[Full Audio] Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 2335: Hoang Địa Ma Kích



Ánh mắt Lâm Phong nhìn huyết sắc ma quật trôi nổi trong hư không, thấp giọng nói:

- Nếu lựa chọn tiến đến, vậy chúng ta sẽ đi tới con đường chưa từng có từ trước đến nay.

Chỉ thấy hắn bước chậm về phương hướng kia, rất nhanh, bọn họ đi tới cửa của huyết sắc ma quật. Bầu trời huyết sắc bao phủ không gian mảnh phế tích, Lâm Phong đi vào trong ma quật, phát hiện nơi này cũng giống như một phương thế giới vậy. Nhưng cũng chỉ là tàn tích của thế giới, xung quanh đều có những bức tường đổ, thậm chí, liếc nhìn ra xung quanh có thể thấy từng cỗ một thi thể nằm trên mặt đất. Trên bầu trời có một mặt trăng tròn huyết sắc vô cùng âm lãnh. Một đạo âm phong quất vào mặt khiến Diệp Chỉ Vân nhịn không được rùng mình một cái, nói:

- Lạnh quá.

Loại âm lãnh này không phải đến từ bên ngoài cơ thể mà âm lãnh từ trong xương, Thái Cổ Ma Quật quả danh xứng với thực, dường như bọn họ chân chính tiến vào trong Thái Cổ Ma Quật.

- Đây là hạch tâm Thái Cổ Ma Quật, một trong bảy đại cấm địa sao, ma quật chân chính đây sao!

Xích Luyện Sơn nói nhỏ một tiếng, trong tay của hắn xuất hiện một kiện binh khí tỏa ra quang hoa đáng sợ, một luồng thánh uy cực kỳ đáng sợ cũng tràn ngập ra.

- Thánh Vương Binh!

Thần sắc Lâm Phong ngưng lại, sợ rằng binh khí xuất hiện trong tay Xích Luyện Sơn chính là Thánh Vương Binh, mập mạp và Diệp Chỉ Vân cũng đều lấy ra binh khí bảo mệnh của mình, đó đều là Thánh Vương Binh, Lâm Phong cũng lấy ra Vạn Hóa Bảo Đỉnh, bọn họ không dám phớt lờ chút nào. Đúng lúc này, xa xa có một đạo kim sắc quang hoa chiếu sáng cả bầu trời huyết sắc, dường như có một đạo khí tức kinh khủng từ bên kia tràn đến, thần sắc Lâm Phong ngưng trọng:

- Có người chiến đấu bên kia!

Thân hình đám người Lâm Phong lướt về phía có chiến đấu xảy ra, rất nhanh, bọn họ thấy được hai vị cường giả cầm Thánh Vương Binh trong tay đang cùng một pho tượng thi nhân chiến đấu, thi nhân chỉ có nửa người, hai mắt đều nhắm, căn bản không có bất kỳ khí tức gì, giống như đã chết, nhưng mà hắn lại có thể chống lại công kích của Thánh Vương Binh.

- Thân thể thật khủng khiếp, mặc dù đã chết nhưng vẫn đáng sợ như vậy.

- Thánh Nhân vốn đã tu luyện thân thể thành Thánh khu, trình độ kiên cố của Thánh khu một vài Thánh Vương chỉ sợ có thể so với Thánh Vương Binh cấp thấp nhất.

Xích Luyện Sơn mở miệng nói, thần sắc Lâm Phong kinh ngạc, Thánh Nhân thật đáng sợ, chỉ tính riêng Thánh khu đã không thể phá vỡ, thế nhưng Thánh Nhân kia rõ ràng đã chết, vì sao lại có thể chiến đấu.

- Tá Thi Hoàn Hồn, căn bản không phải sinh mạng thể, để ta tới!

Chỉ thấy Diệp Chỉ Vân bước ra một bước, trên người nàng hiện lên một đạo sinh mệnh quang mang tường hòa, lập tức đánh ra một ngón tay, nhất thời vô tận sinh mệnh quang hoa đánh vào cỗ thi thể kia. Trong khoảnh khắc dường như có chút lực lượng trôi qua, thi thể đó lập tức đổ gục xuống, bất động giống như một người chết. Hai người đang chiến đấu kia ngẩng đầu liếc nhìn Diệp Chỉ Vân, nói:

- Sinh mệnh quang mang có thể khắc chế thi khí, đa tạ.

- Địa phương này quá tà môn.

Tên còn lại họ là Tư Đồ Phách, chỉ thấy hắn phun ra một tiếng rất phiền muộn, nói:

- Ta nghĩ không bằng chúng ta cùng nhau đi về phía trước, mọi người có thể hỗ trợ lẫn nhau.

Diệp Chỉ Vân quay đầu lại nhìn về phía đám người Lâm Phong, mở miệng nói:

- Hôm nay chúng ta đã tiến nhập hạch tâm của Thái Cổ Ma Quật, nhiều người một chút cũng tốt.

Lâm Phong khẽ gật đầu nói với Diệp Chỉ Vân:

- Tốt lắm, vậy chúng ta cùng nhau đi tiếp.

Xích Luyện Sơn và mập mạp, cũng không có ý kiến.

- Các ngươi đã đến đây bao lâu?

Diệp Chỉ Vân quay lại hỏi hai người.

- Mới vừa vào không bao lâu, chúng ta vừa mới phát hiện một khối bảo địa, đã bị thi nhân kia truy sát.

Trên người một người khác lộ ra kim sắc quang hoa, chính một cường giả của Hư Không Thần Điện, trong tay hắn nắm một kiện pháp bảo màu vàng đang trở nên nhỏ lại, chỉ sợ đây cũng là một bảo vật lợi hại.

- Bảo địa?

Diệp Chỉ Vân sửng sốt một chút, hỏi:

- Địa phương nào?

- Ta mang các ngươi đi xem, hình như bên trong có trọng bảo, cũng không biết có bao nhiêu nguy hiểm.

Người nọ tiếp tục nói lần thứ hai, sau đó lập tức mang theo đám người Lâm Phong đi về phía trước, rất nhanh bọn họ đi tới trước một tế đàn. Phía trên tế đàn, có cấm một thanh đại đao hào quang ẩn hiện, ở phía dưới đại đao, có một cỗ thi thể trải qua vô số năm không mục nát, hiện tại vẫn có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn.

- Sợ rằng thân thể đó đã hình thành Thánh Khu, thanh đại đao có thể đâm vào Thánh Khu đóng đinh hắn chết chỗ này, có thể thấy được trình độ mạnh mẽ của nó.

Tư Đồ Phách mở miệng nói:

- Không biết ta có khả năng khống chế được nó không.

Xích Luyện Sơn bước về phía trước một bước, hình như hắn có chút động tâm, thế nhưng Lâm Phong đã vươn tay ngăn cản, quét mắt nhìn hắn, nói:

- Ngươi quên một màn trong thung lũng kia sao?

- Sẽ không tà môn như vậy chứ!

Xích Luyện Sơn mở miệng nói.

- Ngươi không thấy hai người bọn họ không có ý định đoạt lấy thanh đại đao này sao.

Lâm Phong truyền âm nói, thần sắc Xích Luyện Sơn trầm xuống, nói:

- Tư Đồ Phách muốn bẫy chúng ta, muốn chúng ta đi đoạt thanh đại đao này thay bọn chúng?

- Ta chỉ nói có khả năng này, chúng ta rời khỏi đây thôi.

Lâm Phong tiếp tục truyền âm, mập mạp lập tức nháy mắt ra dấu cùng với Diệp Chỉ Vân. Chỉ thấy bọn họ thả người rời đi, khiến hai người Tư Đồ Phách giật mình sửng sốt nhìn đám người Lâm Phong rời khỏi, mắt không khỏi híp lại, bọn người này thật cảnh giác. Nếu đám người Lâm Phong không nhìn thấy vị cường giả bị tru diệt trong nháy mắt ở trong sơn cốc kia thì rất có thể bọn họ sẽ thực sự tiến lên đoạt thanh đại đao này, nhưng bây giờ tất cả phải cẩn thận. Đám người Lâm Phong tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh, bọn họ gặp một pho tượng ma nhân, tôn ma nhân này khác với những ma nhân bên ngoài, hắn chỉ là mù một con mắt, con mắt khác lại cực kỳ phong duệ đảo qua đám người Lâm Phong, khiến đám người Lâm Phong biến sắc.

- Ông!

Đám người Lâm Phong chỉ cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi tới, tôn ma nhân kia đã xuất hiện ở trước mặt bọn họ, thân thể bọn họ cũng không kịp động, lập tức chỉ thấy tôn ma nhân kia nâng tay đánh một chưởng về phía Xích Luyện Sơn.

- Lui!

Lâm Phong quát to một tiếng, chúa thể chi kiếm kinh khủng đâm thẳng đến con mắt kia của đối phương, nhưng chỉ thấy đối phương giơ tay lên như có thể dễ dàng bóp nát chúa tể chi kiếm vậy, lập tức tâm thần Lâm Phong khẽ run lên, nhất thời chúa tể chi kiếm liền bay ra xa, âm thanh đáng sợ không ngừng truyền ra. Ánh mắt của tôn ma nhân kia nhìn về phía Lâm Phong, mà lúc này, đám người Lâm Phong đang điên cuồng lui về phía sau thối.

- Ngươi vừa cứu ta một hồi.

Xích Luyện Sơn mở miệng nói, xích bạc đeo trên người hắn đều có mồ hôi.

- Cứu?

Chờ còn sống đi ra ngoài rồi nói. Lâm Phong chỉ thấy tôn ma nhân kia bước ra một bước bắt đầu đuổi theo hắn, Lâm Phong chỉ thấy thân thể của đối phương bay nhanh về phía hắn, thủ chưởng của ma nhân kia chợt nắm hư không, nhất thời xuất hiện luân hồi huyết hải, Lâm Phong cũng bị hút vào trong đó.

- Đại hư không thuật!

Tâm thần Lâm Phong run lên, cả người như trốn vào hư không, không gian quanh thân hắn hóa thành huyết vụ, nhưng không có chạm tới hắn. Thế nhưng ma nhân kia lại tiếp tục đuổi hướng phía trước, thần sắc Lâm Phong trở nên vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt của đối phương phong duệ vô tình, dường như mê hoặc tư tưởng của hắn.

- Cút ngay!

Xích Luyện Sơn xông lên phía trước, Thánh Vương Binh trong tay đánh ra công kích long trời lở đất, cự lực đập lên người đối phương. Đồng thời từng cỗ ba động đáng sợ như có thể khiến hư không băng diệt. Có thể thấy được đối phương thừa nhận lực lượng đáng sợ thế nào, nhưng mà chỉ thấy thủ chưởng của ma nhân kia đánh ra, thân thể hắn vẫn tiếp tục tiến về phía trước.

- Ta chỉ cần ký ức của một người, mau đưa cho ta?

Bất chợt ma nhân kia lên tiếng, thần sắc đám người Xích Luyện Sơn đều ngưng trọng, hắn cần ký ức của một người.

- Đưa ký ức cho ngươi không phải ta sẽ biến thành ngu ngốc sao?

Xích Luyện Sơn mở miệng nói.

- Nể tình ta có cảm tình với các ngươi, ta sẽ không lấy đi ký ức của ngươi mà chỉ là nhìn xem.

Ma nhân thản nhiên nói, thần sắc Xích Luyện Sơn trầm xuống, nói:

- Tốt, ta tin tưởng ngươi, hãy nhìn ký ức của ta đi.

Xích Luyện Sơn đi tới trước người của ma nhân. Ma nhân vươn tay đặt lên đầu Xích Luyện Sơn. Trong khoảnh khắc, một đạo quang hoa đáng sợ quấn quanh đầu Xích Luyện Sơn. Một lát sau, ma nhân thu bàn tay về, ánh mắt hắn nhìn về mặt trăng đỏ như máu trên hư không.

- Đã qua nhiều năm như vậy!

Ma nhân thì thào nói nhỏ, lập tức rời đi, đám người Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi thật nguy hiểm, quả nhiên người này giống với suy nghĩ của mình, hắn không phải là ma nhân thuần túy.

- Lá gan của các ngươi thật lớn.

Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến, đám người Lâm Phong xoay người, thần sắc ngưng trọng.

- Tiền bối.

Diệp Chỉ Vân hô một tiếng, người xuất hiện chính là Đại Tế Ti của Thiên Âm Thần Điện:

- Đệ tử Diệp Chỉ Vân của Vận mệnh Thần Điện thỉnh giáo tiền bối chúng ta phải như thế nào mới có thể đi ra ngoài?

- Đi ra ngoài?

Thần sắc Đại Tế Ti sửng sốt một chút, ngẩng đầu nói:

- Chính ta cũng không biết đã đến đây bao lâu, thế nhưng, cho tới bây giờ ta cũng không thể đi ra ngoài.

- Vì sao vị tiền bối kia mất đi ký ức?

Diệp Chỉ Vân hỏi.

- Nếu ta biết thì sẽ không bị mất đi ký ức.

Đại Tế Ti đáp lại một tiếng:

- Rất có thể giống như ma nhân kia vừa làm với các người, có thể là bị lấy đi một ít ký ức.

- Đây là địa phương nào?

Diệp Chỉ Vân hỏi lần nữa.

- Nơi này sao?

Ánh mắt Đại Tế Ti nhìn về phía xa, nói:

- Có nhiều chỗ phía trước chính ta cũng chưa từng đi.

Nghe nói, nơi này là tẩm cung của Ma Vương, ma đầu ở nơi này đều là cường giả thái cổ.

- Đáng sợ như vậy!

Trong lòng đám người Lâm Phong kịch liệt rung động, tẩm cung của Ma Vương sao?

- Xuy.

..... Một đạo quang mang kinh khủng trực tiếp phá vỡ hư không, Lâm Phong ngẩng đầu, bọn họ chỉ thấy một đạo quang mang chiếu tới huyết nguyệt trên bầu trời. Trong khoảnh khắc, mặt trăng liền bị nghiền nát.

- Đất hoang ma kích, phong ấn chấn động!

Con ngươi Đại Tế Ti co rút lại, lập tức bước ra một bước, trong nháy mắt thân ảnh hắn biến mất, đám người Lâm Phong chỉ thấy thân ảnh hắn phóng tới phía xa, thần sắc họ trầm xuống, đất hoang ma kích? Phong ấn?