[Full Audio] Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 2238: Con gái mồ côi của Bạch Đế



Ánh mắt lấp lánh của Lâm Phong bị mái tóc dài hỗn độn che khuất dần dần trở nên sáng ngời, cái loại thần thái thông suốt này càng lộ ra rõ ràng, bên trong ngọc giản ghi lại rất nhiều truyền kỳ của những cường giả, những người đó đều đã trải qua rất nhiều chuyện xưa, sau vô tận đau khổ cùng suy sụp họ mới hiểu ra, thành tựu cảnh giới đáng sợ, từ lúc hắn sinh ra hắn đã trải vô số chuyện, nhưng nếu cẩn thận nói lại thì từ hắn bắt đầu tu luyện đến giờ đều một đường thuận lợi, chỉ có lúc đột phá cảnh giới Vũ Hoàng hắn mới trải qua một lần thất bại thật lớn, nhưng sau khi vượt qua trở ngại đó, tất cả lại rộng mở và trong sáng lên.

Lần này Lâm Phong có cảm giác, có lẽ chuyện so với lần trước càng thêm gian nan, nhưng mà hắn vẫn tiếp tục cố gắng. Phía trước có rất nhiều cự yêu quây chung quanh một khu vực, ánh mắt tất cả đều nhìn về hư không phía trước, chỉ thấy bên trong một cái hồ hàn băng có vài toà núi, phía trên ngọn núi xuất hiện vài đạo hư ảnh, mấy người này đều cực kỳ bất phàm, trường bào trên người phiêu động cuồn cuộn, khí tức cường thịnh đáng sợ.

- Chỉ sợ Hậu nhân của bát đại Thú Vương mới có hi vọng bước vào lãnh địa của Vạn Yêu Vương.

Giờ phút này, chư yêu phát ra tiếng hô nhè nhẹ, vài vị thanh niên trên hư không đều là yêu thú, hơn nữa trong đó có mấy người là hậu nhân của Thú Vương trong Đế thành, thiên phú trác tuyệt, thực lực đáng sợ, còn phía dưới hồ hàn băng ý từ giữa tràn ngập mà ra, dưới hồ nước là tẩm cung người nào đó. Nữ tử xinh đẹp mặc Băng Phách chính là hộ vệ tỳ nữ của người nọ, nhưng dù vậy thực lực cũng phi thường mạnh mẽ.

- Chúng ta ngàn dặm xa xôi tiến đến, chẳng lẽ Bạch cô nương cứ như vậy đãi khách sao/ Lúc này, một vị thanh niên bình tĩnh nói, đôi mắt sắc bén của hắn giống như lộ ra quang mang sáng chói, hắn khoanh tay ở trước ngực nhìn nữ tử kia.

- Tiểu thư mời các ngươi rời đi.

Thanh âm của nữ tử kia không chút khách khí.

- Ha ha, Bạch tiểu thư thật lớn giá nha, hôm nay Bạch tiểu thư không phải Bạch cô nương ngày xưa nữa rồi.

Một người tức giận nói ra, trong khoảnh khắc, hàn ý vô tận đột nhiên đánh về phía người nọ.

- Làm càn.

Từng đạo âm thanh khẽ truyền ra, lợi kiếm sáng chói màu trắng chỉ về phía thanh niên đang nói chuyện phía xa, thân kiếm giống như có hàn băng phun ra nuốt vào.

- Làm càn thì làm càn, Bạch cô nương vẫn nên xuất hiện đi.

Đột nhiên, một đạo âm thanh cuồn cuộn từ trong miệng thanh niên kia phun ra, nhưng nó lại hóa thành âm ba đáng sợ, điên cuồng đánh về phía bên trong hồ nước, trong nháy mắt hồ nước điên cuồng quay cuồng rít gào, giống như hàn băng trong hồ đang sôi trào vậy, hồ nước dao động càng thêm khủng bố, rất nhiều tẩm cung trong chỗ sâu trong bị phá hủy dưới cỗ âm ba kia. Lúc này Lâm Phong cũng đi tới nơi đây, ánh mắt nhìn về phía không trung trên mặt hồ, trong ánh mắt hiện lên một chút dị sắc, thực lực vài vị thanh niên kia phi thường lợi hại, bọn họ đều là nhân vật Đế cảnh, đương nhiên tuổi của bọn họ sẽ không đơn giản như vậy, nhưng tài năng của họ đã gây ra nhiều sự chú ý ở toà Đế thành này thì họ cũng không phải nhân vật tầm thường, giữa toà đế thành này việc xảy ra chiến đấu thực không hiếm thấy.

- Hồ nước kia cũng không tồi, ta nên tắm rửa sửa sang lại chính mình rồi.

Lâm Phong tự nói trong lòng một câu, một khi buông bỏ được chấp niệm, hắn cũng nên sửa sang lại chính mình một chút. Nghĩ vậy, thân ảnh Lâm Phong lóe ra, hướng về hồ nước phía trước đạp đi, có mấy người nhìn về phía Lâm Phong, thần sắc khẽ ngưng lại, thần sắc lộ ra một chút thú vị.

- Gia hoả này muốn làm gì vậy?

Thần sắc những người khác cũng khẽ ngưng lại, vậy mà Lâm Phong dám đứng trên mặt hồ, chẳng lẽ hắn không biết cái hồ kia là nơi nào sao? Quả thật Lâm Phong không biết hồ nước kia là nơi nào, hắn chỉ nghĩ đó là một cái hồ băng và muốn vào đó tắm rửa một lần, tẩy sạch cát bụi trên người. Một đám nữ tử cầm kiếm liếc nhìn Lâm Phong, sau đó bọn họ chỉ nghe thấy một tiếng phốc đông vang lên, Lâm Phong từ trên mặt hồ trực tiếp trốn vào trong hồ nước, một màn này khiến cho thần sắc các nàng ngưng hạ, sắc mặt các nàng lập tức trở nên khó coi, nhưng mà sắc mặt những người khác lại cảm thấy rất thú vị. Không ngờ tên lôi thôi rách rưới kia lại bước vào bên trong hồ nước băng hàn này, vài tên thanh niên tới đây đứng trên mặt hồ nhưng bọn họ vẫn có chút kiêng kị, không dám trực tiếp tiến vào trong hồ nước. Lúc này Lâm Phong đã đi vào trong hồ nước, một cỗ hàn ý đáng sợ ập đến, khiến cho Lâm Phong thầm than hồ nước này thật lạnh lẽo, đúng lúc này ánh mắt của hắn hướng về phía dưới hồ nước nhìn lại, đôi mắt của hắn khẽ ngưng xuống, không ngờ nơi này còn có rất nhiều tẩm cung, mà trên một tòa tẩm cung, có một nữ tử mặc áo trắng tuyệt mỹ ngẩng đầu theo dõi hắn, bên trong đôi mắt lộ ra vô tận hàn ý.

- Bên trong hồ nước có thế giới khác, chẳng lẽ đây là cung điện của yêu thú nào đó.

Giờ phút này Lâm Phong đã thông suốt, vừa rồi hắn nhìn thấy phía trên mặt hồ có mấy người giằng co nhưng không có nghĩ gì nhiều, bây giờ nhìn thấy nữ tử bên trong tẩm cung này thì hắn lập tức đoán ra chuyện gì . Thân thể Lâm Phong tiếp tục hướng về chỗ sâu trong hồ nước mà đi, một lát sau hắn đã đi tới phía trên tẩm cung dưới đáy hồ, hắn nhìn nữ tử băng hàn kia, mở miệng nói:

- Trong này là tẩm cung của các hạ?

Nữ tử băng hàn kia không để ý đến lời nói của Lâm Phong mà chỉ nhìn hắn, thần sắc của nàng trở lên cực kỳ lạnh lẽo, giống như có thể đóng băng Lâm Phong lại vậy. Đúng lúc này trên bầu trời lại có một cỗ sóng âm kinh khủng đánh tới, lực lượng cuồng bạo phá hủy hết thảy, nữ tử kia ngẩng đầu, thần sắc trở nên lạnh lùng, bàn tay vung ra phía trước, trong khoảnh khắc hồ nước đóng băng lại, trước người nàng xuất hiện một tầng băng thuẫn, tiếng răng rắc vang lên không ngừng, lực lượng đóng băng không ngừng vỡ vụn, cuối cùng toàn bộ bị phá vỡ, mà cỗ sóng âm kia cũng tiêu tán không còn.

- Bạch cô nương, một khi đã hiện thân, sao không ra gặp nhau một lần.

Một đạo thanh âm hùng hậu truyền đến, thân thể nữ tử kia hóa thành một đạo ánh sáng hàn băng, hướng về phía hư không phóng đi. Lâm Phong nhìn nàng rời đi khẽ lắc lắc đầu, quầng sáng trên người đột nhiên biến mất, trong khoảnh khắc dòng nước cọ rửa thân thể hắn, từng đợt từng đợt kiếm quang xuất hiện quét qua gương mặt hắn, mái tóc cùng với chòm râu dài trôi theo dòng nước, không biết chảy về phía phương nào, không bao lâu sau thân ảnh lôi thôi hoàn toàn biến mất không thấy, mà thay vào đó là một thanh niên tuấn tú, đôi mắt đen kịt như mực, tóc dài trong dòng nước duỗi ra thẳng tắp, quầng sáng lại lần nữa bao vây lấy thân thể Lâm Phong, Lâm Phong thay đổi một bộ quần áo mới rồi lập tức bay ra khỏi hồ nước. Phía trên mặt hồ, sau khi Bạch cô nương xuất hiện, càng có nhiều người hội tụ mà đến, nhưng mà không khí giằng co phía trên hồ nước lại có vẻ rõ ràng hơn. Cùng lúc đó Thất Dạ Thiên Quân cũng đi tới bên này, chỉ thấy Tình Nhi bên cạnh Thất Dạ Thiên Quân nhìn thấy Bạch cô nương xong có cảm giác mình quá thất sắc, bất kể dung nhan hay thực lực và khí chất đều khiến nàng cản thấy mặc.

- Nàng là ai?

Tình Nhi nhìn thoáng qua sư huynh bên cạnh nói nhỏ một tiếng, nhưng nàng chỉ thấy ánh mắt sư huynh cũng nhìn chằm chằm về phía kia, trong lòng nàng lại có từng đợt từng đợt gợn sóng nổi lên.

- Con gái Bạch Đế.

Thanh niên kia nghe thấy lời nói của Tình Nhi mới thanh tỉnh một chút, thấp giọng nói, đồng tử Tình Nhi nhất thời co rút lại, con gái Bạch Đế sao, khó trách nàng có loại khí chất này. Ngày xưa tên tuổi của Bạch Đế chấn động một phương, tám đại Thú Vương cũng phải kính sợ hắn, nhưng mà Bạch Đế lại không quan tâm đến cái danh Thú Vương chỉ một lòng cầu thánh, cuối cùng con đường thành thánh chưa tới lại đi vào tuyệt lộ, chết trên đường thành thánh, lưu lại bé gái Bạch Vũ mồ côi, Bạch Vũ từng là thiên kiêu chi nữ, vô luận thiên phú tu luyện hay thực lực cũng xếp vị trí có một không hai trong lớp thanh niên Yêu Đế Thành, nhưng mà sau khi Bạch Đế chết, không ít người bắt đầu khiêu khích Bạch Vũ, thậm chí có nhân vật Thiên Yêu Đế muốn cướp đoạt Bạch Vũ làm thiếp, vì thế phía trên mặt hồ từng bộc phát ra một hồi đại chiến khủng bố, trận chiến ấy Bạch Đế trở về giết chết vô số cường giả, từ đó về sau không người nào dám bắt nạt Bạch Vũ quá đáng nữa, tuy bọn họ biết Bạch Đế kia không phải Bạch Đế thật, nhưng bọn họ vẫn sợ hãi, không ai biết Bạch Đế đã để lại cho bé gái mồ côi Bạch Vũ cái gì.

- Chư vị tìm Bạch Vũ có chuyện gì?

Ánh mắt lạnh lùng của con gái Bạch Đế nhìn đám người chung quanh nói ra một câu, trong lời nói giống như có hàn ý lan tràn ra, bao phủ không gian.

- Bạch cô nương, trước khi Bạch Đế bị chết đã từng đi qua Vạn Yêu Vương, sau đó trở về đánh sâu vào Thánh Nhân cảnh, từ nay về sau trở thành một thế hệ tuyệt đế, có lẽ nàng biết sự kiện đã xảy ra bên trong Vạn Yêu Thánh Vực trước khi Bạch Đế bị chết, không biết cô nương có thể nói cho chúng ta biết hay không?

Giờ phút này, có một thanh niên lạnh lùng mở miệng nói ra, khiến cho vẻ mặt mọi người run lên, thật ra đám người đều hiểu chuyện này, rất nhiều người đoán rằng việc Bạch Đế bị chết cùng với việc hắn tiến vào Vạn Yêu Vương Thánh Vực có quan hệ, đây cũng là nguyên nhân mà rất nhiều người nhằm vào Bạch Vũ.

- Không thể trả lời.

Bạch Vũ nói một tiếng lạnh như băng:

- Muốn động thủ thì cứ tùy ý.

Khi lời nói hạ xuống thì hàn ý cũng tràn ngập ra, chỉ thấy nàng đứng trên hồ phong, váy dài trắng như tuyết bay bay khiến giáng vẻ nàng xinh đẹp không thể tả. Trong hư không tràn ngập áp lực, nhưng đúng vào lúc này tiếng vang rầm rập truyền ra, chỉ thấy bên trong hồ nước có một đạo thân ảnh mặc áo bào trắng rẽ nước bay ra, khiến cho cỗ áp lực kia bị kiềm hãm, rất nhiều người nhìn về phía thân ảnh rẽ nước mà ra, đó là một vị thanh niên, khuôn mặt tuấn dật, khí chất phi phàm, đôi mắt sáng chói, nhưng mà khí tức của hắn lại rất bình thường, giống như tất cả sự việc chung quanh cùng hắn không có quan hệ.

- Nam nhân?

Thần sắc rất nhiều người bị kiềm hãm, trong mắt lộ ra một chút kinh ngạc, đế cung dưới hồ nước ngoại trừ Bạch Đế ra còn có nam nhân khác sao?

- Ha ha, không nghĩ tới Bạch cô nương đã có nam nhân, khó trách lại cự tuyệt chúng ta như vậy.

Một đạo thanh âm cuồn cuộn vang lên, sắc mặt Bạch Vũ trở nên khó coi nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, hỏi:

- Ngươi là ai?

Lâm Phong nhìn thấy Bạch Vũ hỏi mình thì bình tĩnh mở miệng nói:

- Ta không biết cái hồ này đã có chủ nên mượn hồ nước tắm rửa, mong cô nương đừng trách.

- Là ngươi, kẻ điên vừa rồi trong hồ nước là ngươi.

Thần sắc Bạch Vũ chợt loé lên, đôi mắt những người khác cũng lộ ra một chút dị sắc, dĩ nhiên là hắn, kẻ điên lôi thôi kia là thanh niên tuấn dật này.