[Full Audio] Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 2347: Ngộ



Phong Thánh Sơn, Sở Xuân Thu, Lâm Phong, Băng Phong Thánh Đế, ba người bình tĩnh đứng ở đó, trong cổ sơn tràn ngập ra một luồng thiên đạo mãnh liệt, vô cùng rõ ràng. Băng Phong Thánh Đế nhìn thoáng qua Sở Xuân Thu và Lâm Phong, mỉm cười nói:

- Đa tạ hai vị, nếu không nhờ các ngươi, chỉ sợ đến nay ta cũng không thể hiểu ra, thiên đạo mờ ảo, vốn là giả dối, càng cầu càng không được, cứ thuận theo tự nhiên mà làm, ta cũng là một thực thể trong đó, thuận theo thiên đạo, tự nhiên có thể cảm thụ được thiên đạo, đã nhiều năm như vậy, rốt cục ta đã hiểu ra, nói vậy thánh cảnh đã gần trong gang tấc.

Dứt lời, Băng Phong Thánh Đế ngồi xếp bằng, cứ như vậy ngồi ở trước Phong Thánh Sơn, giống như không cần Thánh Vận hắn cũng có khả năng lĩnh ngộ thánh cảnh, thuận theo thiên mệnh, được thiên đạo tán thành, siêu phàm nhập thánh.

- Thuận theo thiên đạo?

Lâm Phong thì thào nói nhỏ một tiếng, như thế nào là thuận, như thế nào là nghịch, hắn cùng với ngoại giới không thông, thiên đạo bất hòa, tự thành thế giới, hắn là chúa tể ở trong thế giới của hắn, hắn là đại biểu cho thiên đạo.

- Thiên đạo dối gạt người, há có thể thuận theo.

Sở Xuân Thu thì thào nói nhỏ, ánh mắt băng lãnh giống như một đôi ma đồng ngước lên nhìn trời, như muốn đâm rách Phong Thánh Sơn, hắn không thuận theo mà là nghịch lại, thiên đạo đã dối gạt người thì hắn sẽ không để thiên đạo lấn áp. Băng Phong Thánh Đế, Lâm Phong, Sở Xuân Thu, ba người có ba loại cảm ngộ, ai có thể nắm được thiên đạo thành Thánh đây? Xa xa, có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía Phong Thánh Sơn, đối với bọn họ Phong Thánh Sơn giống như là một cái không gian hư huyễn không tồn tại vậy, vô luận thực lực của bọn họ có cường đại đến đâu cũng không thể bước vào đây, thế nhưng ba người Băng Phong Thánh Đế lại thực sự biến mất từ bên cạnh bọn họ, đi tới trước Phong Thánh Sơn, lẽ nào bọn họ không cảm ngộ được sao?

- Băng Phong Thánh Đế đang tu hành, sợ rằng hắn cảm ngộ đến thánh cảnh rồi, hay là khoảng cách đến thánh cảnh cũng không xa.

Có người mở miệng nói.

- Lần này Phong Thánh Chi Vực mở ra, không biết có bao nhiêu người có thể trở thành Thánh.

Mặc dù những cường giả Thánh Đế này biết rõ thánh giai gần trong gang tấc nhưng họ lại không cách nào chạm đến, đây là một loại ngộ đạo, cảm ngộ thiếu thì ngươi có mạnh hơn nữa cũng vô ích. Đây đã là ngày thứ năm Lâm Phong nhắm mắt lại đứng ở trước Phong Thánh Sơn, lúc này hắn đang chìm vào trong thế giới của mình, lần trước ở trong Hắc Phong Mộ Cốc hắn bị một vị cường giả bao vây tiễu trừ, nên hắn đã có cảm ngộ về thế giới sâu hơn một tầng, nhưng mà hắn vẫn còn diễn hóa thiếu, lực lượng chúa tể của hắn còn có thể cường đại hơn. Lúc này hư ảnh Lâm Phong xuất hiện ở bên trong thế giới của hắn, trên bầu trời phong vân hội tụ, lực lượng chúa tể giống như khống chế tất cả, thiên đạo? cái gì gọi là thiên đạo, hắn là chúa tể thế giới liệu hắn có thể chế định thiên đạo của mình hay không . Võ tu, cảm ngộ thiên đạo, thành tựu thánh pháp, đó là bọn họ quan sát thiên đạo giác ngộ ra thánh pháp, nó vượt qua phạm trù Đạo, là một lực lượng có tầng thứ sâu hơn, Lâm Phong và những người khác có cảnh giới bất đồng, nhưng nếu hắn có được sức chiến đấu cường đại, hiển nhiên hắn có thiên đạo của mình.

- Thiên đạo mờ ảo, lúc giống như chân thực, lúc lại giống như giả tạo.

Hư ảnh Lâm Phong loé lên biến mất ngay lập tức, rất nhanh, hắn đã đi tới một thành trì, đó là thành trì trong thế giới của hắn, những năm gần đây thế giới võ hồn của Lâm Phong diễn hoá ra rất nhiều địa vực, rất nhiều thành trì, nó đã có hình thức ban đầu của thế giới. Lâm Phong đứng ở trước Phong Thánh Sơn, cảm ngộ chính thế giới của mình, tu luyện theo phương pháp của hắn, Băng Phong Thánh Đế thì thuận theo thiên đạo, mà Sở Xuân Thu lại cho rằng thiên đạo dối gạt người. Năm tháng trôi qua, sơn hà biến đổi, mấy năm nay cường giả trong Phong Thánh Chi Vực lục tục giảm thiểu, rất nhiều người đều rời khỏi Phong Thánh Sơn, địa đồ trên vòm trời đã sớm biến mất, Khung Cửu Thiên ngồi ở trong một khu hỏa vực nào đó của Phong Thánh Sơn, quanh thân Khung Cửu Thiên có không ít người Hỏa Diễm Thần Điện hội tụ, khiến khu vực này hóa thành một mảnh hỏa hải. Lần trước Hỏa Diễm Thần Điện cướp đoạt được một tôn Thánh Vận, Hỏa Diễm Thần Điện quyết định đưa nó cho Khung Cửu Thiên, những người khác ở bên người Khung Cửu Thiên tu hành, hy vọng có thể trợ giúp Khung Cửu Thiên, cũng có thể có điều cảm ngộ, lợi dụng tối đa giá trị của Thánh Vận. Đại Địa Thần Điện cướp đoạt được một tôn Thánh Vận cũng cho Xích Luyện Sơn sử dụng, Khung Cửu Thiên và Xích Luyện Sơn là nhân vật cực hạn Thánh Đế, bọn họ mượn Thánh Vận đột phá có xác suất lớn nhất, mặc dù những người khác không muốn, nhưng cuối cùng vẫn quyết định như vậy, bằng không sẽ dẫn đến việc nội bộ Thần Điện chia rẽ, những Thần Điện còn lại cướp đoạt được Thánh Vận cũng đều ở đây mượn Thánh Vận tu hành, nhưng mà tiến nhập thánh giai không phải là việc sớm chiều, bởi vậy mấy năm nay Phong Thánh Chi Vực trở nên yên tĩnh không gì sánh được, nhưng vẫn không có người nhập thánh như trước. Mà ngày hôm nay ở trong động phủ của Khung Cửu Thiên có một cỗ khí tức kinh khủng đột nhiên tràn ngập ra, cỗ hơi thở này điên cuồng lan tràn ra ngoài, rất nhanh muốn bao phủ toàn bộ Phong Thánh Chi Vực vào bên trong. Người bên cạnh Khung Cửu Thiên đều mở hai mắt ra, phong mang lóng lánh, ánh mắt cực kỳ phong duệ.

- Đột phá!

Ánh mắt của bọn họ hướng về phía Khung Cửu Thiên trong biển lửa nhìn lại, khí tức của Thánh Nhân thật mạnh liệt, Khung Cửu Thiên đã tiến nhập thánh cảnh.

- Lão tử đột phá rồi.

Đúng lúc này một tiếng gầm giận dữ vang lên khiến đại địa rung chuyển, âm thanh vang vọng khắp hư không, kéo dài không thôi, ở một chỗ khác cũng có một luồng khí tức Thánh Nhân tràn ngập ra, kinh khủng tới cực điểm.

- Lại có người đột phá, vậy là có hai tôn Thánh Nhân !

Mọi người rung động trong lòng, Phong Thánh Chi Vực ngàn năm mới mở ra một lần, mỗi lần đều có ít nhất ba tôn Thánh Nhân xuất hiện, hình như hôm nay cũng phải xuất hiện hai tôn Thánh Nhân, cỗ khí tức kia phi thường đáng sợ. Cả người Khung Cửu Thiên đắm chìm trong ngọn lửa, chỉ thấy hắn mở hai tròng mắt ra, phong vân trong thiên địa nhất thời vũ động, hóa thành hỏa diễm, hắn đứng dậy, chậm rãi bay lên bầu trời, hình ảnh giống như không tự chủ được cao lớn lên, giống như chỉ cần hắn nguyện ý, hắn có thể vươn tay hái sao.

- Lực lượng thật là mạnh.

Khung Cửu Thiên vươn tay hướng về phía hư không chỉ một cái, trong khoảnh khắc vòm trời phía trên giống như xuất hiện một cái hắc động, cỗ lực lượng u minh kia giống như mượn uy nghiêm của thiên đạo, không biết mạnh đến mức nào, khi ngón tay kia tiêu thất, trong hư không có một cái dấu vết hắc hỏa, đáng sợ không gì sánh được. Đây là thánh áp oai, một ngón tay vũ động thiên địa, ánh mắt của hắn hướng phía phương xa nhìn lại, hỏa diễm chi mâu hừng hực thiêu đốt, khí tức cực kỳ đáng sợ, Tà Thần Cổ Giới Tộc ở ngay trước mặt hắn tru diệt Khung Hải Nha, hôm nay nợ máu phải trả bằng máu. Hỏa Diễm Thần Điện không tiện ra mặt triển áp, nhưng mà hắn là Thánh Đế bước vào Thánh giai, hắn có cường thế càn quét Cổ Giới Tộc thì ai dám nói hắn.

- Đi!

Khung Cửu Thiên bước chậm mà ra, hướng về phía bên ngoài Phong Thánh Chi Vực đi tới, cũng chẳng biết tại sao lâu như vậy mà Phong Thánh Chi Vực còn chưa phong bế lại.

- Khung Cửu Thiên trở về Hỏa Diễm Thần Điện sẽ khiến sư tôn phi thường hài lòng, còn trẻ như vậy đã bước chân vào Thánh Nhân cảnh.

Có một vị cường giả mỉm cười nói. Thần sắc Khung Cửu Thiên trở nên lạnh lùng, khiến trong lòng người nọ hơi run một chút, đối phương liếc hắn một cái, hắn cảm giác mình giống như không chịu nổi ánh mắt của đối phương vậy, nhịn không được hơi cúi đầu, đây là uy nghiêm của Thánh Nhân, một khi Khung Cửu Thiên đắc đạo, trở thành thánh nhân, thì mọi chuyện đã hoàn toàn bất đồng, từ nay về sau giữa hai người có một cái rạch trời.

- Trước khi đi đến Hoả Diễm Thần Điện, chúng ta đi đến Cổ Giới Tộc đã.

Khung Cửu Thiên lạnh lùng nói.

- Tới Cổ Giới Tộc?

Vị Thánh Nhân kia mở miệng nói.

- Đúng, đi giết người.

Trên người Khung Cửu Thiên tràn ngập sát ý, đáng sợ đến cực điểm, rất nhanh, thân ảnh của hắn đã hóa thành lưu quang, rời khỏi bên này. Thời điểm bọn họ vừa đi, chỉ thấy một thân ảnh màu bạc chậm rãi bay lên trời, đó chính là Xích Luyện Sơn.

- Đi tới Cổ Giới Tộc, ta muốn nhìn xem sau khi ngươi tiến nhập Thánh cảnh lợi hại, hay là ta lợi hại.

Xích Luyện Sơn mở miệng nói ra rồi lập tức giẫm chân tại chỗ rời khỏi đây, hình như hắn cũng muốn đi tới Cổ Giới Tộc. Bọn họ cũng không biết, kỳ thực, Lâm Phong không có ở Cổ Giới Tộc mà hắn còn đang ở trước Phong Thánh Sơn. Hôm nay, Băng Phong Thánh Đế ở bên cạnh Lâm Phong đã mở mắt ra, trên mặt lộ ra một tia tiếu ý, hắn nhìn thoáng qua Sở Xuân Thu cùng với Lâm Phong bên người, ánh mắt lóe ra, đúng là Sở Xuân Thu và Lâm Phong cho hắn một hồi xúc động, khiến hắn có cơ hội tỉnh ngộ, rốt cục hiện tại hắn cũng thành Thánh, đến thời khắc này hắn không có được Thánh Vận nhưng vẫn nhập Thánh giai, hình như Sở Xuân Thu và Lâm Phong vẫn còn đắm chìm trong cảm ngộ. Chỉ thấy trên người Sở Xuân Thu có hư ảnh ma vương đáng sợ, mở miệng hút một cái, thiên địa linh khí giống như quy hết về chỗ hắn, trong thiên địa xuất hiện một cái hắc động đáng sợ, hắn muốn nuốt trọn tất cả, thiên đạo dối gạt người, hắn là nghịch thiên mà đi, cắn nuốt thiên, siêu thoát tất cả, đây mới là đạo tu hành của hắn. Hôm nay lực lượng chúa tể trong cơ thể Lâm Phong càng ngày càng mạnh, không còn phóng đãng bá đạo như trước nữa, mà là nhu hòa tùy ý, ở trước người Lâm Phong có một gốc cây cổ thụ, chỉ thấy tâm niệm Lâm Phong khẽ động, lá cây trên cổ thụ nhất thời xanh biếc, sum xuê, cành lá tươi tốt, tiếp theo hóa thành lá vàng, bay xuống mặt đất, cuối cùng thời tiết hóa thành trời đông giá rét, đóng băng, lá bị héo rũ, thời tiết lúc này giống như bốn mùa đang biến thiên vậy.

- Đây là lực lượng chúa tể sao!

Lâm Phong nhìn về phía trước, chúa tể là khống chế tất cả, chúa tể chi đạo là đại biểu cho thiên đạo, có thể quyết định bất kỳ lực lượng nào, hắn có thể làm được sao!