[Full Audio] Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 2282: Có hứng thú



- Răng rắc!

Cước bộ giẫm lên trên tuyết, nhưng lại phát ra âm thanh chói tai, mặc dù yêu thú chung quanh Tuyết tộc đều biến ảo thành hình người, nhưng trong miệng vẫn có tiếng huýt gió trầm thấp, khí tức yêu dị tràn ngập, bao phủ thân thể Lâm Phong.

- Thập Tuyệt lão nhân, mang Lâm Phong tiến đến trả ước.

Giờ phút này trong hư không có một đạo thanh âm mờ ảo truyền ra, chỉ thấy nơi nào đó có một đạo thân ảnh ngồi trong hư không nói xuống dưới, sau đó mạnh mẽ uống một ngụm rượu, phát ra tiếng vang khà khà nói:

- Nơi này thật là lạnh lẽo.

Người Tuyết tộc nhìn chằm chằm vào Thập Tuyệt Lão Tiên trong hư không, ánh mắt bắn ra ánh sáng yêu dị nhưng bọn họ đã cảm nhận được sự cường đại của đối phương.

- Tại sao hắn còn chưa tới?

Thập Tuyệt lão nhân nhìn Tuyết Ngao nói.

- Đi mời Tước Thánh lão tổ đến.

Tuyết Ngao mở miệng nói với người sau mình, sau đó nhìn Thập Tuyệt Lão Tiên nói:

- Qua hai mươi năm mà tiền bối vẫn dẫn hắn đến phó ước tiền bối thật giữ chữ tín, nhưng chuyện này chính là tự rước lấy nhục mà thôi.

- Phải không, không cần vội vã động thủ, chờ hắn tới rồi lại thực hiện ước định năm đó nhé.

Thập Tuyệt Lão Tiên khẽ mỉm cười, Tuyết Ngao cũng mỉm cười, hắn nhìn Lâm Phong lộ ra một nụ cười tà dị:

- Tốt, ta cũng không vội vã phế đi hắn, bà bà bảo ta nhìn trên phân lượng Già Thiên lưu lại cho hắn một mạng nên ta sẽ không giết hắn.

Lâm Phong nghe Tuyết Ngao nói xong vẫn trầm mặc không nói, hắn không có đi tranh cãi hay phản bác cái gì, đợi lúc giao phong xong tất cả lời nói cao ngạo đều trở nên vô nghĩa, vô lực.

- Ta lại muốn biết người này có tư cách gì đặt ra ước định cùng vương thể Tuyết tộc.

Giờ phút này, một thân ảnh khổng lồ bước chậm mà ra, hai con ngươi u lãnh nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, lộ ra khí tức tương tự với Tuyết Ngao, răng nanh trong miệng rất là sắc bén.

- Ông!

Thân hình hắn bước ra trong giây, ngay sau đó liền biến mất, chỗ hắn đứng xuất hiện một dấu chân thật sâu, còn thân thể hắn trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Lâm Phong.

- Rống!

Tiếng rống đáng sợ có thể khiến thân thể người khác bị vỡ nứt ra, Lâm Phong cảm thấy mình giống như đang nằm trong một cái mồm to như cái chậu máu, bị trói buộc nhè nhẹ ở trong này, đồng thời lợi trảo cũng hướng về phía thân thể hắn chộp tới, lộ ra một cỗ lực lượng làm cho người ta có cảm giác không thể chống cự. Cỗ ảo giác cực độ nguy hiểm này không có làm Lâm Phong nhăn mặt một lần, chỉ thấy cánh tay hắn khẽ nâng lên, đón đỡ trước mặt mình, tiếng răng rắc giòn vang truyền ra, hư không ngưng đọng lại, trên mặt cường giả Tuyết tộc, lộ ra một chút lãnh ý, giống như bọn họ đã chứng kiến tình cảnh thân thể Lâm Phong bị bóp vỡ.

- Khanh khách.

. . Tiếng răng nanh ma xát truyền ra, đôi mắt cường giả Tuyết tộc đọng lại ở đây, chỉ thấy một cái đầu ngao thú đáng sợ cắn lên cánh tay Lâm Phong, vốn tôn yêu thú kia định một ngụm cắn nát đầu Lâm Phong nhưng nó bị cánh tay hắn chặn lại, thậm chí cánh tay kia ở trong miệng ngao thú cũng không bị sao, giống như răng nanh có thể cắn bất cứ vật gì, lại không thể cắn một cánh tay của Lâm Phong xuống dưới.

- Chơi sướng chưa?

Lâm Phong nhìn con yêu thú cự đại trước mặt hỏi, một ngụm của con yêu thú này cũng đủ để nuốt chửng cả thân hình hắn, nhưng khuôn mặt hắn vẫn bình tĩnh như vậy, nhàn nhạt nhìn đối phương. Cặp đồng tử lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, lộ ra một chút lãnh ý đáng sợ.

- Rống.

. . Hắn buông cánh tay Lâm Phong ra, bay thẳng đến đầu Lâm Phong, kì thực một tiếng rống to cùng với công kích vừa rồi đều là lĩnh vực công kích hư hư thực thực, đủ để cho hắn trong khoảnh khắc công kích đến chỗ Lâm Phong, một ngụm cắn đứt cổ Lâm Phong, nhưng hắn tuyệt không ngờ tới hắn sẽ bị một cánh tay này làm khó.

- Phốc!

Tiếng rống còn chưa hạ xuống, một đạo âm thanh thanh thúy vang lên trên hư không, đám người lập tức chứng kiến thân thể khổng lồ kia bị một cái tát đánh bay ra ngoài, Lâm Phong đánh hắn giống như là đánh một con vật nhỏ vậy, công kích lưu loát rõ ràng khiến đám yêu thú chung quanh cảm thấy bị vũ nhục, bọn chúng phát ra âm thanh tê rống trầm thấp, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn về phía Lâm Phong đã nhiều ra một chút gì đó, không hề có ý khinh thị giống như vừa rồi . Trầm mặc một lát, Tuyết Ngao lại lộ ra nụ cười yêu dị sáng lạn, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong nói:

- Có ý tứ, không ngờ cảnh giới của ngươi tới Thiên Đế cảnh rồi, như vậy mới thú vị chứ.

Trong hai mươi năm năm ngắn ngủn, đối phương từ Vũ Hoàng đặt chân vào cảnh giới Thiên Đế, tuyệt đối là nhân vật thiên tài khó gặp, Lâm Phong thực sự cho Tuyết Ngao một cái kinh ngạc phi thường lớn, lúc trước hắn không có cảm giác gì với cái ước định này nhưng bây giờ hắn lại có một chút chờ mong, nếu đối thủ quá yếu hắn cũng không thấy hứng thú. Lâm Phong nghe xong lời nói của đối phương cũng lộ ra một nụ cười sáng lạn, thấp giọng nói:

- Nhất định sẽ rất có cảm giác.

Thân ảnh Tuyết Thần Phong xuất hiện ở phía sau Tuyết Ngao, hắn đứng trong đám người nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, ánh mắt rét lạnh, vậy mà gia hoả này đã bước vào Thiên Đế cảnh, sao có thể như thế, hắn biết không phải là hai mươi năm trước, mà hơn mười năm trước khi Cửu Tiêu Hội Ngộ diễn ra, Lâm Phong đã có cảnh giới Vũ Hoàng. Xa xa, bông tuyết phiêu động, lãnh ý xâm nhập, bầu trời trên đầu mọi người đột nhiên có một bông tuyết ngưng tụ mà sinh, một đạo thân ảnh xuất hiện từ trong hư vô, đứng ở nơi đây, đó rõ ràng là Tước Thánh. Ánh mắt hắn nhìn Thập Tuyệt Lão Tiên, mỉm cười nói:

- Không nghĩ tới ngươi thực sự dẫn hắn đến phó ước .

- Chuyện tình đã đáp ứng, tự nhiên phải làm.

Thập Tuyệt Lão Tiên lại uống một ngụm rượu, sau đó phun ra một đạo liệt khí nóng cháy, mở miệng nói.

- Xem ra ngươi rất tự tin vào hắn.

Ánh mắt Tước Thánh dừng ở trên người Lâm Phong, thản nhiên nói:

- Có thể ở trong hai mươi năm bước vào Thiên Đế cảnh, khó trách ngày xưa ngươi lại định ra ước hẹn hai mươi năm, xem ra ngươi đối với thiên phú của hắn có hiểu biết rất nhiều, đúng là hắn trưởng thành rất nhanh.

Dứt lời, hắn lại nhìn về phía Tuyết Ngao, nói:

- Tuyết Ngao, hắn đã sắp đuổi kịp cảnh giới của ngươi, trận chiến này đừng làm ta mất mặt.

- Lão tổ yên tâm.

Tuyết Ngao lạnh lùng mở miệng, cước bộ hướng về phía trước, mỗi một bước bước ra đều để lại trên mặt đất một cái dấu chấn. Mà ở cách đó không xa, ánh mắt lão ẩu cũng hướng về bên này nhìn lại, nói:

- Tước Thánh cũng đến rồi, vậy đến đó nhìn xem.

- Ta nghe bên kia nói chuyện, hình như người nọ đã bước vào Thiên Đế cảnh, phụ thân của Già Thiên cũng là nhân vật khó có được.

Lão ẩu nhàn nhạt nói:

- Lâm Phong, sao ta cảm giác ta đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó.

- Bà bà, người đứng đầu Cửu Tiêu Hội Ngộ cũng tên là Lâm Phong.

Ở bên cạnh lão bà có một người nhắc nhở.

- A đối, ta chỉ chú ý đến tràng chiến đấu kia, tên của mười người đứng đầu ta chỉ lướt qua có một lần, nên không có gì ấn tượng, hình như có một người gọi là Lâm Phong thì phải, khó trách ta cảm giác có chút quen tai.

Lão ẩu thấp giọng nói ra, lông mày khẽ nhíu xuống nói:

- Sẽ không cùng là một người chứ?

Thần sắc người bên cạnh cũng ngẩn ra, ánh mắt hắn lập tức hiện lên một đạo ánh sáng:

- Đi, đến đó nhìn xem.

Dứt lời thân thể lão nhân biến mất tại chỗ. Tại thời điểm lão ẩu hướng về phương hướng kia mà đi, Tuyết Kinh Tiêu cũng tiến nhập Tuyết tộc, một đường đi về phía trước, khi bọn họ nhìn thấy một đám người Tuyết tộc vây quanh một chỗ thì thần sắc không khỏi lộ ra một chút kinh ngạc, thì thào nói nhỏ:

- Phát sinh chuyện gì vậy.

- Kinh Tiêu, hình như Tuyết tộc rất náo nhiệt thì phải.

Đế Thiền khẽ mỉm cười, mở miệng nói thanh, thân ảnh hai người tiếp tục hướng về phía trước, chỉ nghe Tuyết Kinh Tiêu hô:

- Tước Thánh.

- Kinh Tiêu.

Ánh mắt Tước Thánh ngưng xuống, lập tức nhìn về phía Tuyết Kinh Tiêu, mỉm cười nói:

- Ngươi cũng trở lại rồi.

- Tước Thánh, có chuyện gì xảy ra vậy.

Ánh mắt Tuyết Kinh Tiêu nhìn về phía hai người bên trong, đầu tiên là nhìn Tuyết Ngao, sau đó ánh mắt lập tức dừng ở trên người Lâm Phong, đôi mắt của hắn khẽ co rút lại, thì thào nói nhỏ:

- Là hắn!

Lúc ấy Tuyết Kinh Tiêu và Già Thiên cùng nhau xem Cửu Tiêu Hội Ngộ, nên tự nhiên nhận ra Lâm Phong, người này đã để lại cho hắn ấn tượng thật sâu.

- Một hồi ước định từ hai mươi năm trước.

Tước Thánh đáp lại.

- Hả?

Đồng tử Tuyết Kinh Tiêu co rút lại, mặc dù tràng ước định hai mươi năm trước hắn không có chú ý nhưng đã nghe nói qua, có hai người lập ra ước định cùng Tước Thánh, một vị là Thập Tuyệt Lão Tiên, tên còn lại là trượng phu của Mộng Tình, phụ thân của Già Thiên, nói cách khác Lâm Phong là phụ thân của Già Thiên.

- Già Thiên không đến đây sao!

Thần sắc Tuyết Kinh Tiêu ngưng lại thấp giọng nói ra, Tước Thánh có chút kinh ngạc, hỏi:

- Kinh Tiêu, ngươi đang nói cái gì vậy.

Đúng lúc này cuồng phong phất, đám người lão ẩu cũng tới rồi, khi lão ẩu nhìn thấy Lâm Phong, đôi mắt cũng ngưng lại thật sâu, thật sự là hình ảnh người kia.

- Tại sao lại là ngươi.

Trong lòng lão ẩu bị chấn động không nhỏ, lão ẩu không ngờ Tước Thánh đoạt Mộng Tình từ trong tay một thanh niên dưới hạ giới mang về Tuyết tộc lại là thanh niên kia, sau đó hắn tới tham gia Cửu Tiêu Hội Ngộ, cướp lấy vị trí đệ nhất, tiến nhập Vận Mệnh Thần Điện, hình như đối phương dốc lòng tu luyện là muốn hướng về phía Tuyết tộc mà đến . Hôm nay thanh niên đứng ở trước mặt bọn họ đến thực hiện ước định năm xưa không chỉ là người bị làm nhục năm xưa, mà hắn còn có một thân phận khác nữa, đệ tử hạch tâm của Vận Mệnh Thần Điện. Tước Thánh càng cảm thấy hồ đồ cau mày nói:

- Người các ngươi đang nói là ai?

- Ha ha!

Thập Tuyệt Lão Tiên nhìn thấy một màn này thì có cảm giác thú vị, lại cầm lấy hồ lô rượu uống một ngụm, cười nói:

- Nhìn biểu tình trên mặt các ngươi thật sung sướng, hy vọng chuyện tiếp theo càng thống khoái một chút!

- Tước Thánh, hắn là Lâm Phong, hơn mười năm trước hắn là Vũ Hoàng mạnh nhất Cửu Tiêu Hội Ngộ, đạt được vị trí đệ nhất Cửu Tiêu, hôm nay hắn đã là đệ tử Vận Mệnh Thần Điện.

Lão ẩu thấp giọng nói, nhất thời thần sắc Tước Thánh cũng cương hạ, trở nên có chút khó coi. Tuyết Ngao cũng sửng sốt, sự thật so với hắn tưởng tượng càng thêm kích thích một chút, giống như điều hắn hy vọng vậy, rất có mùi vị.