[Full Audio] Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 2346: Phong Thánh Sơn



Chư cường giả giằng co, tất cả mọi người đều không có hành động thiếu suy nghĩ, chiến đấu giống như hết sức căng thẳng. Đúng lúc này, một luồng ba động đột ngột tràn ngập ra, đó là dao động hư không, sau một khắc, đoàn người chỉ thấy hai tôn Thánh Vận bị nuốt mất.

- Đi!

Lực lượng hư không kinh khủng bao phủ chư cường giả Hư Không Thần Điện, quang hoa chói mắt loé ra, thân thể của bọn họ trực tiếp phá vỡ hư không, biến mất tại chỗ.

- Không tốt, Hư Không Thần Điện đánh cắp hai tôn Thánh Vận rồi.

Ánh mắt mọi người đọng lại, người của các Thần Điện khác cũng ngây ngẩn cả người, Hư Không Thần Điện am hiểu lực lượng không gian, họ dùng Thánh Vương Binh bao bọc họ lại, trong nháy mắt không biết đi nơi nào, đoàn người ngẩng đầu nhìn hư không, rất nhanh bọn họ phát hiện, người của Hư Không Thần Điện mang theo hai tôn Thánh Vận, chạy về phía cửa ra nhưng bọn họ không kịp đuổi theo. Trong nháy mắt, hai tôn Thánh Vận đã bị mang đi.

- Thần Điện chó má, không liên thủ nữa!

Một tiếng hừ lạnh truyền ra, đột nhiên thiên địa bị đóng băng lại, khi lực lượng đóng băng hạ xuống trong chớp mắt, chỉ thấy một cái bóng xẹt qua, hướng về phía một cái Thánh Vận đánh tới.

- Ngưng!

Chỉ thấy tám phương cổ ấn đồng thời phủ xuống, hóa thành một cái cổ ấn thật lớn, thân thể người nọ trực tiếp ngưng lại tại chỗ, thần sắc hắn trở nên cứng ngắc.

- Tử.

Vô số đạo công kích đồng thời rơi lên thân thể người kia, trong khoảnh khắc người nọ hóa thành bụi bậm, tiêu tan thành mây khói, bị giết chết trong nháy mắt, thân thể hắn bị cầm cố nên năng lực chống đỡ không có, tuy hắn chỉ bị cầm cố trong một sát na, nhưng vô số Thánh Vương Binh tập chung công kích thì hắn làm sao chịu được.

- Đó là Tà Phong Thánh Đế, một nhân vật Thánh Đế cực hạn, vậy mà hắn vẫn bị giết chết, Thánh Vương Binh quá nguy hiểm, nhất là quần công, một nhóm Thánh Vương Binh cùng nhau nở rộ uy lực, quả thực rất đáng sợ.

Băng Phong Thánh Đế thấy đồng bạn bị một kích tiêu diệt, thần sắc trở nên cực kỳ khó coi, dưới loại tình huống này, ai dám tranh đoạt Thánh Vận sẽ chết rất thảm, nhiều cường giả tụ tập cùng một chỗ, chờ ngươi xuất thủ, để giết ngươi.

- Tạm thời giam Thánh Vận lại, sau khi quyết định được Thánh Vận thuộc sở hữu của ai lại mở ra.

Một vị cường giả mở miệng nói, thần sắc mọi người nhất thời ngưng hạ, tạm thời giam lại, điều này là mong muốn của những người không thuộc phi Thần Điện, sợ rằng Thần Điện sẽ bắt đầu đuổi người ra. Nhưng thời khắc này Lâm Phong lại nhìn về phía một người khác, hắn đi về địa phương không có người chú ý đến, sở dĩ hắn quan tâm đến chuyện này là vì người đi về hướng đó hình như là Sở Xuân Thu.

- Nơi này có thể sinh ra Thánh Vận, không biết nó có bí mật gì hay không?

Lâm Phong mở miệng nói ra, chỉ thấy Sở Xuân Thu bước ra, bay thẳng đến chỗ nổi lên Thánh Vận mà đi.

- Ta từ bỏ Thánh Vận, các ngươi tự chơi đi.

Băng Phong Thánh Đế lạnh lùng nói ra, sau đó lập tức đuổi theo bước tiến của Sở Xuân Thu, một màn này khiến không ít người chú ý tới, lẽ nào địa phương sinh ra Thánh Vận còn ẩn dấu cái gì đó? Trong lòng Lâm Phong khẽ nhúc nhích, rồi hắn cũng vội vàng đi theo, đi xuống phía dưới vòng xoáy nổi lên Thánh Vận, nhất thời hắn cảm giác được một cỗ linh khí cường thịnh tràn ngập ra, phi thường đáng sợ.

- Ông!

Thân thể Sở Xuân Thu phóng lên cao, trực tiếp tiến nhập vào trong vòng xoáy, khiến ánh mắt vô số người ngưng đọng lại, người này thật to gan, bọn họ không có can đảm làm như thế, nhưng người này dám làm.

- Nghìn năm rồi, nếu lần này ta không cướp được Thánh Vận thì bao giờ ta mới có thể đặt chân vào thánh cảnh.

Thần sắc Băng Phong Thánh Đế ngưng lại, thân thể hắn cũng lập tức bay lên trời, hướng về phía vòng xoáy đánh tới, không để ý đến hậu quả nữa. Lâm Phong cũng đứng ở dưới vòng xoáy đó, hắn cảm thấy giống như có một luồng uy áp của thiên áp bách xuống, Lâm Phong ngẩng đầu, lộ ra một luồng nghi hoặc, thiên đạo là lực lượng gì? Hắn có một phương thế giới của riêng mình, hắn có thể tạo ra đại đạo thuộc về thế giới của mình hay không, chúa tể là do hắn nói, nhưng hắn cảm giác hình như vẫn thiếu cái gì đó. Cước bộ hơi động, thân thể Lâm Phong bay lên không, hướng về phía vòng xoáy đi đến, nghịch thế mà đi, nhảy vào trong vòng xoáy, sau một khắc Lâm Phong phát hiện mình đứng ở trong một mảnh không gian khác, ở đây giống như là một thế giới tự thành, có lực lượng vô thượng.

- Đây là nơi nào?

Lâm Phong thì thào nói nhỏ, không gian mờ ảo, ẩn chứa một cỗ lực lượng u minh, thấy không rõ, bắt không được.

- Thiên đạo mờ ảo.

Băng Phong Thánh Đế đã ở trong mảnh không gian này, chỉ thấy hắn thì thào nói nhỏ, trong lòng thầm than, hắn dừng lại ở Thánh Đế cảnh đã mấy nghìn năm, vẫn không có nắm chặt cơ hội thành thánh. Đúng lúc này chỉ thấy một đạo thân ảnh xuất hiện ở trong phiến không gian này, thần sắc Lâm Phong ngưng hạ, những người này đều là tán tu độc hành, không phải người Thần Điện, bọn họ tự nhận mình không có cách nào tranh đấu với Thần Điện, nên họ học theo Băng Phong Thánh Đế đi tới nơi này, nhìn địa phương Thánh Vận sinh ra, xem có cơ hội thành thánh hay không.

- Không gian thật là kỳ lạ.

Thần sắc đám người rung động, đúng lúc này có một luồng lực lượng không thể chống cự truyền đến, để cho trong lòng bọn họ kịch liệt rung động, hình như không gian phía trên có phong vân cuồn cuộn, một ngọn núi cao làm cho người ta phải ngưỡng vọng xuất hiện, mặc dù nó gần ngay trước mắt, nhưng lại giống như xa ở tít chân trời, vô pháp chạm đến. Một thân ảnh phóng lên cao, giống như muốn tới gần ngọn núi kia, nhưng mà ngọn núi kia lại như thiên đạo, thâm bất khả trắc, cao không thể leo tới, vĩnh viễn vô pháp đến.

- Lẽ nào Phong Thánh Chi Vực có thể xưng là Phong Thánh Chi Vực là vì ngọn núi này sao, nói vậy ngọn núi này có thể xưng là Phong Thánh Sơn hay không.

Có người nói nhỏ một tiếng, bọn họ nhìn ngọn núi kia, thật giống như nhìn thánh cảnh vậy, mờ ảo, giống như gần trong gang tấc, lại xa ở trên trời. Đúng lúc này, đoàn người nhìn thấy trong bàn tay Sở Xuân Thu, đột nhiên xuất hiện một thanh Ma Xoa, giống như là Ma Xoa đến từ Thái Cổ, ném về phía Phong Thánh Sơn vô cùng xa xôi, vậy mà Ma Xoa đi qua từng mảnh không gian, hung hăng cắm ở trên Phong Thánh Sơn, khiến đoàn người đều bị chấn động, người này điên rồi sao, thế nhưng vì sao Ma Xoa của hắn lại có thể bắn trúng Phong Thánh Sơn chỉ có thể nhìn không thể chạm tới?

- Ùng ùng!

Một luồng uy áp vô thượng từ trên vòm trời ép xuống, mọi người đều bị sợ hãi, đây là uy áp của thiên đạo, lực lượng của con người vô pháp chống lại.

- Loại lực lượng này!

Con ngươi Lâm Phong co rút lại, ánh mắt của hắn nhìn về phía Sở Xuân Thu, hôm nay Sở Xuân Thu thật sự là Sở Xuân Thu sao, hắn ở trong Thái Cổ Ma Quật đã trải qua những gì?

- Thiên đạo dối gạt người.

Lần thứ hai Sở Xuân Thu phun ra một đạo âm thanh, chỉ thấy trên người của hắn có luồng ma khí kinh khủng điên cuồng tràn ra, nuốt hết tất cả linh khí, thân thể hắn mang theo ma khí bước chậm mà đi, càng ngày càng xa, sau một lát thân ảnh Sở Xuân Thu ngừng lại, đoàn người phát hiện Sở Xuân Thu hắn đã đứng ở trước Phong Thánh Sơn.

- Tại sao có thể như vậy, làm sao hắn có thể đi đến nơi?

Con ngươi mọi người co rút lại, ngay cả Lâm Phong cũng sửng sốt một chút, những người khác không có cách nào đi tới trước mặt Phong Thánh Sơn, thế nhưng Sở Xuân Thu lại đi đến rồi, chuyện này có nghĩa là Sở Xuân Thu đã tìm được cơ hội thành thánh rồi sao, như vậy thiên đạo dối gạt người là ý gì? Thân hình Lâm Phong lóe ra, hắn cũng bước về phía Phong Thánh Sơn bước chậm mà đi, nhưng mà rất nhanh hắn liền phát hiện mình thất bại, Phong Thánh Sơn xa không thể tới, giống như không có cách nào tới gần vậy, điều này làm cho Lâm Phong hoài nghi, Phong Thánh Sơn là tồn tại chân thật sao?

- Có thể nó vốn là ảo cảnh, là giả tạo, là do thiên đạo dối gạt người, nhưng vì sao Sở Xuân Thu lại đi tới trước mặt Phong Thánh Sơn?

Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, hắn vẫn ở chỗ cũ bước chậm, thế nhưng càng như vậy, hắn lại càng là phát hiện mình vô pháp chạm đến Phong Thánh Sơn, giống như cái khoảng cách này là vĩnh hằng. Có một số cường giả am hiểu lực lượng hư không đến thử sức, nhưng mà bọn họ cũng thất bại.

- Hình ảnh là giả dối, thật giả lẫn lộn.

Lâm Phong lộ ra một cái tiếu ý, bình tĩnh đứng ở đó, thậm chí không có bước đi nữa, nhưng đoàn người lại phát hiện, thân ảnh của Lâm Phong dần dần trở nên mơ hồ, giống như hóa thành hư huyễn, tiêu thất ở trước mặt bọn họ, mà lúc sau bọn họ lại thấy được thân ảnh Lâm Phong ở trước Phong Thánh Sơn, lúc này Lâm Phong và Sở Xuân Thu đứng sóng vai nhau, giống như bọn họ đã đến một phương không gian khác vậy.

- Đây là có chuyện gì?

Thần sắc mọi người rung động, rất là kinh ngạc, cứ như vậy hai người kia dần tiêu thất, không còn đứng ở đó nữa. Băng Phong Thánh Đế thấy một màn như vậy thì thân thể liền run rẩy, thần sắc kích động, mở miệng nói:

- Thì ra là thế, siêu phàm nhập thánh, đây là siêu phàm nhập thánh, những năm gần đây, ta quá mức đi tìm thánh cảnh, ngược lại quên mất điểm này, kỳ thực nó không ở đâu xa mà ở ngay bên cạnh ngươi.

Băng Phong Thánh Đế nói xong, thân ảnh của hắn cũng bước chậm ra, rồi lập tức biến mất, Băng Phong Thánh Đế xuất hiện lần nữa ở trước mặt Phong Thánh Sơn, làm cho tâm thần mọi người rung chuyển lên, lĩnh ngộ rồi sao? Băng Phong Thánh Đế vừa lĩnh ngộ cái gì vậy? Mà lúc này không gian bên ngoài đã xảy ra đại chiến, tình hình chiến đấu cực kỳ thảm liệt, tán tu bỏ mình rất nhiều, cuối cùng bọn họ cũng mặc kẻ địch có phải là người Thần Điện hay không đều giết hết, Thần Điện cũng có cường giả ngã xuống, Hỏa Diễm Thần Điện bỏ ra một vị Thánh Đế cường đại làm đại giới, cướp đoạt được một cái Thánh Vận. Vận Mệnh Thần Điện cướp được một cái Thánh Vận; Đại Địa Thần Điện cũng cướp đoạt một cái Thánh Vận, bọn họ đều thối lui ra khỏi chiến trường, không có tham lam thêm nữa, nếu thực làm như vậy những người khác sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Cũng có người không thể cướp đoạt Thánh Vận, đồng dạng bước theo Lâm Phong tiến vào phiến không gian kia, bọn họ cũng muốn nhanh chân đến xem, rốt cuộc nơi sinh ra Thánh Vận có vật gì.