[Full Audio] Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 2325: Hắc Phượng Mộ Cốc



Lam Qua và Ngao Ma cùng nhau trở về, bọn họ không đuổi theo được hắc bào nhân thần bí kia, tốc độ của đối phương cực kỳ đáng sợ, hắn giống như một luồng khói đen mang bọn họ bỏ qua.

-Ngươi là người Long tộc, ngươi đã nghe nói qua về loại quái vật này ở Thái Yêu giới chưa?

Lam Qua mở miệng hỏi Ngao Ma, hắn rất xa lạ đối với Thái Yêu giới.

-Không có, tên này quá dữ tợn, hơn nữa nửa bên mặt vừa kinh dị vừa tuấn tú.

Ngao Ma vẫn không có biện pháp quên gương mặt đó, chỉ liếc mắt nhìn là nó có thể in vào trong óc người ta, mà lúc này đôi mắt Ngao Ma trừng lên thật lớn nhìn về phía trước, tiểu Nhã biến mất rồi. Ngao Ma đáp xuống yêu các, hướng về xung quanh quát lên:

-Tỷ tỷ của ta ở đâu?

Một tiếng cười khẽ truyền ra, ánh mắt Ngao Ma chậm rãi chuyển qua, hắn lập tức nhìn chằm chằm vào một cô gái áo đen, thần sắc trở nên lạnh nhạt nói:

-Là các ngươi làm?

-Ta muốn một chén thần long huyết.

Cô gái kia nhìn chằm chằm vào Ngao Ma, thản nhiên nói. Ánh mắt Ngao Ma cứng đờ, cả giận nói:

-Đê tiện, một chén máu thôi sao ta cho ngươi.

-Là máu huyết thần long.

Cô gái kia tiếp tục nói, khiến cho con ngươi Ngao Ma cứng đờ lại, thần sắc hán trở nên khó coi không gì sánh được:

-Các ngươi là một đám ngụy thần thú, từ khi phản bội lại Phượng tộc máu huyết dần dần pha loãng, hôm nay không có thần huyết của tổ tiên, dĩ nhiên muốn mượn máu của ta để đề thăng huyết mạch của các ngươi sao, vô sỉ, chẳng lẽ không sợ Long tộc ta diệt các ngươi sao.

-Đó là trường hợp ngươi không đồng ý, nhưng nếu như ngươi cam tâm tình nguyện vì một nhân loại dâng ra máu của ngươi thì Long tộc không trách được chúng ta.

Cô gái kia tiếp tục nói, Lam Qua ở bên cạnh cũng lên tiếng:

-Đã sớm nghe nói hắc phượng là một đám nghiệp chướng không biết xấu hổ, chuyện gì cũng có thể làm được, hôm nay thấy được đúng là danh bất hư truyền, làm bẩn cái tên thần phượng.

-Không tới phiên một tên nhân loại như ngươi lắm miệng.

Nữ tử nhìn chằm chằm vào Lam Qua, nói ra một câu lạnh như băng, trên người có một luồng khí tức hắc ám tràn ra, bao phủ thân thể nàng ta, ả ta tiếp tục nói với Ngao Ma:

-Thời gian ngươi suy nghĩ không nhiều lắm, cô bé kia đã bị mang đi Hắc Phượng Mộ Cốc, nếu ngươi chậm chạm sợ rằng nàng ta sẽ bị ném vào trong mộ cốc của tổ tiên ta.

-Ta cho!

Sắc mặt Ngao Ma cứng ngắc, cực kỳ khó coi, tiểu Nhã là muội muội của lão đại, là hắn mang theo tiểu Nhã đi ra ngoài, lại sơ sẩy để tiểu Nhã ở đây, hắn phải chịu trách nhiệm cho chuyện này, bàn tay hắn dần dần trở nên sắc bén, long lân bao trùm cánh tay, lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, Lam Qua nhìn Ngao Ma, nói:

-Trong máu huyết của Thần Long tộc có truyền thừa thiên phú, nếu ngươi dâng ra máu huyết, sau đó ngươi sẽ bị hạn chế rất lớn.

-Ta biết.

Ngao Ma giơ cánh tay lên, nói:

-Thế nhưng, ta không có cách nào, ta không thể nói xin lỗi lão đại, đây là chuyện ta nên làm!

Thần sắc Lam Qua cứng đờ, lão đại của hắn chắc là Cổ Giới tộc Tà Thần rồi, không nghĩ tới Tà Thần lại có thể khiến ma long làm như vậy, ngược lại cũng khiến hắn mở rộng tầm mắt. Cô gái áo đen kia đứng lên, hô hấp có vẻ rất gấp gáp, nàng cũng muốn nhanh chóng lấy được máu huyết thần long.

-Ông!

Lúc này có cuồng phong gào thét, một đạo ảo ảnh hướng về phía bên này vọt tới, nhanh như thiểm điện.

-Ngao Ma, dừng tay!

Một giọng nói lạnh lùng truyền ra, cánh tay của Ngao Ma cứng ngắc ở trong hư không, trên mặt xuất hiện sự vui mừng, quay đầu lại nhìn lại:

-Lão đại!

Thoại âm rơi xuống, một đạo thân ảnh vọt qua bên cạnh hắn, nhanh đến mức bất khả tư nghị, thần sắc cô gái áo đen kia đột nhiên ngưng lại, thân thể bạo thối, cánh chim mở ra, cuồng phong gào thét.

-Xuy.

..... Một đạo kiếm quang chiếu sáng thiên địa, thân thể cô gái áo đen cứng ngắc ở trong hư không, chỗ mi tâm xuất hiện một vết kiếm, ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào thân ảnh mới đến, giống như không thể tin được vậy, đối phương dĩ nhiên tru diệt nàng, một câu cũng không nói.

- Ha ha!

Một tiếng cười nhỏ vang lên, thân thể cô gái áo đen bạo liệt, kiếm khí tàn sát bừa bãi trong phiến không gian này, kiếm ý đáng sợ không gì sánh được khiến đám người chung quanh đều bị kinh hãi trong lòng, một kiếm này ẩn chứa kiếm uy thật đáng sợ.

-Đi Hắc Phượng Mộ Cốc.

Lâm Phong mở miệng nói ra, Ngao Ma lập tức gầm lên một tiếng, hóa thành hắc long to lớn bay thẳng lên trời, Lâm Phong đứng ở trên lưng Ngao Ma, thần sắc lạnh lùng, Lam Qua liếc mắt nhìn bọn họ, lập tức bước theo. Cùng lúc đó cô gái áo đen thứ nhất cầm lấy tay tiểu Nhã dẫn nàng vào Hắc Phượng Mộ Cốc, đây là một cái hạp cốc đen ngòm có âm phong tàn sát bừa bãi ở bên trong, tiểu Nhã cảm thấy cả người lạnh lẽo liền mở miệng nói:

- Tỷ tỷ, lạnh quá, đây là nơi nào?

-Nơi này là Hắc Phượng mộ địa, cường giả của hắc phượng tộc không có hoàn toàn tử vong, tất cả đều lưu lại một sợi tàn hồn, hấp thu tinh hoa trong thiên địa và cả tinh khí của yêu thú, dần dần lớn mạnh tự thân, cuối cùng hắc phượng niết bàn, trở thành hắc phượng mạnh hơn.

Cô gái áo đen mở miệng nói.

-Tỷ tỷ dẫn ta tới nơi này làm gì?

Lòng bàn tay Tiểu Nhã đã có mồ hôi lạnh, thần niệm của nàng không ngừng truyền vào ngọc giản trên cổ, Lâm Phong đã cho nàng một cái ngọc giản khác, bất cứ lúc nào cũng có khả năng làm Lâm Phong giật mình tỉnh giấc. Cô gái áo đen liếc mắt nhìn cổ của tiểu Nhã, lập tức điểm ra một chỉ, đánh nát ngọc giản tiểu Nhã huyền đeo trên cổ, cười nói:

-Tiểu muội muội không nên uổng phí tâm cơ, đệ đệ củangươi đang chuẩn bị dâng ra máu huyết thần long rồi, chỉ cần lấy được máu huyết, ta sẽ tiễn ngươi đi vào cốc, làm bạn với tổ tiển hắc phượng tộc ta.

-Tỷ tỷ, vì sao lấy được rồi ngươi không thả ta ra?

-Chờ Long đệ đệ của ngươi tới cứu ngươi.

Cô gái áo đen cười vui vẻ, nhưng mà đúng vào lúc này, thần sắc của nàng lại thay đổi, đột nhiên sắc mặt có chút tái nhợt, đã chết sao?

-Ngươi muốn chết.

Trên người cô gái áo đen phóng xuất ra một luồng khí tức hắc ám đáng sợ, sau đó dẫn theo tiểu Nhã hướng về phía trước bay đi, trong giây lát nàng ta ném tiểu Nhã vào trong Hắc Phượng mộ cốc, chỉ thấy thân thể nàng giống như cuồng phong lao đi, tiểu Nhã ngẩng đầu, muốn bay lên trên khoảng không, nhưng rất nhiều cánh chim đen kịt hung hăng quấn lấy người của nàng, đánh trúng nàng khiến nàng phun ra tiên huyết, thân thể không ngừng rơi xuống dưới hạ không. Trong khoảnh khắc, một luồng hư ảnh hắc phượng bắt đầu hướng về phía nàng du đãng mà đến, khí tức âm lãnh đáng sợ đến cực hạn, đây là một tôn hắc phượng nhìn như là tử thần, trong sơn cốc tĩnh mịch này những thứ có sinh cơ, đều là một ít tàn hồn.

-Ca ca!

Rốt cục dáng tươi cười trên mặt Tiểu Nhã không còn sót lại chút gì, nàng ngồi dưới đất không ngừng lui về phía sau, chỉ thấy trong tay của nàng xuất hiện một cái ngọc giản, nàng lập tức bóp nát nó, trong khoảnh khắc xung quanh thân thể của nàng, có một tầng quang hoa bao phủ, giống như một cái hư ảnh to lớn đang bảo vệ nàng.

-Ầm, ầm!

Đám tàn hồn kia không ngừng đánh vào màn sáng, hai mắt tiểu Nhã đẫm lệ, thân thể rúc ở đây, trong bàn tay xuất hiện rất nhiều ngọc giản và trận phù, đây đều là vật bảo mệnh Lâm Phong luyện chế cho nàng, nàng lấy ra chuẩn bị dùng hết, mong ca ca chạy tới đây nhanh một chút. Lúc này, Lâm Phong và Lam Qua đều ngồi ở trên lưng của Ngao Ma, Lâm Phong dùng thần niệm lực chỉ dẫn phương vị, đó là phương hướng tiểu Nhã chỉ dẫn cho hắn. Chỉ thấy hắn ngồi xếp bằng, thần sắc nghiêm túc, trên người có sát ý tràn ngập ra, nói:

-Ngao Ma, mau hơn chút nữa!

-Vâng, lão đại!

Con ngươi to lớn của Ngao Ma cũng trở nên lạnh lẽo, rống giận một tiếng, tiếng rồng ngâm chấn động thiên địa, chỉ thấy ô quang trên người hắn lóe ra, hắn trực tiếp phun ra một búng máu, máu quấn ở trên người hắn, khiến hơi thở của hắn tăng vọt lần thứ hai, nhất thời thân thể tiến nhập trong vân vụ, nhanh đến mức bất khả tư nghị.

- Thật nhanh!

Thần sắc Lam Qua ngưng hạ, quả nhiên thiên phú thần Long tộc rất kinh người, phi thường đáng sợ. Đúng lúc này, một cổ hơi thở tràn ngập ra, ánh mắt Lam Qua nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, chỉ thấy ở trên người của Lâm Phong, có một cỗ khí tức thần hồn đáng sợ, khí tức vô cùng phong duệ dường như muốn cắt đứt vòm trời.

-Ông!

Một đạo lợi kiếm từ trong thân thể hắn không mà ra, lập tức dung nhập vào trong thiên địa, trên hư không có vô số lợi kiếm hướng về phía trước cuồn cuộn vũ động, thần hồn của đế cảnh đã dung nhập vào trong thiên địa, Tà Thần đang khiến thần hồn ly thể mà đi.

-Thật mạnh, thần hồn của hắn giống như là chúa tể phiến thiên địa này, không chỉ có dung nhập vào trong đó, mà còn muốn chúa tể nơi đây.

Sau khi Lam Qua cảm thụ được cổ hơi thở này, trong hư không giống như có phản ứng dây chuyền, trong vòm trời vô tận dường như không ngừng nổi lên cơn sóng hướng về phía trước cuồn cuộn mà đi, tốc độ nhanh hơn tốc độ của Ngao Ma. Hắc Phượng Mộ Cốc là vị trí hắc phượng tộc cư trú, đúng lúc này bầu trời hắc phượng tộc có vô số lợi kiếm cuồn cuộn hướng phía trước lao đi, rất nhiều người ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, lông mày không ít người hơi nhíu lại, có cường giả hướng về phía bầu trời, nổi giận gầm lên một tiếng:

-Người phương nào, dừng lại!

-Ầm!

Lực lượng thần hồn của người nọ bị cắt thành phấn vụn ngay lập tức, lợi kiếm tiếp tục hướng về phía xa trùng kích mà qua, trực tiếp xông vào trong cốc. Lúc này thủ hộ ngọc giản và trận phù trên người tiểu Nhã đều đã dùng không sai biệt lắm, chỉ có một tầng phòng ngự cuối cùng, tiểu Nhã cảm thấy sợ hãi tử vong nhè nhẹ, những con hắc phượng giương nanh múa vuốt này có thể dễ dàng cắn nuốt nàng.

-Ca ca, sau này tiểu Nhã không thể ở bên cạnh ngươi rồi, gia gia, ca ca đã báo thù cho chúng ta, người lưu lạc thiên hạ cũng phải cẩn thận.

Tiểu Nhã thì thào nói nhỏ một tiếng, khóe miệng của nàng lập tức lộ ra một nụ cười, nàng nhắm mắt lại, một tiếng vang nhỏ truyền ra, phòng ngự sau cùng bị nghiền nát, khóe mắt tiểu Nhã có một giọt nước mắt chảy xuống, nàng phải chết sao.

-Phốc, phốc, phốc.

..... Từng đạo âm hưởng truyền ra, tiểu Nhã chỉ cảm thấy một cổ lực lượng hủy diệt phủ xuống quanh thân nàng, nàng vẫn còn chưa chết, lông mi của nàng giật giật, rồi lập tức mở mắt ra, chỉ thấy xung quanh thân thể của nàng có một chuôi cự kiếm vờn quanh, không ngừng xoay tròn, khí tức đáng sợ tràn ngập, giống như đang bảo vệ nàng!

-Ca, là ngươi sao!

Tiểu Nhã nín khóc mỉm cười, nàng cảm thấy một luồng khí tức quen thuộc, chỉ thấy một thanh kiếm nhẹ vỗ về gò má của nàng, khí tức ôn hòa, khiến tiểu Nhã tươi cười lên:

-Ta chỉ biết ca ca sẽ bảo hộ tiểu Nhã!