, giương cánh bay cao, nhất thống tất cả bộ lạc, hắn mới có tư cách lấy Mục Doãn của chúng ta.

Một vị lão giả thần sắc trang nghiêm nói.

- Ta nhất định trở thành hùng ưng của bộ lạc.

A Cổ Tháp nghe vậy cười nói, Mục Doãn vẫn duy trì nụ cười hòa nhã, thánh khiết như tiên nữ, nàng không nói thêm gì, loại tình huống này ngày nào nàng cũng gặp, những nam tử muốn theo đuổi nàng đều muốn trở thành hùng ưng của bộ lạc, nhưng mà cho dù bọn họ thật sự trở thành hùng ưng, chính mình có thể tiếp nhận sao? Lâm Phong đứng xa xa, nhìn thấy đạo thân ảnh ôn nhu kia, khoé miệng mang theo một nụ cười nhàn nhạt, không ngờ sau khi nàng trở lại bộ lạc nàng thật sự ở lại trong bộ lạc, chỉ có một chuyện không thay đổi chính là, nàng vẫn đẹp như vậy, thiện lương như vậy.

- Lâm Phong, có phải chàng cũng thích nàng?

Đường U U nhìn thấy ánh mắt Lâm Phong như vậy thì môi khẽ nhúc nhích, dùng ánh mắt động lòng người nhìn Lâm Phong, gia hoả này nhìn chằm chằm vào người khác mà không nhúc nhích.

- Ta nợ nàng rất nhiều, nha đầu thiện lương này từng mạo hiểm tánh mạng thu nhận ta cùng Vũ Hoàng lão sư.

Lâm Phong lẩm bẩm nói.

- Ta hỏi chàng cũng thích nàng sao?

Giờ phút này Đường U U giống như tiểu cô nương vậy, ánh mắt nhu tình như nước nhìn Lâm Phong, gia hỏa háo sắc này cũng thích không ít nữ nhân.

- Cũng có thể có một chút.

Lâm Phong mỉm cười nói:

- Chẳng qua lần này ta tới đây chỉ muốn nhìn xem nàng có khỏe không.

Nói xong, Lâm Phong xoa xoa đầu Đường U U, trên mặt lộ ra một chút ôn nhu.

- Quả nhiên.

Đường U U bĩu môi, chẳng qua nàng cũng nói:

- Nếu chàng thực cảm thấy thích thì mang nàng ấy về, cô gái này nhìn rất tốt, vừa đẹp lại vừa thiện lương như thế, gia hoả nhà ngươi cũng hay gây tai họa cho người khác lắm.

- .

. . Lâm Phong sửng sốt, lập tức cười khổ nói với Đường U U:

- Chuyện tình của Mộng Tình, Hân Diệp ta còn chưa có giải quyết xong, về sau cũng không biết sẽ trải qua bao nhiêu trở ngại cùng nguy hiểm nữa, trước khi ta chưa đặt chân lên đỉnh phong, ta sẽ không đi gây tai họa cho người khác, ta nợ các nàng quá nhiều rồi.

- Nói như vậy, một ngày kia chàng tới đỉnh phong, chàng sẽ đi gây tai họa cho càng nhiều người hơn?

Đường U U bĩu môi, cặp mắt linh động nhìn Lâm Phong, quả nhiên gia hoả này có tâm hảo. Lâm Phong âm thầm lau mồ hôi, từ khi nào nha đầu kia lợi hại như vậy.

- Nàng có tin trước tiên ta sẽ gây tai hoạ với nàng không.

Cánh tay Lâm Phong gắt gao ôm lấy Đường U U, miệng nở nụ cười, chỉ nghe Đường U U mở miệng nói:

- Chàng đi xem nàng đi, thiếp ở ngoài bộ lạc chờ chàng.

- Hả?

Lâm Phong sửng sốt.

- Nếu như nàng thấy thiếp, chỉ sợ thiếp sẽ càng khiến nàng thương tâm.

Đường U U nở nụ cười, thân thể từ trên người Lâm Phong tránh thoát ra, hướng về trong hư không rời đi, sau đó quay người lại nhìn Lâm Phong nở nụ cười. Lâm Phong lắc lắc đầu cười khổ, lập tức hướng về chỗ Mục Doãn nhìn lại, sau đó nâng cước bộ lên, chậm rãi hướng về bên kia đi tới, Lâm Phong đang bên cạnh Mục Doãn, nhưng giờ phút này Mục Doãn đang chuyên tâm trị liệu cho người khác nên không có chú ý Lâm Phong đi tới, dù sao mỗi ngày cũng có rất nhiều người tới. Nhưng những người khác lại chú ý đến Lâm Phong, người này có dáng vẻ tuấn tú như thư sinh, cùng thanh niên trong bộ lạc hoàn toàn bất đồng, chắc chắn hắn không phải người trong bộ lạc.

- Giúp ta nhìn thương thế một chút nhé.

Lâm Phong đi đến bên người Mục Doãn thấp giọng nói.

- Người tới đông quá, ngươi tới phía sau xếp hàng đi.

Mục Doãn thấp giọng nói ra một câu, nhưng mà nàng lại cảm giác thân ảnh kia không có di chuyển, hơn nữa thanh âm này có chút quen thuộc. Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt của nàng lập tức thấy được một khuôn mặt sạch sẽ, nụ cười sáng lạn khiến cho người ta có cảm giác ấm áp, tâm Mục Doãn hung hăng run rẩy.

- Lâm Phong.

Mục Doãn há to cái miệng nhỏ nhắn giật mình nói, nàng không nghĩ tới hắn còn có thể tới nơi này.

- Có khỏe không?

Lâm Phong nhìn Mục Doãn mỉm cười nói.

- Ừm, ngày nào cũng như thế, cảm giác rất tốt.

Mục Doãn mỉm cười đáp lại:

- Ngươi đi đâu, tại sao lại đến nơi đây.

- Đi ngang qua chỗ này, muốn đến nhìn nàng một chút.

Lâm Phong mỉm cười nói, trên mặt Mục Doãn có một chút thẹn thùng, nàng lập tức nhìn đám người nói:

- Sáng ngày mai mọi người lại đến được không?

Vẻ mặt mọi người ngưng lại, họ cũng nhìn thấy Lâm Phong, gia hoả này rốt cuộc là ai, Mục Doãn nhưng chưa từng chậm trễ trong việc chữa thương cho người trong bộ lạc, không ngờ lần này nàng vì hắn mà phá lệ, hơn nữa hắn còn là một nam nhân, Lâm Phong cảm giác được từng đạo lãnh mang buông xuống người mình.

- Không cần, ta đến giúp nàng nhé.

Lâm Phong mỉm cười nói, từng đợt từng đợt lực lượng sinh mệnh pháp tắc bao phủ tất cả mọi người, đám người chỉ cảm thấy toàn thân tràn ngập một cỗ sinh cơ bừng bừng, thương tích của mọi người khép lại trong khoảnh khắc, điều này khiến cho rất nhiều người cảm thấy sợ hãi, ánh mắt bọn họ nhìn Lâm Phong khác trước rất nhiều, lực lượng pháp tắc thật mạnh, thanh niên này là một vị Vũ Hoàng lợi hại. Mục Doãn chứng kiến một màn này thì lập tức cười cười, nàng cùng Lâm Phong trị liệu thương tích cho người trong bộ lạc!