[Full Audio] Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 2337: Vương Đình



Hoang Địa Ma Kích vẫn ở chỗ cũ tê minh giận dữ, muốn đâm về phía huyết nguyệt trên bầu trời nhưng mà lại không thể làm được.

- Chẳng lẽ, tuyệt thế ma đầu trong cung điện là kẻ đã khống chế Hoang Địa Ma Kích giết chết chủ nhân của nó sao!

Đám người Lâm Phong nhìn Hoang Địa Ma Kích như cực kỳ không cam lòng, vẫn tiếp tục phát ra công kích. Nhưng mà, tuy Hoang Địa Ma Kích không thể đâm tới ma đầu kia nhưng mà đây là lần đầu tiên nó làm cho cung điện hiện ra ở trong tầm mắt rõ ràng như thế. Chẳng biết từ lúc nào, Đại Tế Ti của Thiên Âm Thần Điện lại tới bên cạnh đám người Lâm Phong, nhưng hắn chỉ ngẩng đầu nhìn trời, trong con ngươi hắn có ba động mãnh liệt. Là ai khiến hắn mất đi ký ức, là ai đảo loạn phiến thiên địa này trở thành cấm địa, cường giả của Cửu Tiêu và Thái Yêu giới cũng không dám đặt chân tới nơi này. Lẽ nào, là thân ảnh trong cung điện kia.

- Ông!

Thân thể Đại Tế Ti xông thẳng lên trời, chỉ thấy trước người của hắn, xuất hiện một thanh Thất Huyền cầm. Trong giây lát, một luồng tuyệt sát thiên âm ba động, dường như muốn chặt đứt ngân hà, cắt cửu thiên vậy nhưng khi đánh lên trên mảnh huyết nguyệt kia vẫn không có động tĩnh gì, không có bất cứ tác dụng gì.

- Có chữ viết tích.

Diệp Chỉ Vân nhìn chằm chằm huyệt nguyệt trong hư không. Trên huyết nguyệt, dường như hiện lên một nhóm cổ tự.

- Đó là chữ viết gì, giống như là còn lại từ viễn cổ, nhìn không rõ.

Diệp Chỉ Vân mở miệng nói, Xích Luyện Sơn và mập mạp cũng cau mày, cổ tự đó bọn họ không biết.

- Ngươi làm sao vậy?

Đúng lúc này, Diệp Chỉ Vân phát hiện thân thể Lâm Phong run rẩy, đây là lần thứ hai Lâm Phong nhìn thấy loại chữ viết kia trong thế giới này.

- Ma Hoàng!

Lâm Phong ngẩng đầu nhìn trời, tâm thần hắn chấn động, một nghìn năm, chỉ có một nghìn năm, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ma Hoàng xuất thế chắc hẳn là từ hơn một nghìn năm trước, nhưng mà Thái Cổ Ma Quật đã sớm tồn tại không biết bao nhiêu năm tháng, từ rất lâu về trước đã là một trong bảy đại cấm địa. Ở hơn một nghìn năm trước đây, đã lưu lại vô số truyền thuyết, có ma đầu cường đại, dù có người đã từng thống trị Thái Cổ Ma Quật thì cũng phải là Thái Cổ Ma Vương mới đúng.

- Ngươi hiểu được chữ viết kia?

Mập mạp nhìn Lâm Phong, thân thể hắn có chút run rẩy, mở miệng hỏi, chỉ thấy Lâm Phong khẽ gật đầu, hắn đương nhiên nhận ra được chữ viết kia. Ở trong Ngọc Hoàng Cung Điện, hắn cũng nhìn thấy nhóm cổ tự, loại chữ viết này đến từ kiếp trước của hắn, chứ viết của Hoa Hạ cổ tự và thế giới này hoàn toàn khác nhau, đây cũng là thời kỳ niên thiếu hắn ở nhìn thấy những ký tự trên thạch bích duy nhất trong Ngọc Hoàng Cung Điện nên hiện tại hắn mới có thể hiểu được những cổ tự này.

- Trên đó viết cái gì?

Xích Luyện Sơn tò mò hỏi về những ký tự khắc phía trên huyết nguyệt.

- Thiên địa đảo loạn, máu nhuộm Cửu Tiêu, ta đã chờ ngươi rất lâu rồi!

Trong miệng Lâm Phong nói ra, trong khoảnh khắc thanh âm của hắn rơi xuống. Huyết nguyệt trên bầu trời đột nhiên chấn động, nguyệt quang kinh khủng trực tiếp chiếu xuống, chiếu lên trên người của Lâm Phong khiến cho Diệp Chỉ Vân, Xích Luyện Sơn cùng với mập mạp đều ngây ngẩn cả người.

- Thiên địa đảo loạn, máu nhuộm Cửu Tiêu, ta đã chờ ngươi rất lâu rồi!

Đạo thanh âm này đúng là Tà Thần cổ giới tộc nói sao? Vì sao, chỉ có hắn hiểu được cổ tự kia, vì sao sau khi hắn nói ra những lời này, huyết nguyệt trên bầu trời lại rung động. Ma triều dần dần biến mất lại bị huyết nguyệt cắn nuốt một lần nữa, phiến huyết nguyệt kia lại càng trở nên đáng sợ. Chỉ thấy xuất hiện một đạo quang mang trực tiếp bao phủ thân thể Lâm Phong. Giống như một là huyết sắc cầu thang, tiếp dẫn Lâm Phong, thân thể Lâm Phong chậm rãi hướng về phía huyết nguyệt bay đi. Rất nhanh, thân thể Lâm Phong càng ngày càng cao đến gần huyết nguyệt. Thậm chí, hắn trực tiếp tiến vào trong huyết nguyệt, bước vào nguyệt cung. Ở hư không phía dưới, đám người Diệp Chỉ Vân sững sờ, kinh ngạc nhìn chằm chằm thân ảnh Lâm Phong biến mất. Lúc này, bọn họ đã không còn nhìn thấy Lâm Phong, bởi vì đối phương đã tiến vào trong nguyệt cung.

- Ma triều đã rút lui, chúng ta đã bảo vệ được một cái mạng.

Diệp Chỉ Vân thở sâu, nhờ có Tà Thần, bọn họ mới giữ được tánh mạng.

- Tà Thần cổ giới tộc là tồn tại gì, sao hắn lại có thể tiến vào nguyệt cung, người triệu hoán hắn chính là cổ Ma Vương sao!

Ở một chỗ khác, hai người Hàn Cửu Tiêu và Khung Hải Nha ở cùng một chỗ, nửa người Khung Hải Nha đã bị ăn mòn nhưng đúng lúc này ma triều rút đi, một cỗ linh khí kinh khủng bao phủ thân thể hai người, khiến thân thể của bọn họ chậm rãi phục hồi như cũ.

- Đây là thiên ý, ta được cứu rồi.

Khung Hải Nha ngẩng đầu nhìn thiên khung, huyết nguyệt kia quá yêu dị, suýt nữa đã lấy mạng của bọn họ, may mắn trên người Khung Cửu Thiên mang theo một kiện bảo vật đáng sợ của Hỏa Diễm Thần Điện mới có thể tạm thời bảo vệ bọn họ. Mặc dù như vậy nhưng bọn họ đã bắt đầu không chịu nổi. Ngay lúc Khung Hải Nha tuyệt vọng thì bọn họ lại chiếm được một luồng sinh cơ, bọn họ đã được cứu.

- Chúng ta đi tìm lối ra!

Thần sắc Khung Cửu Thiên ngưng trọng, nhất định bọn họ phải rời khỏi nơi này.

- Dạ, chúng ta mau ly khai địa phương quỷ quái này.

Khung Hải Nha gật đầu, lúc này trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi, trong nội tâm hắn lộ ra cảm giác sợ hãi mãnh liệt. Thái Cổ Ma Quật căn bản không phải không phải là nơi bọn họ có thể tới, chỉ sợ ngay cả cường giả Thánh cảnh tới nơi này vẫn phải chết. May là bọn họ mạng lớn, lần này chỉ cần trong đầu ma nhân có ý niệm muốn giết bọn hắn thì bọn hắn phải chết không thể nghi ngờ. Khung Hải Nha phát lời thề, cuộc đời này hắn sẽ không trở lại địa phương quỷ quái này. Hơn nữa, lúc này bọn họ rất thuận lợi rời khỏi, bởi vì ma nhân ở nơi này đều si ngốc ngẩng đầu nhìn huyết nguyệt trên bầu trời, căn bản là hoàn toàn bỏ qua bọn họ, cái này giúp bọn họ dễ dàng chạy trốn. Lúc này, trong nguyệt cung, Lâm Phong thấy được năm vương tọa huyết sắc trong đại điện, dường như điêu khắc một pho tượng tôn viễn cổ Ma Vương, nhưng cũng chỉ là làm nền, chỉ có thượng cổ ma đầu ngồi ở vương tọa chính giữa mới là nhân vật chính duy nhất, tay hắn cầm ma đao, hai tay nắm chuôi đao, cắm ở trước mặt, ánh mắt của hắn giống như đã trải qua vô số năm tháng.

- Ngươi là ai?

Lâm Phong nhìn người trước mắt, trong lòng hắn như có một áp lực nặng nề:

- Ngươi không phải Ma Hoàng, Ma Hoàng đang ở đâu.

Không có người trả lời, đối phương vẫn ngồi ngay ngắn ở đó, vẫn duy trì cái động tác từ vô số năm trước. Trầm mặc, dường như tĩnh mịch vậy, ánh mắt Lâm Phong nhìn quét xung quanh, mở miệng nói:

- Ma Hoàng, ngươi triệu hoán ta tới đây, vì sao không hiện thân, hơn nữa vì sao ngươi lại chờ ta?

Lâm Phong không rõ, từ khi hắn đi tới thế giới này, giống như có ngàn vạn liên hệ với Ma Hoàng, hắn gặp phải rất nhiều dấu tích của Ma Hoàng để lại. Thậm chí lần này, hắn bị Ma Hoàng vào trong nguyệt cung, nơi này là tẩm cung của Ma Vương.

- Ta chính là Ma Hoàng!

Một đạo thanh âm mờ ảo truyền đến, dường như khiến Lâm Phong tiến vào một phiến không gian khác. Giờ khắc này, Lâm Phong sinh ra một ảo giác, thân ảnh trên vương tọa kia giống như tỉnh lại ngẩng đầu nhìn hắn.

- Không, đây là ảo cảnh!

Lâm Phong cắn môi nói.

- Đây không phải là ảo cảnh, ta đã đợi ngươi từ rất lâu rồi.

Một tiếng thở dài giống như truyền đến từ viễn cổ, xuyên qua thời không, vang vọng ở trong đầu Lâm Phong.

- Bọn ngươi là cái gì, vì sao đợi ta?

Lâm Phong quay lại mở miệng nói với đạo thanh âm mờ ảo này, đối phương có thể nghe được thanh âm của hắn.

- Chờ ngươi cầm ma đao trong tay ta, khiến ta tỉnh lại cầm ma đao trong tay, đảo loạn thiên địa, máu nhuộm Cửu Tiêu.

- Ngươi đang trong ngủ say, ta làm sao có thể khiến ngươi tỉnh lại?

Lâm Phong không giải thích được, tuyệt thế Ma Vương mở mắt tay cầm ma đao, hắn là đang ngủ say?

- Chỉ có ngươi mới có thể thức tỉnh được ta, bởi vì ta là ngươi, ngươi cũng là ta.

Thanh âm này tràn đầy mê hoặc, không ngừng vang vọng ở trong đầu Lâm Phong.

- Đến đây đi, cầm ma đao lên, khiến ta tỉnh lại, khi đó ngươi bằng vào lực lượng của bản thân đảo loạn cửu thiên, lấy máu tươi của ta lót đường cho ngươi, tạo nên một vương đình nhuốm máu.

Thanh âm vẫn như trước khiến Lâm Phong thực sự rung động, toàn bộ thân thể hắn đều khẽ run, ta là ngươi, ngươi cũng là ta? Ma Hoàng chỉ dẫn trứ hắn đi trước, Ma Hoàng, là hắn? Hắn hay Ma Hoàng?

- Ngươi đang do dự sao, bằng vào lực lượng của ta, trong đầu ta chỉ cần có một ý niệm là có thể khiến ngươi hôi phi yên diệt, ta không cần lừa ngươi, chỉ có ngươi có thể thức tỉnh ta, kế thừa vô thượng lực lượng của ta, vương tọa này cũng thuộc về ngươi.

Lẽ nào hiện tại ngươi vẫn không rõ.

- Ta đã gặp qua bức họa Ma Hoàng, ngươi không phải hắn.

Lâm Phong mở miệng:

- Dù Thái Cổ Ma Quật là tẩm cung của Ma Vương, ngươi cũng phải là thái cổ Ma Vương, sao ta có thể là nhân vật tồn tại từ ngàn năm trước được.

- Ma Hoàng thật sự tồn tại sao, đó chỉ là cái bóng của ngươi mà thôi, cũng có thể ngươi là cái bóng của hắn, chỉ cần ngươi thức tỉnh ta, kế thừa lực lượng của ta, tất cả, ngươi sẽ hiểu rõ tất cả.

- Ngươi hãy thử xem, ta cũng không cần phải dùng phương thức này giết ngươi.

Trong lòng Lâm Phong dao động, cổ tự ở kiếp trước, Ma Hoàng từ ngàn năm trước và hắn đều đến từ một địa phương, Ma Hoàng là cái bóng của hắn hay hắn là cái bóng của Ma Hoàng? Thùy chúa tể của người nào sinh mệnh, thùy là ai. Đúng theo như lời đối phương, nếu như hắn thực sự muốn giết chết Lâm Phong cũng không cần dùng loại thủ đoạn này. Lâm Phong bước chậm rãi về phía trước, hắn muốn biết sự thật. Lâm Phong bước chậm tới trước vương tọa, nhìn tôn thái cổ Ma Vương kia, tay hắn đặt ở trên ma đao, ngay lập tức một cỗ lực lượng kinh khủng xông vào trong cơ thể hắn. Giờ khắc này, cả người Lâm Phong điên cuồng chấn động lên, hắn dường như cảm giác được chính mình hóa thân thành Ma Vương tay cầm ma đao ngạo thị thiên hạ.

- Ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, thức tỉnh ta, ngươi sẽ trở thành chúa tể.

Lúc này Lâm Phong lại nghe thấy một giọng nói, dường như chỉ cần một ý niệm của hắn là có thể thức tỉnh Ma Vương, hai người sẽ trở thành một thể, hắn sẽ trở thành một Ma Vương đáng sợ, loại mê hoặc này khiến thân thể hắn càng thêm run rẩy.

- Ta thật sự là Ma Hoàng sao?

Trong lòng Lâm Phong tự hỏi, hắn chìm vào trong giãy dụa, Thái Cổ Ma Quật triệu hoán hắn tiến vào cung điện trong huyết nguyệt, nếu hắn thật sự là vô thượng Ma Vương, vì sao lại phải thức tỉnh như vậy, sao không tự mình tu luyện!

- Ta, không tin!

Trong miệng Lâm Phong phun ra một giọng nói.