[Full Audio] Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 2283: Giảng hòa



Ánh mắt Tước Thánh dừng trên người Lâm Phong, giờ phút này hắn mới bắt đầu nhìn kỹ thanh niên trước mắt, mặc dù ngày xưa Lâm Phong có thiên phú không tồi, nhưng mà hắn là cổ Thánh, là Thánh Nhân của Tuyết tộc trên Cửu Tiêu thiên đình, khoảng cách giữa Lâm Phong và hắn rất xa xôi, hắn không cần nhìn thẳng vào Lâm Phong, nhưng hôm nay đã trôi qua hai mươi năm, hắn phát hiện khoảng cách xa xôi kia đã gần như thế, Lâm Phong không cần nương dựa vào Thập Tuyệt Lão Tiên để đi đến Cửu Tiêu thiên đình, mà tự nương tựa vào chính hắn cướp lấy vị trí đệ nhất Cửu Tiêu Hội Ngộ, tiến nhập Vận Mệnh Thần Điện. Vận mệnh kỳ diệu như thế đó, nhìn đôi mắt bình tĩnh kia của Lâm Phong, Tước Thánh giống như có thể cảm nhận được Lâm Phong đang đốt lên lửa giận trong mắt mình, mặc dù hắn không để lộ ra nửa điểm dấu vết nhưng nếu ngày đó Tước Thánh cùng Lâm Phong đổi vị trí cho nhau, hắn cũng sẽ có lửa giận ngập trời, hận không thể đưa hắn bầm thây vạn đoạn, nhưng thế giới chính là như thế, cho tới bây giờ cường giả vẫn không cần nhìn thẳng vào cảm nhận của những người phía dưới, giống như lúc trước hắn không có để ý sự phẫn nộ trong lòng Lâm Phong vậy, thẳng đến hôm nay, Lâm Phong đã đạt được tư cách khiến hắn phải nhìn thẳng. Hiện tại Lâm Phong còn chưa có đủ thực lực để nói chuyện trước mặt hắn nhưng vị trí đệ nhất Cửu Tiêu cùng với đệ tử Vận Mệnh Thần Điện lại đại biểu cho thiên phú của hắn rất kinh khủng, nó tăng thêm sự chói mắt cho thanh niên này. Xa xa, Mộng Tình và Già Thiên đang đứng ở trên một tòa tuyết sơn, phía sau bọn họ không hề thiếu trưởng lão Tuyết Hồ tộc.

- Già Thiên, con nhìn thấy không, đó là phụ thân của con đó, hắn đến đây rồi.

Trên mặt Mộng Tình lộ ra ý cười sáng lạn, nói với Già Thiên. Già Thiên nắm chặt song quyền, gật đầu.

- Ngày xưa cổ Thánh Tuyết tộc suýt nữa đánh chết phụ thân con, mạnh mẽ mang ta đến nơi đây, hôm nay phụ thân con mang theo địa vị đệ nhất Cửu Tiêu cùng với đệ tử Thần Điện tới đón chúng ta, Tuyết tộc có rất nhiều người đối tốt với con, chiếu cố cho con, họ đối với con có ân dưỡng dục, con thân cận cùng bọn họ, không đành lòng làm địch cùng bọn họ, ta tôn trọng con nhưng Tước Thánh và tên Tuyết Ngao kia suýt nữa lấy mạng phụ thân con, điểm này con phải nhớ rõ.

Mộng Tình không chút kiêng dè trưởng lão Tuyết Hồ tộc ở phía sau dặn dò Già Thiên, những lão nhân kia thở dài một tiếng, lúc nhỏ tộc vượng của bọn họ lưu lạc ở bên ngoài, cuối cùng bị tình cảm chân thành của người ta cướp đi, họ còn có thể trông cậy vào lòng trung thành của Mộng Tình đối với Tuyết tộc sao, tuy lúc còn bé Già Thiên gặp mẫu thân nó không nhiều lắm nhưng dù sao nàng cũng là mẫu thân nó, máu mủ tình thâm, Tuyết tộc làm sao có thể so sánh với cha mẹ hắn

- Vâng.

Già Thiên gật đầu, bảo hắn quay mũi kiếm về phía Tuyết tộc đương nhiên hắn không đành lòng, dù sao Tuyết tộc cũng có rất nhiều người là thân nhân của hắn, dạy bảo dưỡng dục hắn, hơn nữa hắn có thể cảm giác được, rất nhiều người chăm sóc hắn đều phát ra từ nội tâm, những người đó sẽ không lừa gạt một đứa bé, lúc Già Thiên còn rất nhỏ cũng đã hiểu chuyện, nhất là người của Tuyết Hồ tộc, họ chân chính coi hắn là hậu nhân của chính mình mà đối đãi. Mộng Tình không có nói thêm cái gì, mà nhìn về phía thân ảnh ở phía xa kia, hắn sẽ không yêu cầu Già Thiên làm cái gì, đứng ở góc độ Già Thiên nếu như hắn thật sự động thủ với cả Tuyết tộc thì hắn có chút quá lãnh huyết rồi . Lúc này lão ẩu có chút buồn bực, nếu như sớm biết Lâm Phong sẽ có thành tựu như hôm nay thì lúc trước bà đã không hạ lệnh cho Tuyết Ngao đi xuống hạ giới mang vương thể trở về , mà trực tiếp phái nhân vật cao tầng mang Lâm Phong và vị vương thể kia cùng nhau quay về Tuyết tộc, nhưng chuyện này là chuyện không có khả năng, tình hình hai mươi năm trước cùng tình hình hiện tại hoàn toàn bất đồng, cũng không có người nào có thể đoán trước tương lai sẽ phát sinh cái gì, bọn họ chỉ biết Đạo Vương thể xuất hiện, thậm chí không biết sự tồn tại của Lâm Phong và Lâm Phong là ai. Tước Thánh cũng có chút đau đầu, không thể nghi ngờ cái địa vị thiên tài của Vận Mệnh Thần Điện kia sẽ tạo thành phiền toái không nhỏ cho Tuyết tộc hắn, Lâm Phong mà chết thì tốt, nếu như hắn không chết tương lai sẽ trở thành nhân vật trọng yếu của Vận Mệnh Thần Điện, chỉ sợ Tuyết tộc cũng không được sống khá giả, hiển nhiên Tuyết tộc không dám giết Lâm Phong, ánh sáng trên người hắn đâu có bình thường, một khi mọi người biết hắn là người Vận Mệnh Thần Điện, làm gì có ai dám chân chính giết hắn. Nhưng mà Tước Thánh là Thánh Vương, hắn đã trải qua rất nhiều sóng gió, trong thời gian ngắn hắn đã nghĩ ra vô số khả năng, cuối cùng trong đầu hắn cũng xuất hiện một cái ý niệm, hắn nhìn Lâm Phong nói:

- Ngươi đã có độ cao như hôm nay thì vô luận trận ước định này ai thắng ai bại ta cũng đồng ý cho ngươi mang Mộng Tình rời đi, tuy nàng là vương Tuyết tộc vương nhưng Tuyết tộc vẫn nguyện ý để nàng đi theo ngươi, Già Thiên cũng có thể nhận thức ngươi là phụ thân, nhưng nó cần kế thừa Tuyết Hồ bộ tộc, thậm chí tương lai còn có khả năng kế thừa vị trí trọng yếu hơn.

- Còn ngươi và Tuyết tộc sẽ đoạn tuyệt quan hệ, chỉ lưu lại quan hệ phụ tử giữa ngươi và Già Thiên.

Tước Thánh bình tĩnh nói, khiến cho Thập Tuyệt Lão Tiên lộ ra một chút dị sắc, hắn có chút bội phục Tước Thánh, ở trong thời gian một cái nháy mắt đã suy nghĩ ra nhiều như vậy, quả thật là lợi hại. Hắn cho phép Mộng Tình đi theo Lâm Phong, bảo Già Thiên và Lâm Phong giữ lại quan hệ phụ tử, đây là một loại thỏa hiệp, thừa nhận thiên phú của Lâm Phong, không đắc tội với Vận Mệnh Thần Điện sau lưng Lâm Phong, nhưng mà hắn lại không phải mượn hơi ai, bởi vì hôm nay chư Thần Điện liệp sát mười người đứng đầu Cửu Tiêu Hội Ngộ, Lâm Phong đã nằm trong danh sách liệp sát đó, kết giao với Lâm Phong tương đương với việc đắc tội các Thần Điện khác, cho nên Tuyết tộc đoạn tuyệt quan hệ với Lâm Phong, phân rõ giới hạn hai bên. Đối với Tuyết tộc thì đây là kết cục hoàn mỹ nhất, sinh tử cùng với thiên phú của Lâm Phong không có quan hệ cùng Tuyết tộc, bọn họ không đắc tội ai, thậm chí bọn họ còn nguyện ý bỏ ra một vị vương thể, giữ lại Già Thiên có tiềm lực lớn hơn nữa. Tự nhiên Lâm Phong cũng có thể hiểu thấu đáo tâm tư đối phương, muốn hắn mỉm cười xoá bỏ ân cừu, hơn nữa giữ lại Già Thiên. Ngày xưa hắn suýt chút nữa bị giết, đám người kia cướp đi người hắn yêu nhất, hôm nay lại tỏ ra bình thường bảo hắn quên đi, thế gian này làm gì có chuyện tốt như vậy. Bởi vậy, Lâm Phong nở nụ cười nói:

- Ta có thể đáp ứng ngươi, nhưng ngươi cũng phải đáp ứng mấy điều kiện của ta.

- Điều kiện gì.

- Thứ nhất, có rất nhiều người từng đi đến Kỳ Thiên Thánh Đô giết ta nhưng bọn họ là đám râu ria nên ta không biết họ đi đâu rồi, ta không tính toán với bọn họ nhưng ngươi và Tuyết Ngao phải tự tử; thứ hai tất nhiên mệnh lệnh kia là do cao tầng Tuyết tộc hạ đạt, ai hạ đạt mệnh lệnh đó thì quỳ xuống giải thích với ta, hướng thể tử ta giải thích, còn việc cấm đoán hai mươi năm ta có thể quên đi, làm được những việc này ta liền đáp ứng với ngươi.

Thanh âm của Lâm Phong khiến cho ánh mắt tất cả người Tuyết tộc đọng lại, lộ ra thần sắc phẫn nộ, gia hoả này điên rồi sao, muốn Thánh Nhân cùng vương thể Tuyết tộc tự sát?

- Ngươi không cảm thấy mình giống người si nói mộng sao.

Tước Thánh bất động nhìn Lâm Phong nói.

- Vậy ngươi không cảm thấy ngươi cũng đang nằm si nói mộng sao.

Lâm Phong lạnh lùng đáp lại, yêu cầu của hắn quá phận sao? Thù giết hắn, đoạt thê tử của hắn, khiến họ xa cách suốt hai mươi năm, hôm nay bởi vì hắn là đệ tử Vận Mệnh Thần Điện mà muốn hắn mỉm cười bỏ qua thù hận sao? Quả thực là nực cười. Tước Thánh nhìn Lâm Phong, trầm mặc một lát rồi lập tức mở miệng nói:

- Người trẻ tuổi có tiền đồ vô hạn, cần gì bướng bỉnh như thế, buông ra chẳng phải là tốt hơn sao, khư khư cố chấp sẽ có hậu quả mà ngươi không thể tưởng tượng được đâu.

- Khụ khụ!

Thập Tuyệt Lão Tiên ho khan một tiếng, phun ra một ngụm rượu trong miệng, đảo cặp mắt trắng dã nói:

- Lão già, nếu như hôm nay vương thể của Tuyết tộc ngươi bị chết, không biết lòng của ngươi có thể buông ra hay không.

Ánh mắt Tước Thánh hiện lên một đạo quang mang rét lạnh, nhìn chằm chằm vào Thập Tuyệt Lão Tiên nói:

- Ta đã lui lại một bước, thủ hạ lưu tình, nếu như hắn cố ý muốn thực hiện ước hẹn ngày xưa thì chẳng còn hy vọng gì.

- Ngươi không cần phải lưu tình, nên làm như thế nào thì cứ làm vậy.

Lâm Phong nhàn nhạt nói ra, ánh mắt nhìn Tuyết Ngao nói:

- Đúng rồi, nếu như hôm nay quyết đấu ta không cẩn thận giết chết vương thể của Tuyết tộc, ngươi có vi phạm ước định hay không?

Đồng tử Tước Thánh phát lạnh, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong cười lạnh:

- Nói khoác không biết ngượng, vậy nếu ngươi chết thì Vận Mệnh Thần Điện có giận chó đánh mèo Tuyết tộc ta hay không?

- Lâm Phong ta dám nói, nếu như ta thực hiện ước định mà chết trong tay vương thể Tuyết tộc thì đó là do ta đáng chết, Vận Mệnh Thần Điện sẽ không vì ta vô năng mà trút lửa giận sang Tuyết tộc.

Lâm Phong nhìn Tước Thánh nhàn nhạt nói ra, giống như hắn đang nói cho Tước Thánh biết, hiện tại ngươi không nên tỏ thái độ làm gì.

- Nếu ta chết trận thì đó là chết chưa hết tội.

Tuyết Ngao phun ra một ngụm hàn khí, Tước Thánh thấy vậy liền gật đầu nói:

- Nếu như vương thể Tuyết tộc chết ở trong tay ngươi, Tuyết tộc ta tuyệt không xuất thủ trả thù.

- Có những lời này của tiền bối Lâm Phong có thể yên tâm thực hiện ước hẹn hai mươi năm rồi.

Lâm Phong nhàn nhạt nói ra, rồi lập tức hướng về phía trước bước đi, một cơn lốc vô cùng đáng bắt đầu tàn phá xung quanh thân thể hắn, giống như muốn phá hủy hết thảy.

- Oanh!

Tuyết dưới chân Lâm Phong không ngừng bạo liệt, một cỗ lực lượng vô cùng cuồng bạo bao phủ trên người Lâm Phong, khiến cho huyết nhục cả người Lâm Phong giống như sắp nổ tung vậy.

- Đạo uy không tồi.

Lâm Phong nhàn nhạt nói một câu, nếu cỗ đạo uy này đánh lên người Đại Đế bình thường thì nó có thể khiến huyết mạch trong thân thể đối phương bạo liệt mà chết.

- Rống!

Một tiếng rít gào vang lên khiến thiên địa như bị tạc nứt ra, hư không chung quanh thân thể Lâm Phong trở nên điên cuồng, từng tảng tuyết lớn bạo liệt ra như muốn chôn vùi khoảng không gian này, thân thể Tuyết Ngao đánh về phía Lâm Phong, trên người Lâm Phong bị một tầng băng tuyết đáng sợ bao trùm khiến thân thể hắn không thể nhúc nhích, mà lúc này Tuyết Ngao lại mang theo công kích mạnh nhất đánh sâu vào, yêu ảnh từ trên trời giáng xuống mang theo một luồng thánh uy, phá hủy hết thảy, tiếng bạo liệt trong thiên địa không ngừng truyền ra, Tuyết Ngao muốn dùng một kích giết chết Lâm Phong.

- Là gia hoả kia tự mình muốn chết.

Đám người Tuyết tộc nhìn thấy Tuyết Ngao đánh ra một kích này thì lạnh lùng nói, không ngờ hắn chủ động nói nếu hắn chết là do hắn vô năng, không quan hệ tới Vận Mệnh Thần Điện, vậy thì giết chết hắn đi, lấy lực lượng tuyệt đối nghiền áp hắn đến chết.

- Là công kích thánh pháp của Ngao tộc nhất mạch, chỉ sợ công kích chưa dừng ở trên người Lâm Phong đã khiến thân thể hắn nổ mạnh tung rồi, hẳn là hắn phải chết không thể nghi ngờ gì.

Đám người nhìn chằm chằm Lâm Phong nói. Đúng là Lâm Phong cảm thấy thân thể mình có cảm giác bị hủy diệt, một kích này rất mạnh, có thể uy hiếp đến hắn, nhưng hắn là người sống, hắn sẽ không để đối phương phá hủy mình, hắn tụ tập lực lượng chúa tể trong cơ thể làm tất cả công kích của đối phương biến mất, đồng thời hắn nâng cánh tay đánh ra một đạo công kích khủng bố, thiên địa rung chuyển, hư không giống như muốn tạc nứt ra. Đồng tử cự đại của Tuyết Ngao co rút lại, không ngờ công kích có thể uy hiếp đến nhân vật Thánh Đế của hắn lại không thể phá huỷ Lâm Phong, thân thể hắn bị đánh bay lên khiến hắn phát ra một tiếng rống đáng sợ, chấn cho màng tai mọi người gần như nổ tung. Nhưng mà lúc này, quang ảnh lóe ra, thân thể Lâm Phong trực tiếp biến mất ở tại chỗ, sau đó xuất hiện ở trên đầu Tuyết Ngao, trong giây lát một cái bàn tay to lớn mang theo lực lượng huỷ diệt thiên địa, hung hăng đánh lên thân thể Tuyết Ngao.

- Giết!

Một đạo thanh âm lạnh lùng truyền ra, tiếng oanh long vang lên không ngừng, đám người chỉ thấy thân thể Tuyết Ngao hung hăng rơi xuống hạ không.

- Ngao.

. . Một tiếng tru chói tai truyền ra ngoài, trong lòng mọi người chấn động, bọn họ chỉ thấy Lâm Phong giống như một đạo quang ảnh đánh sâu xuống dưới hạ không, lại là một đạo Già Thiên Đại Thủ Ấn nện lên thân thể Tuyết Ngao, trong khoảnh khắc máu tươi nhiễm hồng mặt đất, khiến trái tim mọi người nhảy lên.

- Gào khóc, tru lên như chó có tác dụng sao!

Lâm Phong đạp chân lên người Tuyết Ngao, nói lại mấy lời nói lúc trước của hắn, lúc này Tuyết Ngao cảm giác mà không người nào có thể cảm nhận được, hắn vần nghĩ mình cường đại nhưng không ngờ hắn lại bị hủy diệt như vậy! Chó sủa sao? Đây là nỗi nhục nhã bực nào!