[Full Audio] Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 2285: Thánh Nhân cũng vậy mà thôi



Lúc Hỏa Thương nhìn thấy Lâm Phong, ở trong mắt hắn liền xuất hiện một ngọn lửa đáng sợ, dường như có thể thiêu cháy Lâm Phong. Hơn mười năm trước, lúc ở Cửu Tiêu Hội Ngộ, Lâm Phong lấy danh nghĩa là Cửu Tiêu đệ nhất nhân đã từng giao phong với Cổ Huyền Phong của Ma Thần Điện. Mặc dù hai người chỉ đáng ngang cơ nhau, nhưng cũng đã chứng minh hắn không phải là kẻ tầm thường. Nhưng không ngờ sau hơn mười năm, Lâm Phong lại có thể dùng một chưởng, để đánh bại Hỏa Hình Tử có thực lực ngang với Cổ Huyền Phong. Chẳng lẽ thiên phú của đệ nhất cường giả Cửu Tiêu Hội Ngộ Lâm Phong lại vượt xa thiên tài của Hỏa Diễm Thần Điện và Ma Thần Điện dốc sức bồi dưỡng như hắn ư? Mà không chỉ có một mình Lâm Phong như vậy, nghe nói Sở Xuân Thu xếp thứ ba cũng có thực lực cực kỳ lợi hại, siêu việt Hỏa Hình Tử. Còn người xếp thứ hai và thứ tư là Không Minh và Chu Vinh Mãn cũng đã làm cho Thần Điện có một ấn tượng sâu sắc. Chẳng lẽ sau khi biến mất nhiều năm, bọn họ đã hoàn toàn vượt xa những thiên tài đồng lứa như Hỏa Hình Tử rồi sao? Sau khi định thần, Hỏa Thương đột nhiên bước lên trước. Hắn cũng là thiên tài do Hỏa Diễm Thần Điện bồi dưỡng như Hỏa Hình Tử, nhưng hắn nhập môn sớm hơn Hỏa Hình Tử khá lâu. Có thể nói là nhân vật cùng lứa với Tuyết Kinh Tiêu, tu vi của hắn cũng đã bước vào Thánh Đế cảnh.

- Hỏa Thương huynh.

Khi thấy cảnh đó, Tuyết Kinh Tiêu đột nhiên lên tiếng gọi Hỏa Thương, rồi chậm rãi mở miệng nói:

-Trận chiến này, là trận chiến của ta và hắn.

Lúc nghe thấy vậy, sắc mặt của Hỏa Thương liền hơi biến đổi, hắn ta lập tức quay sang nhìn Tuyết Kinh Tiêu một cái, cười nói:

- Một khi đã như vậy, thì ta xin mời Kinh Tiêu huynh.

- Kinh Tiên đừng vội, nếu là Hỏa Thương đa.

nguyện ý thử thử lực của Lâm Phong, thì huynh đừng tranh với Hỏa Thương nữa. Nếu huynh ra sân, thì huynh ấy làm gì có cơ hội nữa. Tước Thánh tự tin nói. Lòng tin của hắn đối với Tuyết Kinh Tiêu vượt qua Tuyết Ngao rất xa. Hai mươi năm trước, Tuyết Kinh Tiêu hắn mới bước một chân vào Thiên Đế cảnh, mà hôm nay hắn đã là Thánh Đế. Nên thiên phú và thực lực của Tuyết Kinh Tiêu đã vượt qua Tuyết Ngao. Có thể nói, Tuyết Ngao chỉ là đom đóm khi so với mặt trăng Tuyết Kinh Tiêu. Mà khi Lâm Phong nghe được lời của Tước Thánh, trong mắt Lâm Phong lập tức xuất hiện lên một đạo hàn quang. Từ trong lời nói của đối phương, hắn đã cảm nhận được ác ý của Tước Thánh.

- Không cần phiền toái như vậy đây.

Lâm Phong vừa nhìn chằm chằm Tước Thánh vừa kiêu căng nói:

- Cần gì phải như vậy.

Nếu Tuyết tộc và Hỏa Diễm Thần Điện đều muốn khiêu chiến ta, hai người các ngươi có thể cùng tiến lên. Nói xong, Lâm Phong liền quay sang nhìn Tuyết Kinh Tiêu và Hỏa Thương, chờ đợi câu trả lời của họ. Cùng lúc đó, khi nghe Lâm Phong muốn đồng thời đánh bại Hỏa Thương và Tuyết Kinh Tiêu, mọi người đều cảm thấy hắn quả thực không biết chữ “chết” viết như thế nào! Tuyết Kinh Tiêu và Hỏa Thương đều là thiên tài đỉnh cao, mà lại dám nói cả hai người họ cùng tiến lên. Mà khi Thập Tuyệt Lão Tiên nghe thấy Lâm Phong nói vậy, ông ấy liền uống tiểu rượu, rồi híp mắt nhìn Lâm Phong, cười nói:

- Ta thấy như vậy rất tốt.

Nếu cả hai người cùng lên, thì sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian. Ngay khi Thập Tuyệt Lão Tiên vừa dứt lời, Tuyết Kinh Tiêu liền llao lên Tuyết Kinh Tiêu hắn đường đường là đệ nhất vương thể của Tuyết tộc, tương lai sẽ trở thành một trong những nhân vật đầu lĩnh của Tuyết tộc, nên hắn cũng có sự kiêu ngạo của mình. Nếu hắn thật sự liên thủ đối với Hỏa Thương đối phó với một người có tu vi thấp hơn so với hắn, thì người trong thiên hạ đều sẽ chê cười hắn. Mà cho dù Tuyết Kinh Tiêu có đồng ý làm như vậy, thì Hỏa Thương cũng sẽ không đồng ý. Dù Hỏa Diễm Thần Điện rất muốn giết Lâm Phong, nhưng Hỏa Thương cũng có có sự kiêu ngạo của mình. Hắn đường đường là thiên tài của Hỏa Thần Điện, từ trước tới nay chỉ có hắn đồng thời khiêu chiến người khác, chứ là gì có chuyện hắn phải liên thủ với người khác để đối phó Lâm Phong. Ngay khi Tuyết Kinh Tiêu vừa bước ra, những bông tuyết trắng muốt liền không ngừng rơi xuống, nhất là khu vực xung quanh người Lâm Phong. Số lượng bông tuyết ở đây hơn xa chỗ khác, mà mỗi một bông tuyết đều làm chi Lâm Phong cảm thấy một cổ rét lạnh thấu xương, dường như có thể ăn mòn cả linh hồn của Lâm Phong.

- Hảo, đây mới uy lực thật sự của băng tuyết đạo uy sao!

Lâm Phong thầm nói một tiếng, đồng thời huy động chúa tể lực lượng ngăn cả cổ đạo uy của Tuyết Kinh Tiêu. Mặc dù Tuyết Kinh Tiêu chỉ bình tĩnh đứng ở đó, nhưng Lâm Phong vẫn cảm thấy bị uy hiếp. Tuyết Kinh Tiêu đúng là không tầm thường, nếu như hạ giới đến Cửu Tiêu đại lục, hắn nhất định là nhân vật cự phách một phương.

- Tuyết chi sương phúc!

Tuyết Kinh Tiêu đột nhiên hét lên một tiếng, làm cho những bông tuyết rơi càng lúc càng nhiều, như khiến cho thiên địa đóng băng. Vào lúc này, Lâm Phong chỉ cảm thấy cơ thể và linh hồn đều bị đóng băng. Còn pháp tắc trong mảnh thiên địa này đều đã bị Tuyết Kinh Tiêu rút sạch và chuyển hóa thành băng pháp tắc.

- Lợi hại.

Thập Tuyệt Lão Tiên lập tức buông hồ lô rượu, rồi cảm thán một tiếng. Tuyết Kinh Tiêu đúng là rất lợi hại, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà hắn đã có thể chuyển hóa toàn bộ pháp tắc trong thiên địa thành băng pháp tắc. Khiến chi đối thủ của hắn không thể sự dụng được những pháp tắc khác, coi như phế đi một nửa. Mà hắn lại có thể triệu tập một lượng lớn Băng pháp tắc. Trong lúc mọi người còn đang cảm thán, Tuyết Kinh Tiêu đã chậm rãi bước về phía Lâm Phong. mỗi một bước của hắn đều khiếu cho đám băng pháp tắc ở xung quanh Lâm Phong trở nên xao động. Nhưng Lâm Phong vẫn rất bình tĩnh đứng tại chỗ, mặc cho băng pháp tắc bao phủ. Khi chỉ còn cách Lâm Phong vài trượng, Tuyết Kinh Tiêu đột nhiên gia tăng tốc độ, hóa thành một đạo tàn ảnh lao về phía Lâm Phong. Mà đám Băng pháp tắc đang trôi nổi ở trong hư không cũng đang nhanh chóng tắc hội tụ về phía lòng bàn tay hắn. Ngay sau đó, hắn liền đánh ra một chưởng về hướng Lâm Phong.

- Rống!

Ngay khi đám băng pháp tắc kia rời khỏi tay Tuyết Kinh Tiêu, nó liền hóa thành một con Băng Sương Cự Long to lớn, lao về hướng Lâm Phong. Lúc cổ sức mạnh hủy diệt của con Băng Sương Cự Long kia tiếp xúc với Lâm Phong, nó lập tức hóa thành một dòng khí lạnh trực tiếp chui vào trong cơ thể Lâm Phong. Cùng lúc đó, Lâm Phong cũng bắt đầu hành động, chúa tể lực lượng lập tức hội tụ thành một cây cự phủ, phá tan thế giới băng tuyết. Khiến cho những bông tuyết và Băng Sương Cự Long không ngừng tan vỡ.

- Tử!

Sau đó Lâm Phong liền quay sang nhìn chằm chằm Tuyết Kinh Tiêu, lạnh lùng nói một tiếng. Ngay khi hắn vừa dứt lời, một cổ tử khí vô cùng vô tận lập tức trào vào cơ thể của Tuyết Khinh Tiêu, làm cho hắn cảm thấy như đang bị tử thần thu gặt tính mạng.

- Băng pháp tắc làm sao có thể ngăn được ta.

Lâm Phong nhàn nhạt nói thanh, đồng thời từng bước lại gần Tuyết Kinh Tiêu. Cứ sau mỗi bước, những bông tuyết liền hóa thành tử khí, biến cả vùng băng thiên tuyết địa này trở nên âm u và lạnh lẽo đến đáng sợ. Còn Lâm Phong chính là chúa tể của nơi này.

- Đông!

Lúc Lâm Phong chỉ cách Tuyết Kinh Tiêu vài bước nữa, hắn lại đột nhiên biến mất, chỉ có một cái bóng từ từ đến trước mặt Tuyết Kinh Tiêu.

- Tuyết chi đau thương!

Thấy vậy, Tuyết Kinh Tiêu liền hét to một tiếng, đồng thời hội tụ từng luồng đạo uy, làm cho cả thiên địa lâm vào tịch mịch. Cùng lúc đó, Lâm Phong đột nhiên cảm giác một cổ bi thương vô tận đang tràn vào linh linh hồn hắn, khiến cho hắn cảm thấy cả linh hồn như sắp đóng băng.

- Tử vong trấn áp!

Ngay khi tử vong lực lượng vừa xuất hiện, nó liền hóa thành một dòng lũ, ào ạt tràn vào cơ thể của Tuyết Kinh Tiêu. Khiến cho sắc mặt của Tuyết Kinh Tiêu xám ngắt như tro tàn.

- Rống!

Sau khi lấy lại tinh thần, Tuyết Kinh Tiêu lập tức phát ra một tiếng rít gào, đồng thời điều khiển pháp tắc tấn công Lâm Phong và Tử Vong Đỉnh. Cùng lúc đó, Lâm Phong đột nhiên hừ lạnh một tiếng, rồi điều khiển Tử Vong Đỉnh phát ra vô sso luồng tử khí lao về hướng Tuyết Kinh Tiêu. Vào lúc này, Lâm Phong tựa như một vị tử thần đang từ từ cướp đi sinh mệnh của Tuyết Khinh Tiêu.

- Đủ rồi!

Ngay khi Tuyết Kinh Tiêu sắp bị tử khí nuốt chửng, thì Tước Thánh liền giận dữ gầm lên một tiếng, đồng thời đánh ra một đạo thánh uy về hướng Lâm Phong. Khiến cho Lâm Phong không thể không buông tha cho Tuyết Kinh Tiêu. Sau khi lui lại, Lâm Phong liền nhìn Tước Thánh, mỉm cười nói:

- Thì ra lời của Thánh Nhân cũng chỉ là như một cái đánh rắm.

Thích đổi lúc nào cũng được. Nghe vậy, ánh mắt của Tước Thánh liền lạnh lùng liếc nhìn Lâm Phong một cái, không nói gì.

- Uớc định hai mươi trước đã xong, Tuyết tộc nên đem vợ con trả lại cho ta rồi nhỉ?

Khi Lâm Phong thấy Tước Thánh chủ nhìn chằm chằm hắn, trầm mặc không nói đến chuyện vợ con hắn, khiến cho Lâm Phong nhăn mặt, lạnh lùng nói:

- Hay là, Tuyết tộc định bội ước.

- Lúc nãy ngươi dùng sức mạnh gì đó?

Câu trả lời của Tước Thánh lập tức làm cho Lâm Phong cảm thấy khó chịu, nói:

- Giao người.

- Đừng vội như thế chứ.

Ta thấy ngươi cũng là bậc thiên tài, nên định mời ngươi lưu lại Tuyết Tộc vài ngày. Ngay khi Tước Thánh nói xong, sắc mặt của Lâm Phong liền trở nên khó coi.

- Ta cho ngươi một nén nhang.

Nếu ngươi không giao người. Ta đảm bảo, ta sẽ thực hiện nốt những gì hồi nãy chưa làm xong. Sau khi Lâm Phong nói xong, cả người hắn liền tỏa ra từng luồng tử khí nồng nặc.