[Full Audio] Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 2237: Vạn Yêu Thành



Ánh mắt Lâm Phong nhìn chằm chằm vào đạo công kích đang phóng đại trong mắt kia, trên người đột ngột nhiên tràn ra vô số lực lượng hư không pháp tắc, ánh sáng màu vàng óng đan vào nhau, thân thể hắn giống như đang bị chìm vào hư vô, khoảng cách giữa hắn và đạo công kích kia đột nhiên bị lôi kéo dài ra, hắn đã ở một mặt hư không khác.

Đại Hư Không Thuật là một loại thần thông mạnh mẽ Lâm Phong tu luyện được trong Vận Mệnh Thần Điện, thần thông này cùng Chỉ Xích Thiên Nhai có chút tương tự, đương nhiên hôm nay hắn lấy hư không pháp tắc hội tụ thành Đại Hư Không Thuật có uy lực không phải Chỉ Xích Thiên Nhai ngày xưa có thể so sánh được, người có lực lượng đạt tới tầng thứ nhất định có thể dùng công kích xé mở Chỉ Xích Thiên Nhai, sau này Lâm Phong không có sử dụng qua nó nữa, còn Đại Hư Không Chi Thuật là một loại thần thông được ghi lại trong điểm tịch Vận Mệnh Thần Điện, có thể làm cho người ta chân chính lấy lực lượng hư không pháp tắc mở ra một phương không gian hư vô, đương nhiên người tu luyện hư không pháp tắc cực kỳ cường thịnh cũng chỉ có thể kiên trì trong thời gian ngắm ngủi. Vô tận kiếm quang giống như xé rách thân thể Lâm Phong mà qua, nhưng không có đánh trúng Lâm Phong, một màn này khiến cho đồng tử rất nhiều người co rút lại, cho dù cường giả Thiên Đế cảnh đang công kích Lâm Phong cũng khẽ híp mắt lại, chủng thần thông này quá đáng sợ rồi, nó có thể giúp người ta tránh thoát công kích. Nhưng mà chuyện này cũng không thể ngăn cản quyết tâm đánh chết Lâm Phong của hắn, chỉ thấy cước bộ hắn khẽ run lên, một tay hướng về phía Lâm Phong trực tiếp bắt qua, nhất thời không gian giống như xuất hiện một cái kiếm hình phong bế muốn nhốt Lâm Phong bên trong, thần thông cực kỳ đáng sợ và lợi hại. Trong mắt Lâm Phong hiện lên một đạo quang mang đáng sợ, quả nhiên nhân vật Thiên Đế cảnh không phải người hắn có thể chống lại được, nhưng mà hắn muốn thử xem lực lượng công kích cường thịnh của chính mình có thể tạo thành uy hiếp tử vong đối với người trước mắt này không.

- Tử.

Tử vong chi đạo đại thành điên cuồng nhảy vào trong thân thể đối phương, hàng chục vạn dấu ấn tử vong giận dữ cuốn ra, bên trong con ngươi của Lâm Phong toàn là tử ý, hắn muốn đoạt tánh mạng của đối phương, ánh sáng chín chữ cổ bộc phát ra trong nháy mắt, lực lượng tạo hóa tử vong đoạt thiên địa hóa, tràn ngập khí tức hoang cổ, một thanh tử vong lợi kiếm cự đại chém về phía đối phương, mảnh thiên địa kia cũng xuất hiện một bóng ma tử vong.

- Hừ.

Một đạo thanh âm lạnh như băng tràn ngập ra, cường giả Thiên Đế cảnh kia nhìn thấy Lâm Phong đánh ra công kích mạnh như vậy thì con ngươi hắn trở nên lạnh băng, quả nhiên đạo uy đại thành, lực công kích đáng sợ, tử vong ý cường đại, thậm chí nó còn có thể tiến hành cướp đoạt lực lượng của sinh mệnh, còn dấu ấn tử vong cùng với tử vong cự kiếm kia nữa, với loại công kích cấp bậc này khó trách hắn giết chết cường giả Đại Đế cảnh dễ dàng như vậy, phi thường đáng sợ, người cùng cảnh giới Vũ Hoàng với hắn, căn bản không có tư cách cùng hắn chiến đấu.

- Kiếm ảnh.

Cường giả Thiên Đế kia hừ lạnh một tiếng, nhất thời hư không xuất hiện vô số đạo quang ảnh, sắc mặt Lâm Phong trở nên khó coi, loại công kích này khiến hắn không có biện pháp cùng đối phương chống chọi.

- Đi.

Toàn bộ lực lượng công kích trên người Lâm Phong đi ra ngoài, còn thân mình hắn thì hướng về phương xa bỏ chạy, hắn không có nửa điểm lưu luyến nữa, bây giờ hắn đã tin tưởng hắn đứng trước mặt cường giả Thiên Đế cảnh này, không có nửa điểm cơ hội. Nhưng mà trong khoảnh khắc Lâm Phong xoay người, một cỗ nguy cơ mãnh liệt truyền đến khiến trái tim hắn nhảy lên, chỉ thấy phía sau hắn xuất hiện một đạo thân ảnh cầm kiếm đánh tới, thân ảnh đó không có khí thế khủng bố mà chỉ có lực lượng sát phạt.

- Phản phác quy chân!

Công kích của sư thúc đã có một luồng ý cảnh phản phác quy chân, sư thúc đã chạm đến cánh cửa Thánh Đế cảnh. Một vị cường giả Đại Đế cảnh trước người Lâm Phong âm thầm run rẩy, trong lòng có chút chấn động, thực lực của sư thúc hắn rất đáng sợ, nhưng mà chuyện càng khiến những người này rung động chính là, không ngờ Lâm Phong có thể lấy cảnh giới Vũ Hoàng kiên trì lâu như vậy trước mặt sư thúc hắn, nhưng hiện tại sư thúc đã thực sự tức giận muốn tru sát hắn rồi, không ngờ công kích vừa rồi của Lâm Phong tạo thành một luồng cảm giác uy hiếp với sư thúc hắn. Quả thật sức chiến đấu của nhân vật giống như kẻ điên này rất lợi hại. Lâm Phong trực tiếp bóp nát một quả trận phù trong tay, trong khoảnh khắc thân thể hắn đột nhiên biến mất tại chỗ, chỉ để lại quang văn đáng sợ gào thét trong hư không, thân ảnh của hắn trực tiếp biến mất trong tầm mắt của mọi người.

- Hư không trận phù.

Ánh mắt mọi người ngưng lại, Lâm Phong biến mất khiến ánh mắt của bọn họ cũng không thể đuổi kịp, hắn trên hư không lôi kéo ra một cái đường cong rất dài, kiếm ảnh xuyên thấu hư không mà qua, một kiếm kia vốn giết chết Lâm Phong nhưng mà lúc này nó lại chém vào khoảng không, nhưng cường giả Thiên Đế cảnh kia lại chưa từng dừng lại, hắn tiếp tục truy kích Lâm Phong, hắn là cường giả Thiên Đế cảnh đi ra đuổi giết một nhân vật Vũ Hoàng, nếu như không thể giết chết Lâm Phong thì hắn còn mặt mũi nào mà tồn tại, thể diện của Kiếm Tông cũng mất. Thân ảnh Lâm Phong bay nhanh như gió, hắn liên tục bóp nát trận phù khiến cho cả thân hình hắn giống như đang xuyên qua hư không vậy, cho dù đối phương là cường giả Thiên Đế cảnh cũng bị Lâm Phong dần dần bỏ rơi, mà phía sau bọn họ là một hàng Đại Đế tiếp tục đi theo, cuối cùng nhất là người Cửu U Phủ, Thất Dạ Thiên Quân mang theo một hàng cường giả cuồn cuộn mà đến, bọn họ không ngờ Lâm Phong có thể bỏ qua sự đuổi giết của cường giả Kiếm Tông. Thẳng đến khi bọn họ đi tới một toà sơn mạch nhìn như một thanh cự kiếm khủng bố mới dừng lại, trong đây có một toà thành được cấu tạo từ vô số quái thạch, hơn nữa nhìn cực kỳ đáng sợ, quái thạch có các loại hình dạng bất đồng như đại bằng khủng bố đang bay lượn, Côn Bằng giương cánh, hùng sư rống giận trông rất sống động, thân hình khổng lồ của bọn chúng chống đỡ cả toà thành này, khiến cho toà thành đứng vững trên hư không, trong thành tràn ngập yêu khí vô cùng đáng sợ.

- Đế thành.

Cường giả Thiên Đế cảnh của Kiếm Tông đuổi đến nơi đây thì dừng chân lại, không có tiếp tục truy kích nữa, đương nhiên hắn biết đây là đâu, trong rừng rậm mênh mông này có tám toà Đế thành, rất ít người dám xúc phạm họ, cho dù Cửu U Phủ cũng không muốn trêu chọc tám tòa Đế thành. Không bao lâu sau, đoàn người phía sau cũng đuổi đến nơi, Thất Dạ Thiên Quân cũng dừng cước bộ của mình lại, hắn nhìn toà thành trì này xong nhìn về phía cường giả Thiên Đế của Kiếm Tông nói :

- Kiếm Trần, không dám tiến đến đuổi bắt sao?

Kiếm Trần chính là tên của cường giả Thiên Đế cảnh kia, hắn đích xác có chút do dự, rừng rậm mờ mịt có vô số thành trì của yêu thú, rất nhiều thành trì đã cùng nhân loại qua lại, nhưng nơi đây vẫn do yêu thú làm chủ, nhân loại tiến tới nơi này giống như yêu thú bước vào thành trì của nhân loại vậy, thậm chí so với người càng lộ ra sự khác biệt, nhất là tám Đại Đế thành này, võ tu nhân loại bước vào trong đó không bị tru sát thì cũng bị tàn phế, người Kiếm Tông không dám tiến nhập đế thành báo thù. Bởi vì trung tâm của tám tòa đế thành này còn có một toà thành càng thêm thần bí và cường đại, nghe đồn ở đó có một nhân vật vô thượng là Vạn Yêu Vương. Đương nhiên, chuyện này cũng chỉ là lời đồn đãi, Vạn Yêu Vương có thật sự tồn tại hay không, có rất ít người biết đến, chẳng qua rất nhiều người đoán, lời đồn đãi này có thật, mặc dù nó không giống như trong truyền thuyết, nhưng võ tu trong toà thành thần bí kia cũng là những nhân vật vô cùng kinh khủng, nếu không Cửu U Phủ trong Vĩnh Dạ Thành cũng không cho phép một hàng xóm như vậy tồn tại uy hiếp đến quyền thống trị của bọn họ. Cửu U Phủ trong Vĩnh Dạ Thành chính là thế lực chí tôn, đây là chuyện tất cả mọi người đều biết, nhưng căn cứ vào lịch sử mấy vạn năm qua thì Cửu U Phủ và toà cổ thành thần bí kia chưa từng bạo phát chiến tranh. Đương nhiên, có lẽ đã từng có cường giả tranh phong, chỉ không có người biết mà thôi, tất cả đều đang âm thầm tiến hành.

- Thất Dạ Thiên Quân đối với võ tu kia có hứng thú hay sao mà lại đuổi đến nơi này?

Kiếm Trần nhìn Thất Dạ Thiên Quân mở miệng, thanh âm không hữu hảo chút nào, lời nói của Thất Dạ Thiên Quân thật sự có chút chói tai.

- Đi.

Thất Dạ Thiên Quân bình tĩnh nói một tiếng, lập tức mang theo những người bên cạnh đi vào thành trì phía trước, hình ảnh này khiến cho đôi mắt Kiếm Trần ngưng hạ, kiếm ý giận dữ hét lên, hắn cũng lập tức nhảy vào trong đế thành nhưng mà tất cả đã chậm trễ, chỉ sợ Lâm Phong sẽ không cho bọn họ cơ hội tìm được hắn dễ dàng. Trên thực tế Kiếm Trần lại một lần nữa đánh giá cao chính mình rồi, lúc này Lâm Phong không có bộ dạng đào vong, cũng không có cố ý thay hình đổi dạng, mà bước chậm trong toà thành, hắn phát hiện toà yêu thành này cùng những toà thành hắn đi ngang qua có chút bất đồng, toà yêu thành này có yêu khí đậm hơn một chút, hơn nữa toàn bộ vòm trời này đều bị một cỗ yêu khí tối tăm bao phủ, giống như thế giới yêu thú bị phong bế vậy, toà yêu thành này chính là một cái thế giới, vòm trời do yêu khí hội tụ mà sinh, không có biện pháp phá vỡ đi ra ngoài. Lâm Phong không đoán sai, tám tòa đế thành này phân biệt trấn thủ tám phương vị, nhưng mà lại quay chung quanh một chỗ, mỗi một tòa thành chỉ có duy nhất một cái cửa ra, cửa ra vào của toà thành này chính là địa phương Lâm Phong đi vào, kỳ thật tám tòa đế thành liên hợp lại còn có một cái tên khác gọi Vạn Yêu Thành.

- Quả nhiên yêu thú trong đó càng thêm cuồng bạo, kiệt ngạo bất tuân.

Lâm Phong nhìn kiến trúc trong nơi này không được bảo tồn hoàn hảo, mỗi một con yêu thú đều tự động chiếm cứ một cái động phủ, có yêu thú thích huyễn hoá thành hình người, cũng có yêu thú để nguyên bản thể, chiến đấu phát sinh liên tục. Lúc này Lâm Phong đã bỏ đi nỗi buồn không thể bước vào Đế cảnh, hắn sẽ không để mình rơi vào tay giặc mà hết sức đi cảm ngộ thế giới này, tuy hắn có được thế giới độc lập bị ngoại giới bài xích, nhưng mà hắn tin tưởng rằng vạn vật đồng tông, đại đạo đồng nguyên, hai cái thế giới sẽ có lúc tương dung, hắn cần ngoại giới để lĩnh ngộ mới có thể khiến thế giới trong cơ thể chính mình trở nên hoàn mỹ. Nếu như hai mươi năm còn chưa đủ, như vậy thì ba mươi năm, bốn mươi năm, đương nhiên đó là tính toán cuối cùng!