[Full Audio] Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 2261: Một giấc mộng bao nhiêu năm



Cửu Tiêu thiên đình, Chư Thần Điện đứng sừng sững tại đỉnh kim tự tháp, bọn họ quan sát chúng sinh, có được quyền lực vô thượng. Nhưng mà, trên thực tế những năm gần đây Chư Thần Điện chẳng thoải mái chút nào, Sở Xuân Thu vẫn còn trong Hằng Hà Thời Gian, hôm nay thực lực hắn đã cực kỳ đáng sợ, cách đây không lâu hắn đã đánh bại một vị Thiên Yêu Đế cường đại, sức chiến đấu vô cùng kinh người, hắn trưởng thành rất khủng bố, có chút kinh người, cộng thêm có chút thế lực Thái Yêu giới cố ý bồi dưỡng càng thúc đẩy Sở Xuân Thu quật khởi nhanh chóng. Sau Cửu Tiêu Hội Ngộ hắn đã bước vào tu vi Đại Đế cảnh. Hôm nay, đã qua hơn mười năm, hắn từ Đại Đế cảnh đã bước vào tầng thứ Thiên Đế, tốc độ trưởng thành làm chư Thần Điện cảm giác được áp lực thật lớn, hay người nọ thật là Sở Xuân Thu? Ánh mắt Chư Thần Điện cũng hội tụ ở trên người Sở Xuân Thu, trong Cửu Tiêu thiên đình mọi người cũng đều nhìn chằm chằm Sở Xuân Thu, ngày xưa trong Cửu Tiêu Hội Ngộ các cường giả khác không làm họ chú ý nhiều lắm, nhất là theo năm tháng thay đổi, kẻ khiến bọn họ theo dõi ngày càng ít , huống hồ trong đó rất nhiều người đã không còn ở Cửu Tiêu thiên đình. Đương nhiên, Cửu Tiêu thiên đình có rất nhiều cường giả sinh ra, cũng là không đến mức tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Sở Xuân Thu, nhân vật trung tâm của Chư Thần Điện không phải chỉ có một nhân vật tuyệt đỉnh, bọn họ cũng đang không ngừng trưởng thành, ngoại trừ Thần Điện còn có các thế lực lớn khác, trong từng thế hệ cường giả bọn họ cũng đều đi hướng đỉnh phong võ đạo. Mọi người đều đang trưởng thành, cường giả Cửu Tiêu thiên đình như thế, cường giả Cửu Tiêu đại lục cũng là như thế, người của Thánh Thành Trung Châu cũng vậy. Trong lúc đó người quan sát những người trẻ tuổi cùng thế hệ chính là những nhân vật tiền bối. Họ ngoại trừ quan sát những vãn bối ở bên ngoài, họ còn muốn bản thân đứng trên đỉnh phong, bọn họ cường đại, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến vận mệnh các thế lực trong thiên hạ. Mà đối với tất cả mọi việc, Lâm Phong cũng không biết, lúc này Lâm Phong vẫn đang ở đại lục Tử Tiêu, hắn đang khoanh chân ngồi trong một động phủ hiếm người qua lại, giống như là đang tu hành, những hộ vệ yêu tử cũng không bên cạnh hắn, mà giờ phút này trong đầu hắn quanh quẩn vô số hình ảnh. Có hình ảnh thân ảnh một Lâm Phong phía trên đỉnh một ngọn núi nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn sống cuộc sống của một ẩn sĩ: có thân ảnh Lâm Phong đang giục ngựa khắp giang hồ dạo chơi nhân gian: còn thân ảnh Lâm Phong định cư tại một trấn nhỏ cùng dân chúng thuần phác trong trấn ra ngoài săn thú, còn gặp một cô nương thích hắn, từ khi bắt đầu Lâm Phong không có nhận ra nhưng theo năm tháng trôi qua, tâm cảnh Lâm Phong đã thay đổi, hắn cho rằng đó là một thân thể độc lập chứ không phải hắn. Tại trấn nhỏ ấy Lâm Phong cưới vợ cùng một chỗ với vị cô nương kia, không phụ tình ý của đối phương. Còn có vô số hình ảnh cùng loại , đó chính là từng cỗ thân ngoại hoá thân của Lâm Phong, Tam Sinh Kinh, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, Lâm Phong có thể tạo ra vô số thân ngoại hóa thân bình thường mặc dù là người thường, nhưng bởi vì là hóa thân của hắn nên vẫn có một chút thực lực, ít nhất chúng có thể có một cuộc sống bình thường, Lâm Phong suy nghĩ, hắn cùng Tam Sinh Đại Đế giống nhau, họ đều trải qua vô số nhân sinh trong thế giới này. Trong sơn động tóc Lâm Phong dần dần dài ra, râu mọc ra, trên người hắn dần có tro bụi phủ lên, giống như bị chôn vùi bởi bụi đất, nhưng hắn không hề biết, hắn đang im lặng cảm ngộ , trừ bên ngoài đại lục Tử Tiêu, hắn còn ngưng tụ hồn thai, hắn nghĩ biện pháp đi đến những đại lục khác hoặc là bước vào các tiểu thế giới. Mặt khác, hôm nay cũng có rất nhiều thân ảnh xuất hiện trong nội thế giới của hắn. Trong sơn động thần hồn Lâm Phong giống như không chịu nổi, hắn muốn ngủ say, từng cảnh tượng giống như cảnh trong mơ mà bản thân hắn có thể nhìn thấy giấc mộng của chính mình. Một ngày này, Lâm Phong đi vào trong một cảnh trong mơ, tại đây, Lâm Phong là một cái gã sai vặt trong tửu lâu, mỗi ngày tiếp đón khách nhân lui tới, nghe bọn họ tranh luận việc giang hồ, khoé miệng Lâm Phong không khỏi lộ ý cười nhàn nhạt, một ngày bình thường như vậy chẳng phải là một loại nhân sinh tuyệt vời sao. Nhưng không phải là tất cả mộng đều làm cho người ta vui mừng, giống như khi Lâm Phong đi tới trong một cảnh trong mơ, tại đây hắn là thợ săn trong trấn nhỏ, hắn cưới một cô nương xinh đẹp, hai người sống với nhau rất hòa thuận, nhưng ngày hôm nay, trấn nhỏ bị một đám mã tặc tập kích, bọn họ cướp bóc trấn nhỏ này, họ giết sạch những người ở đây, trên hư không Lâm Phong chứng kiến toàn bộ, trong đôi mắt hắn tràn ngập lửa giận, hắn hận bản tôn hắn không thể tới giết sạch nhóm người này. Thậm chí, bản tôn Lâm Phong đang ngủ say cũng phẫn nộ, nhưng mà cỗ phẫn nộ này rốt cục cũng bình tĩnh xuống. Nghìn vạn hóa thân của hắn có nghìn vạn nhân sinh, chẳng lẽ hắn còn không nhìn rõ được hay sao, đó là những nhân sinh độc lập, tất cả mọi việc hắn gặp phải hãy cứ thuận theo tự nhiên. Nghĩ như vậy nên hắn dần dần bình tĩnh lại, về sau trong mơ, hắn gặp rất nhiều chuyện tình cùng loại, Lâm Phong hắn càng ngày càng có thể khắc chế cảm xúc của chính mình, đây là tâm tình hắn đang biến hóa. Ở ngoại giới trong hàng vạn thế giới, vô vàn cảnh tượng khác nhau. Ngày hôm nay thế giới trong võ hồn của Lâm Phong cũng biến hóa thật lớn, tiểu thế giới dần dần hoàn mỹ, mỗi một phiến hư không, giống như đều có cảm xúc của hắn, thiên địa pháp tắc cũng trở nên càng thêm hoàn thiện, giống như, thế giới này cũng có được cảm ngộ của Lâm Phong. Thế giới từ từ thành thục như tăng thêm vài phần phong thái, loại trưởng thành trong vô hình này không thể quan sát thấy, nhưng thật sự đây chính là thế giới đang trưởng thành. Bản tôn Lâm Phong ngủ say thân thể hắn như một gốc cây cổ thụ ẩn hiện, lực lượng pháp tắc khủng bố quấn quanh thân thể Lâm Phong vô cùng mãnh liệt, pháp tắc này giống như là vạn pháp, vô tận pháp tắc toàn bộ ngưng tụ bên người Lâm Phong, giống như thân thể Lâm Phong phù hợp với tất cả lực lượng pháp tắc. Nhưng Lâm Phong như cảm giác được, hắn vẫn ngủ say, bên trong đầu hắn, quang mang màu vàng đan vào nhau, phát ra nghìn vạn quang hoa, thần niệm hắn giống như có thể liền một thể với thiên địa. Lâm Phong mơ thấy rất nhiều, ngoài mơ thấy nghìn vạn nhân sinh, hắn còn mơ thấy hắn tu luyện lực lượng, hắn mơ thấy công kích của Phù Thế Ấn, trong mơ hắn diễn luyện Phù Thế Ấn càng thêm thành thục, mỗi một đạo công kích như có thể hủy diệt thiên địa có được uy lực đáng sợ. Hắn mơ thấy võ hồn chính mình, rất nhiều võ hồn như đều có thể trở về vị trí cũ hợp thành nhất thể, hắn cuối cùng mơ thấy chính mình có được võ hồn mạnh nhất chính là Thiên Thư võ hồn, võ hồn hắn phiêu đãng giống như một viên tinh thần vậy. Giấc mộng này rất lâu, ở ngoại giới thời gian dần trôi qua, Lâm Phong không quan tâm đến năm tháng trôi đi. Cửu Tiêu thiên đình, đại lục Cửu Tiêu có biến hóa vô cùng to lớn. Tại Tuyết Vực, bên trong Tuyết tộc, có một thân ảnh tuyệt mỹ, khí chất phi phàm, nàng đứng trên một đỉnh núi tuyết, ánh mắt giống như có thể xuyên thấu cổ kim, vượt qua thời gian, bỏ qua sơn thủy, chỉ muốn tại trong mắt có thể thấy bóng dáng hắn xuất hiện. Cuối cùng thân ảnh kia lại xuất hiện trong mắt của nàng một lần nữa, đôi mắt đẹp nhất thế gian kia dần trở nên ướt át, hai giọt lệ chậm rãi chảy xuống, đôi môi khuynh thế kia phát ra thanh âm tuyệt nhất thế gian:

- Ta là một tu luyện trong ngàn năm, ngàn năm tu hành ngàn năm cô độc trong biển người mờ mịt ta đã hạ lời thề sẽ vì ngươi mà khiêu vũ: ta yêu ngươi lúc ngươi nghèo rớt mồng tơi gian khổ học tập, ta rời đi là lúc ngươi đề tên bảng vàng động lúc ngươi vào phòng hoa chúc, có thể hay không nhảy cho ngươi một điệu vũ.

- Có thể hay không nhảy cho ngươi một điệu vũ, có thể hay không cho nhảy cho ngươi một điệu vũ.

Thanh âm say lòng ấy phát ra, thân ảnh tuyệt mỹ kia bắt đầu khiêu vũ, cùng bông tuyết khiêu vũ, giống như muốn khiêu vũ cho thân ảnh trong mắt nàng thấy nhưng hắn có thể thấy nàng khiêu vũ sao! Bông tuyết ngày càng rơi nhiều, dáng người kinh diễm thế gian, tiếng ca xuyên qua luân hồi, điệu nhảy này giống như vĩnh hằng. Xa xa dưới một gốc cây tuyết, một thân ảnh trẻ tuổi bình tĩnh đứng ở đó, nhưng mà móng tay hắn đã cắm chặt vào trong thịt, khóe mắt hắn giống như muốn rơi lệ. Hắn ngẩng đầu, đôi mắt thanh niên hồng nhuận, hắn hít sâu nói:

-Có một ngày khi ta khiến cho phụ mẫu ta được vĩnh sinh.

Đến khi đó, ai ngăn cản ta, ta sẽ khiến cho thiên địa này nhuốm máu cho dù đó có là Tuyết tộc! Một năm này thanh niên mười tám tuổi, kỳ hạn hai mươi tuổi đã sắp tới! Một năm này Lâm Phong vẫn còn trong mộng.