[Full Audio] Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 2329: Chiến Hắc Phượng tộc



Lam Qua, Xích Luyện Sơn đều là cường giả ở Cửu Tiêu thiên đình, ngoại trừ nhân vật cấp bậc Thánh giai thì bọn họ là tồn tại xưng bá một phương, mà nhân vật cấp bậc Thánh giai rất ít người được tiếp xúc. Ngược lại nhóm người bọn họ càng xuất hiện thường xuyên hơn, giống như lần này họ chuẩn bị liên thủ đi Thái Cổ Ma Quật chẳng hạn, lần này không có cường giả Thánh giai tham dự. Nếu nhân vật cấp bậc Thánh giai muốn tìm tòi bí mật cấm địa cũng sẽ tự đi một mình. Những người này đều cao ngạo, bởi vì bọn họ vốn có loại tính cách này, ngoại trừ Tiểu Nhã ra năm vị cường giả cấp bậc này đối phó với người dưới Thánh giai chính là chiến đấu hoàn toàn nghiêng về một phía. Căn bản không cần tốn nhiều sức, bọn họ có thể giết chết đối phương một cách dễ dàng. Hắc Phượng bộ tộc dần xuất hiện một số nhân vật mạnh mẽ nhưng mà bọn họ rất nhanh phát hiện dù cho có nhiều người cường đại hơn nữa, chỉ cần cảm ngăn trở bước đi của đối phương đều phải chết không thể nghi ngờ. Ngoại trừ Tiểu Nhã ra năm người còn lại dường như đã cường đại đến một loại cực hạn, nhất là khi bọn họ ở chung với nhau thì không ai có thể ngăn cản. Rất nhanh, bọn họ đi tới Hắc Phượng mộ cốc, những cường giả kia ngẩng đầu quan sát hư không sát biên giới mộ cốc, thần sắc đột nhiên ngưng trọng. Nhất là trong con ngươi vị tộc lão kia hiện lên một đạo hàn ý cực kỳ lạnh lẽo. nhưng con ngươi của hắn hơi híp lại thầm nghĩ những người này thật mạnh.

- Phốc!

Chỉ thấy hắn bóp nát một vài thứ, lập tức mang theo thân thể của con người cuồn cuộn bay lên không, lạnh lùng quát:

- Người nào ở Hắc Phượng tộc ta giết chóc?

- Người tìm ngươi tính sổ.

Lam Qua quát lạnh một tiếng, trên vòm trời như có lôi long nhảy múa, hung hăng hướng khoảng không phía dưới giết xuống, cả bầu trời đều bị bao phủ. Thân ảnh đám Hắc Phượng kia lập tức chạy trốn ra tám hướng nhưng mà vẫn có mấy kẻ yếu nhược bị đánh trúng, trong nháy mắt biến thành phấn vụn. Lam Qua chính là cường giả Lôi Thần Điện, hắn am hiểu lực lượng lôi điện, hơn nữa lôi điện chính là công kích bá đạo mà hắn am hiểu nhất, bởi vậy Lam Qua tu luyện là lực lượng lôi điện thuần túy nhất, lĩnh ngộ cũng đều là thiên lôi chi đạo, lôi đạo đại viên mãn đánh xuống một ít Hắc Phượng nhỏ yếu sao có thể không chết.

- Giết!

Thân thể Lam Qua cuồn cuộn bắn về phía trước, cả người như tắm trong lôi quang, giống như một pho tượng lôi thần đáng sợ vậy. Mỗi một cái ý niệm trong đầu hắn đều xuất hiện hơn mười vạn lôi điện tuôn ra xâm nhập vào đầu đối phương, trực tiếp giết chết rất nhiều cường giả, sắc mặt những Hắc Phượng tộc nhân vừa hóa thân cực kỳ khó coi.

- Lôi đạo đại viên mãn!

Những người này hầu như đều là tồn tại xưng bá trong Đế cảnh. Thần sắc của hắn ngưng trọng, đối phương tìm ở đâu tới một nhóm cường giả đáng sợ như vậy, đàm người này đến đây phá hủy tất cả sao. Năm người đi trước, càn quét tất cả, nhìn đám cường giả ngã xuống, tộc lão Hắc Phượng tộc nổi giận gầm lên một tiếng:

- Đại trưởng lão của tộc ta đã xuất quan.

Hắn chính là cường giả cấp bậc Thánh giai. Các ngươi muốn tìm chết sao?

- Thánh giai?

Lam Qua quát lạnh một tiếng:

- Hắc Phượng yêu vực cũng không mạnh, mới có thể bị các ngươi thống lĩnh.

Một ít cổ tộc yêu giới cũng không định cư tại bên ngoài Thái Cổ Ma Quật, chỉ có đám người đáng thương hại như các ngươi không cướp được địa phương khác nên mới tới đây. Phượng Hoàng bộ tộc thấy các ngươi quá yếu nên lười tiêu diệt, người mạnh nhất Hắc Phượng bộ tộc các ngươi chỉ sợ cũng chỉ có một lão gia hỏa Bán Thánh này. Thần sắc Hắc Phượng khổng lồ kia ngưng trọng, lập tức lạnh như băng nói:

- Mặc dù chỉ là Bán Thánh những cũng có thể đơn giản tru sát ngươi, dưới Thánh giai tất cả đều là con kiến hôi, chênh lệch không thể bù đắp.

- Phải, chúng ta muốn khiêu chiến Bán Thánh của các ngươi.

Xích Luyện Sơn nổi giận gầm lên một tiếng, nhất thời hư không nổ tung, trong thiên địa phảng phất xuất hiện từng ngọn cổ sơn khổng lồ không gì sánh được, hướng khoảng không phía dưới đập tới, phá hủy tất cả.

- Ngươi, làm càn!

Tộc lão Hắc Phượng tộc rống lên một tiếng, từng ngọn cổ sơn từ trên trời giáng xuống phá hủy Hắc Phượng bộ tộc bọn họ, quả thực vô cùng nhục nhã. Tuy thực lực hắn cường đại, nhưng dù sao chỉ có một người, yêu đế cấp bậc Thánh đế trong tộc bọn họ có rất nhiều thế nhưng hắn biết rõ Thánh đế và đại viên mãn Thánh đế có bao nhiêu chênh lệch. Đối phương có thể đơn giản giết chết cường giả Thánh đế, chắc hẳn đã đạt tới đại viên mãn, thậm chí là cực hạn Thánh đế. Đại viên mãn Thánh đế từ rất lâu về trước đều rất thưa thớt, thế nhưng hôm nay, một lần lại xuất hiện vài vị cứng rắn đánh vào Hắc Phượng yêu vực bọn họ.

- Làm càn cũng thật càn rỡ.

Chờ bọn người Lam Qua tiếp tục tiến về phía trước, thần sắc tộc lão lạnh nhạt nói:

- Các ngươi là người Cửu Tiêu thiên đình, muốn đi đến Thái Cổ Ma Quật trước đám người kia, vì sao tới nơi này.

- Một đám tà ác các ngươi thật sự là tâm địa ác độc, ta không quen nhìn.

Lam Qua lạnh nhạt nói, rất nhanh, sáu người tiến lên, đại viên mãn đạo uy thả ra, vô tận âm luật tiêu sái giữa thiên địa chỉ qua vài hơi thở, trên hư không cũng chỉ còn lại có một người tộc lão, những Hắc Phượng tộc nhân khác đều bị cứng rắn giết chết. Thậm chí cho một loại ảo giác khiến bọn họ đến chết cũng không biết bản thân chết như thế nào. Rất nhanh, vị tộc lão kia bị năm người bao vây vào giữa, thân thể cao lớn của hắn đều có chút run rẩy, giống như hắn đang sợ hãi. Năm cường giả đại viên mãn giết một người tuyệt đối là dễ dàng.

- Ầm!

Đúng lúc này, tại trung tâm Hắc Phượng tộc, một khí tức đáng sợ điên cuồng tràn ngập ra, mang theo một Thánh uy tràn ra. Đồng thời, còn có một khí tức hơi yếu cũng xuất hiện, nhưng khí tức Thánh đế trên đỉnh núi thật sự vô cùng đáng sợ.

- Cường giả Thánh giai của Hắc Phượng bộ tộc ta đã xuất hiện, các ngươi còn không dừng tay.

Tộc lão lạnh như băng quát.

- Giết!

Lam Qua phun ra một tiếng, đạo uy của năm người đều tràn ra ngoài, đáng sợ đến cực điểm, rất nhanh, trong hư không truyền đến tiếng kêu thảm thiết, tộc lão của Hắc Phượng bộ tộc còn không có đợi được cường giả Thánh giai đến, hắn đã bỏ mình trở thành phấn vụn. Một khắc sau, tam tôn Hắc Ám Phượng Hoàng kinh khủng đến nơi này, ánh mắt cực kỳ âm lãnh đảo qua bọn người Lam Qua, một cỗ sát khí mênh mông dường như muốn phá hủy tất cả.

- Các ngươi, đều phải chết.

Hắc Ám Cổ Phượng khổng lồ nhất phun ra một đạo khí tức hắc ám đáng sợ, một đôi hắc nhãn như hai lưỡi dao sắc bén liếc tới khiến người bị nhìn tới cảm giác cả người lạnh lẽo. Lúc này, tại trung tâm Hắc Phượng mộ cốc, Ngao Ma vẫn đang chống cự vô cùng vô tận Hắc Phượng tập kích, nơi đây dường như không có liên hệ cùng ngoại giới, hồn phách tàn dư đều còn lại một chút ý thức. Xung quanh thân thể cao lớn của Ngao Ma rơi vãi từng giọt long huyết nhìn mà giật mình, trên người của hắn có rất nhiều khối long lân bị phá nát, thân thể bị tổn thương vô số khối.

- Lão đại hãy chịu đựng, ngươi nhất định phải chiến thắng đối phương, ta sẽ bảo vệ ngươi.

Con ngươi lạnh như băng của Ngao Ma nhìn quét hư không, lần thứ hai rống giận gầm lên một tiếng, đẩy lui những hư ảnh Hắc Phượng bay tới. Vào thời khắc này, trong động phủ, như có một luồng khí tức tràn ngập mà ra, khiến cho thân thể Ngao Ma đột nhiên run rẩy, trong lòng hò hét, nhất định là khí tức của lão đại, nhất định...... Trôi qua nhiều ngày như thế, chiến đấu hẳn đã phân ra thắng bại, nếu không phải khí tức lão đại, như vậy......

- Tiểu tử, ngươi cực khổ rồi!

Một giọng nói từ trong động phủ truyền ra, nghe được thanh âm này, cặp mắt hung lệ kia của Ngao Ma co rút lại, con ngươi to lớn càng trở nên trong suốt, dường như hiện lên một giọt lệ thủy, thắng, lão đại chiến thắng đối thủ. Âm hưởng truyền ra, chỉ thấy thân thể cao lớn của Ngao Ma chậm rãi ngã xuống, hung hăng nện xuống đất, như đã hoàn toàn thoát lực. Nhưng trong đôi con ngươi to lớn vẫn có lệ quang trong suốt lóe ra, rốt cục hắn kiên trì chịu đựng được. Mắt nhắm lại, đột nhiên thân thể Ngao Ma nhỏ đi, biến thành một con rắn nhỏ, động phủ sụp xuống, thân ảnh Lâm Phong xuất hiện bên cạnh Ngao Ma, Lâm Phong ngồi xổm xuống, hai tay đặt ở trên người Ngao Ma, sinh mệnh lực vô tận hướng về phía thể nội Ngao Ma vọt tới, đồng thời khôi phục vết thương bên ngoài cơ thể Ngao Ma, những vết thương kia không ngừng khép lại. Ánh mắt Ngao Ma lóe lên, lộ ra ý cười thuần phác:

- Lão đại!

- Tiểu tử, an tâm nghỉ ngơi đi!

Lâm Phong mỉm cười, thân thể Ngao Ma lập tức biến mất. Lâm Phong ngước nhìn lên, trong con ngươi của hắn hiện lên một đạo hàn ý kinh khủng, lực lượng chúa tể tàn sát bừa bãi trong hư không, đánh vào những con Hắc Phượng đang lao xuống, con ngươi Lâm Phong hóa thành hắc mạc, bao trùm toàn bộ không gian vào mắt. Một khắc sau, Hắc Phượng lao xuống như đưa thân vào một mảnh không gian hắc ám. Lâm Phong vươn tay ra, một cỗ lực lượng thôn phệ đáng sợ điên cuồng tràn ra, Lâm Phong hóa thân thành hắc động cắn nuốt tất cả, rất nhanh, tất cả hư ảnh Hắc Phượng hoàn toàn biến mất, bị Lâm Phong nuốt trọn. Lâm Phong ngẩng đầu, ánh mắt hắn vẫn tràn ngập hắc ám, thâm thúy, lạnh lùng vô tận, chỉ thấy thân hình hắn run lên, nhất thời thân thể phóng lên cao, vô cùng vô tận Hắc Phượng điên cuồng đánh tới phía hắn, chỉ thấy Lâm Phong xuất ra một chiêu, một kiếm chém ra, hư không mở ra một cổ đạo sát phạt tất cả. Hư ảnh Hắc Phượng cổ xưa nhất đã bị Lâm Phong cắn nuốt hết, tuy rằng trong cốc này có vô tận Hắc Phượng thế nhưng so với hắn lại quá yếu, không thể ngăn trở bước tiến của hắn, chỉ thấy thân thể hắn như gió lốc mà lên, từng hư ảnh Hắc Phượng không ngừng ngã xuống. Rất nhanh, Lâm Phong vọt tới bên ngoài Hắc Phượng mộ cốc, hắn cũng nhìn thấy này những người đang chiến đấu.

- Lam Qua, đám người Hoa Thiên Ngữ cũng tới đây sao?

Thần sắc Lâm Phong hơi ngưng lại, vô cùng kinh ngạc.

- Ca!

Lúc này, Tiểu Nhã hô một tiếng, ánh mắt Lâm Phong liền chuyển qua, lập tức lộ ra tiếu ý, bọn người Lam Qua đang phải đối phó với một tôn Hắc Phượng đáng sợ, hơn nữa họ còn đi cùng Tiểu Nhã, xem ra là đến để cứu mình, thật khó có được.

- Tiểu Nhã!

Thân thể Lâm Phong liền xông ra ngoài, nhanh như thiểm điện, tôn Hắc Phượng kia muốn ngăn cản hắn lại, con ngươi lạnh lùng của Lâm Phong bắn ra tia sáng, trong khoảnh khắc tôn Hắc Phượng kia liền rơi xuống khoảng không phí dưới, thật không chịu nổi một kích.