[Full Audio] Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 2270: Tình là chi?



Lâm Phong đứng trong hư không, tay áo phiêu động, thiếu niên từng tuyệt vọng, hôm nay đã có được phong thái của tuyệt thế cường giả, hắn đứng ở đó giống như đang quan sát thiên hạ. Lâm Phong nhìn Cửu U, mở miệng nói:

- Chắc ngươi cũng biết rõ nhất quan hệ giữa ta và Hi Hoàng, ta sẽ không giết nàng, nhưng cũng không khả năng cho nàng rời đi.

Thần sắc Cửu U ngưng lại, trong mắt hắn dần dần tiêu tán lãnh ý, vẻ mặt hắn vô cùng phức tạp nhìn Lâm Phong. Thật lâu sau, Cửu U chậm rãi nói:

- Ta cùng Vũ Hi là thanh mai trúc mã, bản tính nàng rất đơn thuần, lương thiện, nàng không biết nhân gian phức tạp, nhưng đến một ngày phụ thân của nàng xuất hiện, muốn mang nàng đi giết chết mẫu thân của hắn.

Kể từ đó Vũ Hi bắt đầu thay đổi, nàng trở nên lạnh lùng, bắt đầu truy đuổi võ đạo hư vô mờ mịt, vĩnh viễn rời khỏi nhà của nàng, càng chạy càng xa, ta biết đây không phải là bổn ý của nàng.

- Ta cũng giống với Vũ Hi, đều là người bình thường, nhưng khi ta nhìn thấy Vũ Hi biến hóa, ta chỉ biết bản thân đã càng lúc càng xa nàng.

Vì thế, ta nhập ma đạo, vì thực lực trải qua thiên tân vạn khổ luyện được một thân ma công, nhưng cuối cùng ta lại phát hiện căn bản không thể chiến thắng phụ thân của Vũ Hi, Vũ Hi biết bản thân nàng sinh ra vốn đã kém cỏi nên không tiếc thân mình nguyện vì đạo thân vẫn. Cửu U chậm rãi bước đến, lại giống như đang kể một chuyện thời viễn cổ, mỗi người đều đã từng là người bình người cho dù sau này hắn thông thiên triệt địa cỡ nào. Lâm Phong có thể lý giải được chuyện này bởi vì ngoài nhân sinh của bản thân, hắn còn trải qua bảy thế nhân sinh của Vạn Yêu Vương, loại cảm giác này hắn hiểu rõ nhất. Chẳng qua, một người bình thường vì chấp niệm trong lòng từng bước quật khởi bước lên con đường võ đạo vô cùng hiểm ác mà tràn ngập kích thích kia.

- Lâm Phong, Vũ Hi có rất nhiều cơ hội có thể giết chết của ngươi, nhưng nàng không làm vậy, không ai hiểu được lòng của nàng, bởi vì nàng đã khiến bản tâm của mình phủ đầy bụi, mà ta biết rõ, bởi vì hai tôn thân ngoại hoá thân đều có tình cảm hơn nữa lại rata sâu đậm với ngươi, Vũ Hi phải chịu ảnh hưởng từ thân ngoại hoá thân của bản thân, bởi vậy, nàng không có biện pháp nào để hạ quyết định quyết giết chết ngươi, hy vọng sau này ngươi có thể đối xử tử tế với nàng.

Thanh âm bình tĩnh của Cửu U truyền ra, lập tức một cỗ hắc ám ma hỏa đáng sợ xuất hiện trên người hắn khiến cho đồng tử Lâm Phong khẽ co rút lại.

- Ta vốn đã chết nhưng nhờ có Vãng Sinh Kinh sống lại, nhưng mà thực lực lại có hạn, không thể bảo vệ được cho Vũ Hi, cũng không thể hoàn thành tâm nguyện của nàng.

Thậm chí ta không có biện pháp nào để có thể ngăn cản ngươi, sự tồn tại của ta đã không có ý nghĩa gì, ta chỉ có một nguyện vọng còn lại trên người ngươi, nhìn thấy tương lai của ngươi, ta cũng hy vọng ngươi đối xử tử tế với Vũ Hi vì nàng chính là bản thể của thê tử ngươi, nàng chính là một người đáng thương. Thân thể Cửu U thiêu đốt càng ngày càng lợi hại, dần dần, cả thân thể hắn hóa thành hư ảo, giống như có thể tùy thời biến mất không thấy, nhưng ánh mắt hắn vẫn gắt gao nhìn Lâm Phong. Từ bên trong đôi mắt của đối phương Lâm Phong có thể nhìn ra đối phương muốn dùng thiên ngôn vạn ngữ căn dặn hắn không cần làm Hi Hoàng khó xử.

- Hãy đối xử tử tế với Vũ Hi.

Thân ảnh Cửu U hoàn toàn biến mất, hóa thành một đạo Cửu U tuyền lập tức bay về phía thân thể Lâm Phong, sau đó trực tiếp nhảy vào bên trong thân thể Lâm Phong, rất nhanh liền biến mất vĩnh viễn trong thiên địa. Một màn rung động này khiến cho vô số người không nói gì, Cửu U, lại không tiếc thân mình, thân thể hắn hóa đạo nhập vào trên người Lâm Phong, tất cả chỉ vì Hi Hoàng.

- Thật là người chí tình chí nghĩa.

Lâm Phong thở dài, hắn chỉ cảm thấy bên trong đầu mình như có thêm một vòng Cửu U, hắn như cảm nhận được sự thương cảm, hoài niệm cùng chấp niệm không buông của đối phương, hắn vì Hi Hoàng có thể trả giá tất cả, thậm chí là sinh mệnh của bản thân. Hắn cùng Hi Hoàng là thanh mai trúc mã, hắn sống chỉ là vì Hi Hoàng.

- Ta còn tưởng rằng Cửu U Ma Đế sau khi gặp Hi Hoàng mới sinh lòng yêu thương Hi Hoàng nhưng lại không ngờ tới trước kia hắn và Hi Hoàng lại là thanh mai trúc mã, họ đã là rời xa nhau một đoạn thời gian rất dài, đến tận khi hắn tu thành Ma Đế mới trở về tìm Hi Hoàng .

Một vị lão giả thở dài, ẩn tình trong đó chỉ sợ chỉ có hai người Cửu U Ma Đế cùng Hi Hoàng mới biết, mà vừa rồi sau khi Cửu U Ma Đế tự mình nói ra, hắn lập tức thân vẫn. Viêm Đế cũng ngây ngẩn cả người, hắn phái vài vị cường giả Thiên Diễn Thánh tộc tiến đến Thương tộc, còn hắn vẫn chưa đi cất bước thì giờ phút này sau khi chứng kiến Cửu U hóa đạo dung nhập vào trên người Lâm Phong, hắn cũng thở dài một tiếng:

- Tình là gì lại có thể khiến hắn trở thành một đời Ma Đế, nhưng cũng chính chữ tình lại hủy diệt đi một đời Ma Đế.

Cửu U Ma Đế vì Hi Hoàng mà sinh ra nhưng cũng vì Hi Hoàng mà chết đi. Bên trong nội thế giới của Lâm Phong, trên cổ Hi Hoàng có một một mảnh ngọc bội đã vỡ vụn, khiến cho lòng của nàng hung hăng run rẩy, biểu tình trở nên cực kỳ khoa trương, giống như không thể tin được. Chỉ thấy hai tay nàng đang cầm mảnh ngọc bội vỡ kia, sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, khóe mắt lại có nước mắt chậm rãi chảy xuống, sau ngàn năm, nàng lại chảy nước mắt.

- U ca ca!

Hi Hoàng phát ra một đạo thanh âm khàn khàn thống khổ, hai chân nàng quỳ rạp xuống đất, nàng nhớ tới những ngày tháng khờ dại kia, khi đó hai người rất vui vẻ, đó là khi nàng thuần phác nhất, vui vẻ nhất. Trải qua một đoạn thời gian, hôm nay, đứa bé kia hắn đã chết.

- Thực xin lỗi.

. . Hi Hoàng chôn đầu vào trong bàn tay, môi hôn vào ngọc bội kia, không ngừng khóc :

- U ca ca, thật sự xin lỗi ngươi, đến bây giờ ta vẫn coi ngươi là ca ca thân thiết nhất của ta, nhưng trừ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau thì cho đến nay ta đã không thể làm ngươi vui vẻ, thực xin lỗi.

Tiếng khóc khàn khàn, dần dần không tiếng động, thương tâm đến tận cùng, Hi Hoàng, cũng tức là Vũ Hi, nàng đến nay vẫn coi Cửu Ulà thân ca ca của nàng, người thân thiết nhất thế gian. Nhưng hôm nay, hắn đi rồi, bỏ nàng lại một mình. Giờ khắc này Hi Hoàng không còn là nữ nhân cường thế kia nữa, không còn là nữ nhân lạnh lùng vô tình, mà lại giống như một tiểu cô nương yếu ớt bất lực. Bên ngoài, Lâm Phong cũng thở dài không nói gì, vì đoạn tình cảm này của Cửu U mà cảm động, thương cảm. Cửu U thành toàn Lâm Phong cũng vì hắn muốn ở trên người Lâm Phong nhìn thấy Hi Hoàng, hy vọng hắn đối xử tử tế Hi Hoàng, hắn nói cho Lâm Phong biết Hi Hoàng đối với Lâm Phong hắn là có tình. Lâm Phong ngẩng đầu nhìn lên trời, hư không ánh lên một chút tà dương, sắc đẹp là như vậy, ánh mắt Lâm Phong lại nhìn về phía Y Nhân Lệ, trong đôi mắt hắn lộ ra một chút tươi cười sáng lạn, giống như sông băng cũng phải hòa tan, nụ cười này là nụ cười đẹp nhất mà Y Nhân Lệ từng nhìn thấy. Bởi vậy, nàng cũng khóc, đôi mắt kiên cường của nàng chảy xuống một giọt lệ.

- Nhiều .

.. thế này năm, ngươi qúa đắc được không? Lâm Phong mở miệng hỏi nàng.

- Ân, tuy rằng mệt tưởng chừng như chết đi, nhưng cuối cùng ta đang không ngừng tiến bộ.

Trong mắt đẹp của Y Nhân Lệ lộ ra ý cười, chậm rãi nói.

- Về sau có dự định gì không?

Lâm Phong mỉm cười hỏi, Y Nhân Lệ suy nghĩ trên miệng nàng lập tức hiện ra nụ cười mị hoặc khuynh quốc khuynh thành, mị hoặc vô biên với Lâm Phong, nói:

- Tiếp tục truy đuổi đạo của ta, trở thành Băng Tuyết Nữ Thần, đợi Ma Thần đồng ý.

Nói xong, Y Nhân Lệ xoay người, cước bộ bước ra một bước, tiêu sái rời đi, trong mắt của nàng vẫn mang theo ý cười mị hoặc thương sinh, nhưng một chút ý cười này lại như ẩn chứa nước mắt trong suốt. Hỏi thế gian tình là gì mà khi ta động tình ngay cả sinh tử cũng không hối hận tất cả chỉ vì nụ cười cuồng dại kia. Lâm Phong nhìn thấy thân ảnh Y Nhân Lệ chậm rãi biến mất, hắn thở ra một ngụm trọc khí, trong lòng thầm nói, bảo trọng. Đã trải qua nhiều việc như vậy, tâm cảnh Lâm Phong đã thay đổi thật sự, tâm cảnh hắn có biến hóa quá lớn.

- Nếu là ta, ta liền lưu nàng lại.

Viêm Đế nhàn nhạt nói, Lâm Phong nhìn hắn một cái, nói:

- Lão gia hỏa, ngươi sẽ không gặp được người thích hợp với ngươi sao?

- Có lẽ có nhưng phải đợi qua ngàn năm luân hồi.

Viêm Đế sái nhiên mỉm cười nói:

- Đúng rồi, ngươi đừng quên Vận Mệnh Giả từng nói, ta bảo vệ cho ngươi, ngươi cần phải trợ giúp ta, khi nào thì ngươi mang ta đi Vận Mệnh Thần Điện một chuyến, ta đi tìm Vận Mệnh Giả kia, lời nói của hắn cần phải có ý nghĩa.

Lâm Phong đảo cặp mắt trắng dã, khó trách lão gia hỏa này dễ nói chuyện như vậy, ta cứ nghĩ chỉ cần cảm tình là được rồi, không ngờ là hắn lại muốn đi tìm Vận Mệnh Giả, thật độc.

- Chẳng lẽ trong lời nói lúc trước của Vận Mệnh Giả là có tầng này ý tứ này?

Lâm Phong không nói gì.

- Bằng không ngươi cho là hiện tại có thể trông cậy vào tiểu tử ngươi giúp bản đế sửa mệnh, khiến cho ta đột phá gông cùm xiềng xích.

Viêm Đế đảo cặp mắt trắng dã trừng mắt nói với Lâm Phong.

- Ân.

. . Lâm Phong không nói gì, lập tức gật gật đầu, nói:

- Tốt, Vậy ngươi chuẩn bị theo ta đi Vận Mệnh Thần Điện.

- Tính ngươi có chút lương tâm.

Viêm Đế nhàn nhạt nói, lập tức nở nụ cười đáng khinh, hắn đi về phía Quảng Hàn Cung, không biết bên trong Quảng Hàn Cung này có thứ gì tốt. Lâm Phong nhìn thấy động tác của Viêm Đế liền sửng sốt, lập tức chỉ thấy Phúc Hắc run rẩy cười với hắn sau đó cũng lặng lẽ trốn vào trong Quảng Hàn Cung.

- Có sư phụ như vậy tất sẽ có đồ đệ không ra gì.

Lâm Phong không nói gì, mà những người khác nhìn thấy một màn này mặc dù cũng muốn đi vào, nhưng nhìn Lâm Phong đứng đó thì lại không dám đi vào. Hôm nay Lâm Phong đã không còn là Lâm Phong ngày xưa. Trước kia tại Vọng Thiên Cổ Đô hắn từng bị người khi dễ, Thương tộc đuổi giết, Quảng Hàn Cung ngược đãi. Nhưng ngày hôm nay hắn trở về, hủy diệt Quảng Hàn Cung, diệt cổ Thánh tộc, đây là loại tư thái mạnh mẽ nhường nào. Gió nhẹ thổi qua Hàn Nguyệt Hồ, thổi lên trên thân thể mọi người, Vọng Thiên Cổ Đô bình tĩnh đã lâu, hôm nay lại vang lên một đạo sấm sét, phá vỡ thiên địa, không lâu sau đó truyền đến một tin tức, từ nay về sau Thương tộc, một trong cổ Thánh tộc, xóa tên trên thế gian!