[Full Audio] Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 2297: Tề tựu



Thời gian thấm thoát, năm tháng như thoi đưa. Thanh Tiêu đại lục, Thánh Thành Trung Châu, chủ thành cổ lão thiên này vẫn đứng sừng sững trên đại lục, mà Cổ Thánh Tộc cường thịnh kia, bọn họ là chúa tể một phương, có thể nói là chúa tể một tòa chủ thành cổ lão thiên, cổ Thánh tộc cường thịnh là do bọn họ vẫn có lực lượng mạnh nhất, nếu muốn bọn họ dần dần xuống dốc đến khi biến mất, chỉ sợ chỉ có năm tháng mới có thể làm được, đương nhiên, hoặc là bọn họ đắc tội một ít nhân vật đáng sợ. Nhưng mà lấy sự hiểu biết về cổ Thánh tộc, người mạnh hơn so với bọn họ ở mảnh đại lục này vốn là không nhiều lắm, muốn nói đắc tội, bọn họ càng không đi, cho nên muốn nhìn thấy cổ Thánh tộc rung chuyển, đúng là chuyện rất khó. Hôm nay ở trong cổ lão thành trì, tứ đại học viện: Chiến Vương Học Viện, Thiên Thần Học Viện, Tuyên Cổ Học Viện, Xuân Thu Học Viện vẫn thuộc loại lực lượng mạnh nhất, cho dù là các nhóm thế lực cổ Thánh tộc Cơ gia, Bùi gia, Doanh gia, Vũ Văn gia tộc, Ngân gia, cùng với Nhân Hoàng Cung, Già Nam Phật tộc, Minh Vương Cung, bọn họ vẫn thuộc loại cấp bậc mạnh nhất. Nhất là Chiến Vương Học Viện cùng với Thiên Thần Học Viện, những năm gần đây, phong quang vô hạn, thiên tài cường giả các nơi đều tụ tập vào hai đại học viện này, nguyện ý gia nhập học viện trở thành đệ tử, khiến cho Chiến Vương Học Viện cùng với Thiên Thần Học Viện đều cực kỳ phồn thịnh. Mà hôm nay, ở ngoài cửa Chiến Vương Học Viện xuất hiện thân ảnh hai vị thanh niên, trong đó một người ngọc thụ lâm phong, tuấn dật tiêu sái mặc quần áo thanh sam, lộ ra vẻ tùy ý không gò bó, người còn lại cũng hoàn toàn tương phản, ánh sáng mặt trời chiếu ở đầu hắn sẽ phản xạ ra quang hoa, bởi vì đầu của hắn không có tóc, là một gã tăng nhân, nhưng mà tướng mạo của hắn cũng trẻ tuổi tiêu sái. Lúc này, ở ngoài Chiến Vương Học Viện không hề thiếu người đi lại đều bị hai người này hấp dẫn.

- Thật tuấn tú, đây là vị sư huynh nào của Chiến Vương Học Viện vậy thật tuấn tú, hơn nữa khí chất như thế chỉ sợ tu vi đã ở thượng vị Hoàng, không, có khả năng còn mạnh hơn nữa.

Có nữ tử nhìn chằm chằm vào thanh niên tuấn lãng kia, trong đôi mắt lộ ra một ít ánh sáng, khí chất của Hầu Thanh Lâm đúng là vô cùng hấp dẫn người. Hai người đứng ở trước Chiến Vương Học Viện kia chính là Hầu Thanh Lâm cùng với Thiên Si.

- Mấy người Nhược Tà sao còn chưa tới?

Lúc này, Thiên Si mở miệng hỏi một tiếng, mấy ngày trước, bọn họ nhận được tin của Lâm Phong, các huynh đệ thiên tài tụ họp ở Chiến Vương Học Viện trong Thánh Thành Trung Châu, lập tức đám người Hầu Thanh Lâm đều đồng ý, các huynh đệ Thiên Đài nhiều năm xa cách, mỗi người ở chân trời góc biển cũng nên tụ họp một lần, bởi vậy, bọn họ liên lạc với nhau buông xuống tất cả mọi chuyện từ mọi nơi trên thế giới đi về Thánh Thành Trung châu ở Thanh Tiêu đại lục.

- Nghe hắn nói, hắn gặp Kiếm Manh, hai người bọn họ chắc sẽ cùng với nhau.

Hầu Thanh Lâm ôn hòa mỉm cười, loại khí chất này đối một ít nữ tử có lực hấp dẫn rất mạnh. Vào lúc này, ở bên trong Chiến Vương Học Viện, từng đạo hào quang lóe lên, chỉ thấy rất nhiều đạo thân ảnh lục tục đi tới, hội tụ cùng một chỗ, thanh thế mênh mông cuồn cuộn, rất uy phong.

- Là người Thiên Đài, bọn họ muốn làm cái gì vậy?

Đệ tử Chiến Vương Học Viện không ai không biết Thiên Đài, hôm nay, Thiên Đài đã sớm trở thành môn phái mạnh nhất trong Chiến Vương Học Viện, mà Lâm Phong người mang vinh quang vĩnh cửu cho Chiến Vương Học Viện cũng xuất thân từ môn phái này, Thiên Đài hôm nay đã có ba nghìn đệ tử thiên tài, trong tương lai bọn họ đều muốn trở thành nhân vật đáng sợ. Lúc này, chỉ thấy đệ tử thiên tài đi tới chia ra làm hai bên, mở ra con đường ở giữa sắp xếp rất gọn gàng, lập tức ở trên con đường kia, một đạo thân ảnh từ trong học viện bước chậm mà ra, một mái tóc đen dài bay theo gió, váy dài màu vàng nhạt gần như kéo trên mặt đất, tiêu sái kiêu ngạo như một vị công chúa, trong đôi mắt của nàng ẩn chứa nụ cười nhàn nhạt nhìn hai người phía trước. Hầu Thanh Lâm cùng Thiên Si nhìn thấy thân ảnh đi tới không khỏi nhìn nhau mỉm cười, lập tức trong mắt bọn họ cũng lộ ra ý cười sáng lạn, nha đầu Vân Thanh Nghiên đúng là đủ khí phái.

- Cung nghênh nhị sư huynh, tam sư huynh trở về Chiến Vương Học Viện.

Giờ phút này, đám người đồng thời hô lên, chấn động khắp hư không, khiến cho vô số người dời ánh mắt nhìn về phía bên này, trong lòng nhịn không được khẽ run, nhị sư huynh cùng tam sư huynh? Nam nhân được Thiên Đài gọi nhị sư huynh chỉ có một người đó là Thanh Lâm Luân Hồi Kiếm Hầu Thanh Lâm; tam sư huynh cũng vậy là Thiên Si hòa thượng.

- Bọn họ đã trở lại!

Trong lòng đám người nhịn không được khẽ run rẩy, Hầu Thanh Lâm, Thiên Si là sư huynh của Lâm Phong, cũng là đám đệ tử thiên tài mạnh nhất, hôm nay, bọn họ đã trở về.

- Là Hầu Thanh Lâm sư huynh, chẳng trách khí chất xuất chúng như thế.

Nữ tử vừa rồi than nhẹ một tiếng.

- Thế nào, đại sư tỷ ta vì nghênh đón các ngươi cũng rất nhọc lòng đấy.

Vân Thanh Nghiên cười đi lên trước nói, khiến cho Hầu Thanh Lâm cùng Thiên Si nhất thời không nói gì, nha đầu kia tuyệt đối không làm cho người ta bớt lo được.

- Lâm Phong đâu, tên kia chiếm được vị trí đệ nhất Cửu Tiêu làm sao lại không thấy bóng dáng tăm hơi vậy?

Hai tay Vân Thanh Nghiên chống nạnh tức giận nói, ánh mắt nhìn về phía sau hai người Hầu Thanh Lâm, nhưng không thấy thân ảnh Lâm Phong.

- Đi vào rồi nói.

Hầu Thanh Lâm mỉm cười nói, nhìn thoáng qua đệ tử Thiên Đài, trong lúc nhất thời có chút thổn thức, nhiều năm như vậy, đệ tử Thiên Đài dĩ nhiên sẽ có quy mô rất mạnh rồi, chẳng qua điểm này, đã nằm trong dự đoán của hắn, nếu như Thiên Đài bọn họ không quật khởi, đúng là không bình thường rồi.

- Được.

Vân Thanh Nghiên mang đệ tử Thiên Đài bước vào trong học viện, đám người nhất thời nghị luận kia cũng đi tới học viện, bọn họ muốn nhìn nhóm đệ tử Chiến Vương Học Viện đầu tiên lưu lại quá nhiều truyền thuyết kia, nghe đồn, lúc bọn họ mới bước vào Chiến Vương Học Viện đã dám khiêu khích Cơ Môn

- môn phái mạnh nhất Chiến Vương Học Viện lúc ấy, cho đến khi bọn họ khiến Cơ Môn hoàn toàn xóa tên trong Chiến Vương Học Viện, những hành động này cũng truyền lưu rộng rãi, không người nào không biết.

Ba canh giờ sau, ở ngoài Chiến Vương Học Viện xuất hiện một thanh niên mặc hắc y, lưng đeo cổ kiếm, bên cạnh hắn còn có một người mù, hai người đứng ở kia làm cho người ta cảm thấy một cỗ uy hiếp nhàn nhạt, rất mạnh.

- Người nào vậy?

Có người thầm nghĩ trong lòng.

- Chiến Vương Học Viện, các huynh đệ Thiên Đài, còn có sư tôn, Nhược Tà đã trở lại.

Nhìn thấy học viện, khóe miệng Nhược Tà lộ ra ý cười nhàn nhạt, lập tức cước bộ bước ra, cùng Kiếm Manh bước vào học viện.

- Nhược Tà, hắn là Nhược Tà của Thiên Đài, tay chưởng khống năm tháng, khoái mạn càn khôn, có sức chiến đấu vô cùng đáng sợ, hắn là Nhược Tà, vậy thì, người mù kia chính là Kiếm Manh, kiếm khách mù được xưng là Quang Chi Kiếm Khách, bọn họ cũng đã trở lại.

- Nhóm đệ tử Thiên Đài đầu tiên, sư huynh của chúng ta đã trở lại, bọn họ từng lũng đoạn Phong Vương Thiên Bảng trong một khoảng thời gian ngắn, thẳng đến khi học viện cho rằng tên của bọn họ không cần ở trên Phong Vương Thiên Bảng nữa mới xóa tên bọn họ đi.

Có người mở miệng nói, tuy rằng tên ở trên Phong Vương Thiên Bảng đã bị xóa, nhưng mà người thế hệ này, chỉ sợ không có ai có thể quên bọn họ, chỉ cần Thiên Đài còn ở đó, truyền thuyết về bọn họ vẫn còn. Một ngày sau đó, chỉ thấy một đạo thân ảnh khiêng một cây Lang Nha Bổng cực lớn xuất hiện ở bên ngoài Chiến Vương Học Viện, rống lên một tiếng:

- Các huynh đệ, Đạm Thai ta đã trở lại.

Nói xong hắn đi nhanh vào trong học viện, giống như sợ người khác không biết hắn đã trở lại. Ngày này, Lang Tà cùng Quân Mạc Tích cũng đi tới Chiến Vương Học Viện, đi vào trung tâm học viện. Nguyên một đám nhân vật trở về, Chiến Vương Học Viện nhấc lên sóng to gió lớn, không nói đến đệ tử Thiên Đài, lúc trước hai người Lang Tà cùng Quân Mạc Tích ở Thánh Thành Trung Châu cũng có thanh danh thiên tài cực cao, một người là Bất Tử Minh Vương Thể, một người là Giới Vương Thể, hôm nay, bọn họ cũng đến Chiến Vương Học Viện, giống như, Chiến Vương Học Viện trở thành nơi để thiên tài tụ tập, làm cho người ta mơ hồ cảm thấy giống như có chuyện gì đó sắp phát sinh. Vì sao toàn bộ các thiên tài đều trở về? Trong lúc đó, mối quan hệ rắc rối phức tạp của mấy thiên tài năm đó cũng được hợp lý hóa, có vô số phiên bản, nhưng bất luận là phiên bản nào cũng vĩnh viễn không thoát khỏi một nhân vật linh hồn. Giống như tất cả những thứ này cũng chỉ hướng vào người nào đó, tuyệt thế thiên tài sáng tạo ra vô số kỳ tích, hôm nay thanh danh đã chấn động Cửu Tiêu. Lâm Phong còn chưa có trở về, tựa hồ còn thiếu mỗi hắn. Ngày này, một nam một nữ đi tới bên ngoài học viện, bọn họ dừng ở bên ngoài Chiến Vương Học Viện một hồi lâu, nhìn thấy cổ lão học viện trên mặt cũng lộ ra ý cười, ở phía sau bọn họ có vài vị thanh niên, còn có một thân ảnh giống như đầu gỗ.

- Hiểu Nguyệt, chúng ta tới rồi, trong này chính là Chiến Vương Học Viện của Thánh Thành Trung Châu.

Mộc Trần thì thào nói nhỏ một tiếng, hắn cùng Kinh Hiểu Nguyệt dùng mấy năm này du lịch đại lục, hôm nay, bọn họ phải trở về nhìn xem huynh đệ của chính mình, nhìn đám đệ tử đáng yêu nhất kia. Mấy đệ tử này mãi mãi là niềm kiêu ngạo của Mộc Trần, cũng là kiêu ngạo của Kinh Hiểu Nguyệt, ngày xưa, đệ tử này đi lên đài chiến đấu hô lớn Mộc Trần, chấn động ngô sư, làm cho Kinh Hiểu Nguyệt đời này khó quên. Đám người Mộc Trần cũng đi vào Chiến Vương Học Viện, thậm chí có người đến tự mình tiếp đãi. Chiến Vương Học Viện hoàn toàn náo nhiệt hẳn lên, nhưng mọi người vẫn cảm thấy giống như thiếu một cái gì đó. Tựa hồ còn thiếu một người, một người không thể thiếu vẫn chưa đến. Hắn sẽ đến sao?