[Full Audio] Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 2336: Bầu trời cung khuyết



- Huyết nguyệt trên bầu trời vỡ nát!

Lâm Phong ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời, thần sắc hắn chấn động, ở một phương hướng nào đó truyền tới một cỗ khí tức vô thượng, không thể nghi ngờ nơi đó tồn tại một Thánh Vương Binh đáng sợ. Thánh Vương có phân chia cấp bậc, Thánh Vương Binh cũng chia ra thành các cấp bậc khác nhau, Thánh Vương cảnh có nửa bước Thánh Vương, chính là những Thánh Đế đỉnh phong đã bước một chân vào cánh cửa Thánh giai, tuy cảnh giới vẫn chưa vững chắc nhưng vẫn coi như là Thánh Vương cảnh, kế tiếp còn có Thánh Vương tiểu thành, Thánh Vương đại thành cùng với Thánh Vương vô thượng, Thánh Vương Binh cũng phân thành hạ phẩm Thánh Vương Binh, trung phẩm Thánh Vương Binh, thượng phẩm Thánh Vương Binh cùng với vô thượng Thánh Vương Binh, cấp bậc của Thánh Vương cảnh và Thánh Vương Binh đối ứng với nhau, nhưng mà, thánh khu của Thánh Vương tiểu thành đã đạt tới trình độ đáng sợ có thể so với hạ phẩm Thánh Vương Binh, cũng có nghĩa là Thánh Vương tiểu thành căn bản không cần quan tâm đến công kích của hạ phẩm Thánh Vương Binh. Thánh khu của Thánh Vương Đại thành có thể so với trung phẩm Thánh Vương Binh, sợ rằng chỉ có vô thượng Thánh Vương Binh mới có thể tổn thương Thánh Vương vô thượng được. Hơn nữa, có lẽ mỗi một cấp bậc Thánh Vương Binh đều có chênh lệch to lớn, giống như Hoang Địa Ma Kích trực tiếp phá hủy huyết nguyệt trên bầu trời, có thể tưởng tượng được đó là một kiện Thánh Vương Binh đáng sợ.

- Chúng ta đi xem!

Thân ảnh Lâm Phong phóng tới phương hướng có khí tức kinh khủng kia, bay qua chiến trường âm lãnh trong ma quật, cuối cùng đám người Lâm Phong cũng thấy được Hoang Địa Ma Kích. Đó là một viễn cổ chiến đài, Hoang Địa Ma Kích cắm ở trong chiến đài, trực tiếp cắm vào thân ảnh một Ma Vương, Ma Vương kia bị Hoang Địa Ma Kích đâm thủng thân thể, lập tức chết đi, Hoang Địa Ma Kích cắm ở trên chiến đài khiến tâm thần mọi người cực kỳ chấn động. Lúc này, ở trên Hoang Địa Ma Kích trên tràn ra ma khí kinh khủng đâm phá thương thiên, tung hoành thiên hạ, dường như muốn xuyên thủng phiến thiên địa này. Đại Tế Ti của Thiên Âm Thần Điện đứng ở trên chiến đài, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm phía trước:

- Là ai lại có thể đóng đinh nhân vật như vậy ở trên Hoang Địa Ma Kích, thanh Hoang Địa Ma Kích này bị phong ấn vô số năm, Hoang Địa Ma Kích lưu lại khí tức đau thương là bởi vì người bị đóng đinh kia chính là chủ nhân của ngươi sao.

- Đau thương?

Thần sắc đám người Lâm Phong đọng lại, bọn họ tập trung cảm nhận khí tức của Hoang Địa Ma Kích. Quả nhiên, hình như từ trên Hoang Địa Ma Kích toát ra ý đau thương nhàn nhạt, cảnh này khiến Lâm Phong nhìn về phía Đại Tế Ti, chẳng lẽ đúng như hắn nói, tồn tại kinh khủng này chính là chết ở trên binh khí của mình. Như vậy, người khống chế Hoang Địa Ma Kích giết chết hắn thật đáng sợ. Chỉ thấy Đại Tế Ti bước về phía trước một bước, mộ cỗ âm luật kinh khủng âm luật tràn ra, đám người Lâm Phong đều cảm thấy một cỗ âm luật vô hình, trực tiếp đẩy thân thể bọn họ ra địa phương cực kỳ xa xôi, hẳn là đối phương cố không muốn khí tức lan đến giết chết bọn họ.

- Ầm!

Một đạo huyết sắc quang mang kinh khủng đánh về phía Đại Tế Ti. Trong nháy mắt nơi này hóa thành một mảnh địa ngục huyết sắc, vô cùng hắc ám, đáng sợ đến cực điểm.

- Đông!

Đại Tế Ti tiếp tục bước về phía trước, hư không run rẩy, kiến trúc sứt mẻ xung quanh lần thứ hai bị phá vỡ, rất nhiều kiến trúc trực tiếp hóa thành bụi bặm. Hoang Địa Ma Kích, toát ra ý chí bất khuất.

- Hắn đã chết.

Đại Tế Ti đạm mạc nói, một đạo âm hưởng truyền ra, chỉ thấy Hoang Địa Ma Kích phá tan mặt đất, đánh về phía vòm trời. Trong nháy mắt không biết phóng đi phương nào, có một đạo thân ảnh quan sát ở phía xa, nhưng mà chỉ thấy Hoang Địa Ma Kích trực tiếp xẹt qua bên cạnh hắn, trong nháy mắt thân ảnh kia liền hóa thành huyết vụ, biến mất vĩnh viễn. Thậm chí Hoang Địa Ma Kích căn bản không có đụng tới hắn.

- Thật đáng sợ.

Đám người Lâm Phong ngẩng đầu, nhìn Hoang Địa Ma Kích biến mất, trước đây thanh Hoang Địa Ma Kích vẫn bị phong ấn ở chỗ này sao!

- Tiền bối, thanh Hoang Địa Ma Kích cùng với người bị nó đâm chết là tồn tại cấp bậc gì?

Lúc này, chỉ thấy Diệp Chỉ Vân quay lại hỏi Đại Tế Ti. Đại Tế Ti quay đầu lại, nhìn về phía Diệp Chỉ Vân, mở miệng nói:

- Thánh Vương đại thành, thượng phẩm Thánh Vương Binh.

Thần sắc Diệp Chỉ Vân đột nhiên cứng đờ, người bị giết chết chính là một Thánh Vương đại thành, còn Hoang Địa Ma Kích lại là thượng phẩm Thánh Vương Binh, không biết nhân vật khiến cho Hoang Địa Ma Kích giết chết chủ nhân của mình cường đại tới mức nào, là tồn tai Thánh Vương vô thượng sao? Hắn còn sống sao? Nếu hắn còn sống vậy phiến cấm địa này có thể vây khốn tồn tại như vậy sao? Trên bầu trời, huyết nguyệt bị nghiền nát kia lại bay lên không như muốn tỏa sáng vĩnh hằng, hơn nữa vầng huyết nguyệt kia không ngừng tràn ra vô cùng vô tận ma khí huyết sắc. Không bao lâu sau, toàn bộ Thái Cổ Ma Quật như bị một cỗ ma khí hủ thực đáng sợ bao phủ.

- Huyết nguyệt kia mang đến ma khí vô thượng có lực lượng ăn mòn cực kỳ đáng sợ.

Mà chỉ khi huyết nguyệt này biến mất thì cửa ra của ma quật mới có thể mở ra một lần nữa, các ngươi chạy vào, thực sự là muốn chết. Đại Tế Ti ngẩng đầu liếc mắt nhìn hư không, mở miệng nói.

- Cái gì?

Mập mạp kinh hô một tiếng, lông mày Diệp Chỉ Vân cũng nhíu lại, nàng đã cảm thấy ma khí ăn mòn.

- Không có thân thể đạt cường độ thánh khu các ngươi căn bản không thể chống lại cỗ khí tức ăn mòn này, hãy tự giải quyết cho tốt.

Đại Tế Ti nói xong, thân ảnh của hắn liền biến mất, giống như chưa từng xuất hiện ở nơi này, hắn thấy, đám người Lâm Phong tiến nhập nơi đây hẳn phải chết không thể nghi ngờ, chỉ là nể tình trong đối phương có một nữ hài nhận thức hắn. Hơn nữa thời điểm cô bé kia chết hắn cũng không có xuất thủ. Trong lòng hắn vẫn còn có chút không thoải mái cho nên mới nhắc nhở đám người Lâm Phong một tiếng, bằng không căn bản hắn lười để ý tới.

- Cỗ ma khí kia sợ rằng thật sự có thể ăn mòn thân thể của chúng ta.

Thần sắc Diệp Chỉ Vân không được tốt, sinh mệnh quang hoa bao phủ bốn người vào bên trong, hiện tại bọn họ đã hiểu vì sao ma nhân bên ngoài lại bị ăn mòn, hẳn là bị cỗ khí tức đáng sợ này ăn mòn. Huyết nguyệt vẫn tỏa ra ma triều kinh khủng bao phủ thiên địa, rất nhanh, sinh mệnh quang hoa trên người Diệp Chỉ Vân dần bị ăn mòn, không thể ngăn trở cỗ ma khí đáng sợ này.

- Lẽ nào chúng ta thực sự sẽ trở thành ma nhân sao?

Thần sắc Xích Luyện Sơn xấu xí, trên người của hắn bao phủ thêm một lớp hoàng thổ áo giáp bảo vệ chặt chẽ thân thể hắn. Đồng thời, hoàng thổ áo giáp này cũng bao phủ tất cả mọi người, nhưng mà vẫn không có tác dụng gì, áo giáp trên người bọn họ rất nhanh thì bị ăn mòn, căn bản không thể ngăn trở, chỉ sợ cỗ ma khí này có thể ăn mòn cả Thánh khu. Huyết nguyệt trên bầu trời càng lúc càng lớn, ma tức phát ra càng đáng sợ, sức chống cự của mập mạp yếu nhất, trên người hắn đã xuất hiện vết máu, ma khí tập kích muốn ma hóa hắn, khiến hắn trở thành một ma nhân.

- Không.

..... Mập mạp rống giận, hắn không cam lòng, chuyến đi tìm tòi bí mật Thái Cổ Ma Quật thực sự kết thúc rồi sao?

- Cùng nhau.

Lâm Phong quát một tiếng, bốn người xếp thành vòng tròn, lập tức trên người hắn có sinh mệnh chi ý đáng sợ tràn ra. Đồng thời trên mặt đất, điên cuồng diễn hóa ra thái cực sinh tử đồ, nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Phong sử dùng sinh mệnh chi đồ, thôn phệ tất cả khí tức, chúa tể thiên địa khí, hóa thân thành sinh mệnh khí, đại trận bao phủ bốn người, sinh sôi không ngừng.

- Bất hủ sinh cơ, sinh sôi không ngừng, vĩnh hằng không dừng.

Diệp Chỉ Vân nhìn Lâm Phong, lộ ra vẻ khiếp sợ, nàng là người của Sinh Mệnh Thần Điện, cũng không thể làm được loại sinh sôi không ngừng này, ma khí trên bầu trời thật đáng sợ, có thể dễ dàng xâm nhập trung tâm sinh mệnh đại trận, ăn mòn đoàn người, nhưng cỗ sinh mệnh chi trận này tuy rằng bị ăn mòn, nhưng lại sinh sôi không ngừng trong nháy mắt có thể làm cho bọn họ khôi phục, cảnh này khiến ma hóa dấu hiệu trên mặt Xích Luyện Sơn và mập mạp biến mất trong nháy mắt, hai cỗ lực lượng đang giằng co. Ma khi tất nhiên là mạnh hơn lực lượng sinh mệnh, bọn họ vẫn có thể chống đỡ chỉ là bởi vì ý chí sinh sôi không ngừng. Thân thể của mập mạp run rẩy, hắn biết chỉ cần lực lượng sinh mệnh ngừng lại trong chốc lát hắn cũng không có cách nào chống lại ma khí.

- Phải chịu đựng, chúng ta sẽ không có chuyện gì.

Thần sắc Lâm Phong phong duệ, thân thể của hắn cũng bị ma khí ăn mòn, thế nhưng trong cơ thể hắn còn lực lượng sinh sôi không ngừng, bởi vậy tốc độ khôi phục của hắn còn nhanh hơn nên không nhìn thấy bị ăn mòn.

- Ùng ùng!

Giống như lưu tinh xẹt qua phía chân trời, truyền ra âm hưởng đáng sợ, đám người Lâm Phong ngẩng đầu, chỉ thấy một thanh Thánh Vương Binh đáng sợ hướng phía vòm trời bắn tới, lao thẳng về phía huyết nguyệt yêu dị trên hư không.

- Hoang Địa Ma Kích!

Lâm Phong ngẩng đầu nhìn thấy Hoang Địa Ma Kích bay thẳng đánh tới huyết nguyệt kia, một đạo âm hưởng rung trời truyền ra, ma vân phía trước huyết nguyệt bị phá tan, trên Hoang Địa Ma Kích tràn ra lực lượng vô cùng vô tận đâm rách vầng huyết nguyệt.

- Hoang Địa Ma Kích và huyết nguyệt có cừu oán sao, vì sao vẫn nhằm vào huyết nguyệt?

Sợ rằng loại cấp bậc Thánh Vương Binh này đã có linh tính, vừa rồi nó đã công kích huyết nguyệt một lần, thời điểm huyết nguyệt xuất hiện, nó lại phát động công kích một lần nữa. Ở trên trời có tiếng huýt sáo dài không ngừng, âm hưởng không ngừng, huyết sắc ma khí không ngừng bị chấn động, bọn Lâm Phong và Diệp Chỉ Vân nhìn thấy đều ngây dại, một kiện Thánh Vương Binh công kích mặt trăng trên bầu trời? Ma khí không ngừng bị đánh tan, huyết nguyệt dần dần phóng lớn, hơn nữa càng này càng rõ ràng, dần dần, trong yêu nguyệt, hiện lên một cái đường viền mơ hồ. Ở đó, dường như có một tòa cung điện, trên cung điện, có vô thượng vương giả ngồi trên ghế, một pho tượng ma đầu đáng sợ không gì sánh được đáng sợ, hắn cầm huyết sắc ma đao cắm vào mặt đất, đây là một tràng cảnh chấn động lòng người. Trên huyết nguyệt là mộ địa Ma Vương? Còn là tẩm cung? Giờ khắc này, không chỉ có đám người Lâm Phong thấy được, mà cổ ma trong mảnh thế giới này cùng với các cường giả khác cũng đều ngẩng đầu nhìn huyết nguyệt, nhìn tràng cảnh rung động này.

- Chẳng biết thương khung này đã tồn tại bao nhiêu năm!

Lâm Phong thấy một màn như vậy, trong đầu hắn không tự chủ vang lên một giọng nói, hình ảnh về thương khung và Thái Cổ Ma Quật kia là thời đại nào.