[Full Audio] Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 2366: Thiên Nhược Kiếm



Vòm trời quay cuồng, trong gió lốc đen kịt xuất hiện một chút ánh sáng màu đỏ, đâm vào mắt người khiến họ có cảm giác đau nhức.

- Kiếp vân thật đáng sợ, không biết trong đó ẩn chứa năng lượng đáng sợ đến mức nào!

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn gió lốc trong hư không, thân thể cũng khẽ rung động, nếu cỗ lực lượng gió lốc kia oanh lên trên người bọn họ, đủ để mang thần hồn bọn họ tiêu diệt. Binh Chú Giả cũng ngẩng đầu lên nhìn hư không, thân thể hắn nhanh chóng thối lui, rốt cục hắc giao dưỡng dục bên trong kiếp vân hủy diệt cũng xuất hiện, từ trên bầu trời phía trên hung hăng đánh xuống, nện lên trên thân kiếm ẩn ẩn thành hình kia, tiếng kiếm minh vang lên không ngớt, điên cuồng rung động, nhưng mà kiếp vân ở trong hư không không có dừng lại, nó lại mang theo lực lượng hủy diệt không gì sánh kịp, oanh ở trên thân kiếm lần nữa.

- Chín chín tám mươi một đạo thiên lôi, là chí dương chi kiếp.

Không Chú Giả nói nhỏ một tiếng, hồng hắc chi kiếp có tám mươi mốt đạo lôi kiếp phách xuống phiến không gian kia khiến nó xuất hiện một cái hố sâu đáng sợ, thanh phong phía trên có quang hoa sáng chói phun ra nuốt vào, giống như trong đó còn dưỡng dục ra ý chí mãnh liệt.

- Bán thành phẩm, sư huynh có ý gì?

Thần sắc Không Chú Giả ngưng lại, thì thào nói nhỏ, chỉ thấy Binh Chú Giả nhìn đám người:

- Trong kiếm súc tích ý chí Thánh Vương cổ lão, lực lượng của ta không thể ngăn chặn, hình thái cuối cùng của kiếm như thế nào ta đã không thể quyết định nữa, chư vị trợ giúp ta một tay, mang lực lượng của các vị rót vào trong kiếm, nhìn xem nó có dẫn đường áp chế lực lượng ý chí trong đó không.

Dứt lời, chỉ thấy bàn tay Binh Chú Giả đánh ra, kiếm huyền phù trong hư không, vẻ mặt mọi người run rẩy xuống, ở trên người của bọn họ có từng cỗ khí tức đáng sợ tràn ngập ra, thiên đạo oai cuồn cuộn rít gào, áp bách xuống, rót vào bên trong kiếm, trong khoảnh khắc bọn họ cảm nhận được tất cả lực lượng trong kiếm. Lực lượng chúa tể của Lâm Phong cũng tiến vào trong kiếm, nhưng mà tại khoảnh khắc lực lượng của hắn tiến vào trong kiếm, hắn liền cảm giác được lực lượng của chính mình giống như đặt trong với một cái suối nguồn lực lượng, lực lượng của hắn so với cái suối đó thì cực kỳ nhỏ bé, từng cỗ ý chí đáng sợ cùng với các loại lực lượng kia, căn bản không thể bị chinh phục, càng không nói đến làm nó trở thành một loại lực lượng, khó trách Binh Chú Giả cũng không thể định hình cho kiếm, ban cho chuôi kiếm này một loại lực lượng cuối cùng. Binh Chú Giả luyện kiếm, vì chế tạo ta thanh kiếm cực hạn, nên mỗi một cái phương diện đều luyện tới mức cực trí, Đế Xá là binh khí có công kích thần hồn cực trí; Già Diệp là binh khí có sự nhanh chậm cực trí, làm cho người ta có ảo giác về thời gian, đó cũng là một loại cực trí; hôm nay hắn chế tạo ra chuôi kiếm này, bên trong có vô số ý chí của cổ lão Thánh Vương, đương nhiên hắn không theo đuổi một thanh kiếm ẩn chứa các loại lực lượng hỗn loạn, mà hy vọng tạo nên một loại lực lượng cực trí khác đi ra, nếu có một loại lực lượng mang lực lượng ý chí vô tận của cổ Thánh lợi dụng thì chắc chắn kiếm sẽ siêu việt dĩ vãng, chú thành một thanh Thánh Vương Binh đáng sợ. Lâm Phong có được lực lượng chúa tể nên hắn cảm nhận được rất nhiều lực lượng ý chí đáng sợ, hỗn loạn không chịu nổi, nếu cứ như thế này tạo thành kiếm, chỉ sợ Binh Chú Giả cũng không thể khống chế được.

- Hả?

Đúng lúc này, hình như Binh Chú Giả cảm nhận được cái gì đó, lực lượng của hắn đã ở trong kiếm, hơn nữa hắn đang giám thị tất cả lực lượng tiến nhập bên trong kiếm, hắn phát hiện không ít lực lượng phi thường lợi hại, có thể mang đoàn ý chí kia áp chế, khu đuổi, thậm chí là gạt bỏ, nhưng đây cũng không phải là thứ hắn muốn nhìn, thẳng đến khi hắn phát hiện một cỗ lực lượng không cường đại như vậy, nhưng nó lại có thể dung hợp và thay đổi luồng lực lượng ý chí kia, chỉ có điều luồng lực lượng này có chút bạc nhược mà thôi. Binh Chú Giả mang cổ lực lượng này tập trung lại, sau đó lập tức theo cổ lực lượng này tìm kiếm chủ nhân của nó. Giờ phút này, mày Lâm Phong nhíu lại, ai đang truy tung hắn, lực lượng chúa tể được thu hồi, hắn lập tức cảm giác được một cỗ lực lượng buông xuống người hắn, mang cả thân hình hắn tập trung lại.

- Ai?

Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, hắn cảm nhận được một đạo ánh mắt, Lâm Phong chuyển mắt qua liền nhìn thấy ánh mắt Binh Chú Giả đang theo dõi hắn, một màn này khiến cho Lâm Phong lộ ra một chút dị sắc, người truy tung hắn dĩ nhiên là Binh Chú Giả. Bộ mặt già nua của Binh Chú Giả khẽ gật đầu đối với Lâm Phong, hắn lập tức mang cổ lực lượng kia thu hồi, lại nhớ tới cảnh tượng trong kiếm, nhìn xem có tìm được lực lượng cường đại càng thích hợp hơn hay không, qua một đoạn thời gian hắn có chút thất vọng, đã không có, những người đó đang thật sự áp chế kiếm, mà không phải là làm được điều hắn muốn, hắn là luyện khí sư sao có thể thật sự đi áp chế lực lượng của kiếm như thế, cái hắn muốn chính là thay đổi, lợi dụng loại lực lượng này, phát huy ra uy lực mạnh nhất, khiến loại lực lượng này là tất cả của kiếm, đáng tiếc phần lớn những người này đều không hiểu. Trong những người ở đây, chỉ sợ có Không Chú Giả hiểu rõ nhất tâm tư của Binh Chú Giả, dù sao, hắn cũng là một gã Luyện Khí Sư lợi hại, tự nhiên hắn biết luyện khí như thế nào.

- Đây là nguyên nhân sư huynh hắn tạo nên bán thành phẩm, hắn còn không muốn kiếm thành hình.

Không Chú Giả thầm nghĩ trong lòng, giờ phút này chỉ nghe thanh âm của Binh Chú Giả truyền ra:

- Được rồi, chư vị đều thu lực lượng về đi.

Lời nói của hắn vừa hạ xuống, từng cỗ lực lượng từ bên trong kiếm rút về, không có bọn họ áp chế, lực lượng trong kiếm lại bắt đầu bạo động lên và không thể khống chế . Mọi người nhìn Binh Chú Giả, không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì, đúng lúc này chỉ thấy tâm niệm Binh Chú Giả hơi động, nhất thời từng cái xiềng xích phong ấn đáng sợ quấn quanh kiếm, xiềng xích cũng liên tiếp quấn quanh thân thể Binh Chú Giả, hắn mang kiếm khóa ở trên người mình.

- Tiểu gia hỏa, ngươi tới đây!

Ánh mắt Binh Chú Giả dừng trên người Lâm Phong, khiến cho ánh mắt Lâm Phong ngưng lại. Ánh mắt Không Chú Giả bên cạnh Lâm Phong cũng nhìn phía hắn, chỉ nghe Không Chú Giả mỉm cười nói:

- Lâm Phong, sư huynh coi trọng ngươi, chuyện này đối với ngươi mà nói, là một cơ duyên.

- Lâm Phong, không sai đâu, tiền bối lựa chọn ngươi là tốt cho ngươi đó.

Thiên Nhược Kiếm cũng cười cười, vỗ vỗ bả vai Lâm Phong, đối với bọn họ, Lâm Phong chính là vãn bối, bất kỳ một người nào ở trong này cũng lớn tuổi hơn so với Lâm Phong, thời điểm bọn họ thành danh Lâm Phong còn chưa có mặt ở trên đời này. Thần sắc Cố Trúc trở nên phong duệ, lập tức lộ ra một chút ý cười, thật sự là trời giúp, không ngờ Binh Chú Giả lại lựa chọn Lâm Phong.

- Mau đi đi!

Cố Trúc nở nụ cười mở miệng nói với Lâm Phong, Lâm Phong khẽ gật đầu, cước bộ hướng phía trước bước chậm mà ra, nhưng mà đúng lúc này, chỉ thấy thân hình Vô Mệnh chợt loé lên, hướng về phía Lâm Phong đi tới nói:

- Binh Chú Giả, Lâm Phong, chính là người Thần Điện ta muốn, mong tiền bối lưu người.

- Hả?

Ánh mắt Binh Chú Giả loé lên hướng về phía Vô Mệnh nhìn lại, thần sắc không giận tự uy, lạnh nhạt nói:

- Liên quan gì đến ta, tiểu gia hỏa, đi theo ta.

- Vâng.

Lâm Phong tiếp tục hướng về phía trước, nhưng Vô Mệnh vẫn mở miệng nói:

- Nếu Binh Chú Giả cố ý như thế, chớ trách ta động thủ .

Dứt lời, thân thể hắn tiếp tục bước ra, trong khoảnh khắc Lâm Phong chỉ cảm thấy cả người cứng đờ, một cỗ lực lượng không gian đáng sợ buông xuống người hắn, giống như thiên đạo buông xuống, vô cùng trầm trọng. Binh Chú Giả nhăn mày lại, chỉ thấy giờ phút này có một cỗ kiếm uy đáng sợ nở rộ mà ra, tay Thiên Nhược Kiếm đặt phía trên chuôi kiếm, trong thiên địa đột nhiên hiện lên một mảnh sát khí.

- Làm càn!

Thân ảnh Thiên Nhược Kiếm lóe ra, thân thể trực tiếp xuất hiện trước người Lâm Phong, kiếm uy vô hình đáng sợ kích động tràn ra, trong hư không giống như có cái gì bị phá vỡ, đó là không gian uy áp đè ép trên người Lâm Phong.

- Lâm Phong phải chết!

Cước bộ Vô Mệnh hướng về phía trước, lực lượng hư không bao phủ trên người Lâm Phong.

- Diệt!

Vô Mệnh phun ra một chữ, thân thể Lâm Phong giống như bị xé rách ra.

- Phốc xuy.

. . Từng đạo kiếm quang chói sáng, trực tiếp trảm trên người Lâm Phong, nhưng mà không làm thương tổn được hắn, mà trảm nát lực lượng hư không, thân thể Thiên Nhược Kiếm đồng thời hướng về phía Vô Mệnh bước tới, kiếm của hắn còn chưa ra khỏi vỏ.

- Ngươi muốn chết!

Kiếm ý bao phủ thiên địa, kiếm quang xuất hiện, rốt cục Thiên Nhược Kiếm cũng ra khỏi vỏ, giờ khắc này thời không cũng đình chỉ xuống, chỉ có một kiếm sáng chói kia đâm về phía Vô Mệnh. Lực lượng hư không trên người Vô Mệnh điên cuồng chói sáng, nhưng mà tốc độ của hắn giống như bị chậm lại một vạn lần, chỉ di động một chút tới, cái loại cảm giác này giống như mọi thứ đang ngừng lại vậy.

- Năm tháng, thời gian?

Đồng tử Lâm Phong co rút lại, hắn lại thấy được một kiếm như vậy, trong chiến trường cổ ở Kỳ Thiên Thánh Đô ngày xưa cũng có một thanh kiếm như vậy.

- Biến!

Vô Mệnh nổi giận gầm lên một tiếng, lực lượng hư không trên người giống như tìm chỗ xung yếu phá vỡ thời gian, hướng về phía đối phương ám sát qua, tiếng răng rắc thanh thúy truyền ra, hư không kiếm bị phá vỡ, Thiên Nhược Kiếm kiếm vẫn hướng về phía trước đâm vào mi tâm hắn. Chỉ thấy Vô Mệnh cắn chặt môi, máu tươi xuất hiện, hư không khủng bố mang chính hắn nhốt bên trong, rốt cục kiếm cũng tới rồi, tiếng phốc xuy vang lên, đâm vào trong hư không, thân thể Vô Mệnh hướng về phía bầu trời lao ra, giống như muốn thuấn di rời đi, nhưng mà Hư Không Na Di cũng bị làm chậm lại, rốt cục kiếm cũng đâm tới, một tiếng phốc xuy vang lên, kiếm đã đâm vào lồng ngực hắn. Giờ khắc này, cổ ý cảnh kia cũng bị giải trừ, cuồng phong thổi qua, thân thể Vô Mệnh biến mất không thấy, hắn đã bước vào trong hư không, nhưng mà hắn lại cúi đầu nhìn thoáng qua lồng ngực, nơi đây có một vết máu thật dài, không ngừng có máu tươi nhỏ ra.

- Thiên Nhược Kiếm, thật mạnh.

Vẻ mặt mọi người run rẩy, ý cảnh ẩn chứa trong một kiếm kia thật là đáng sợ, Hư Không Na Di cũng bị làm chậm lại, chỉ thiếu chút nữa Vô Mệnh cũng phải chết ở trên tay hắn.

- Loại người như ngươi, cũng dám bất kính với tiền bối.

Thiên Nhược Kiếm nhìn Vô Mệnh lạnh lùng nói ra, khiến cho thần sắc Vô Mệnh rất khó coi, Thiên Nhược Kiếm cường đại như thế, nhưng hắn vẫn xưng hô Binh Chú Giả là tiền bối.