[Full Audio] Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 2379: Vẫn còn Thần linh?



Lâm Phong mang theo nhân vật Thánh Đế kia đi về phía trước, qua một đoạn thời gian liền đi tới phía trên một tòa sơn mạch, cước bộ của hắn đột nhiên ngừng lại, ánh mắt Lâm Phong dừng ở nơi đây.

Đó là một mảnh chiến trường không có điểm cuối, khói thuốc súng tràn ngập, vùng đất chung quanh kiến tạo ra từng tòa thành lũy và động phủ, có lều trại, cũng có rất nhiều người ngồi trên chiếu, trong ánh mắt tất cả mọi người đều lộ ra ý mê mang, giống như nhìn không thấy tương lai, hơn nữa trên người bọn họ, cũng toát ra một cổ sát khí vô hình rất mạnh liệt, giống như kinh nghiệm chiến trường đã hình thành lên nó. Ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời vô tận trên hạp cốc, nơi đây có một tầng hỏa diễm ngập trời đọng ở đó, Lâm Phong còn chưa đặt chân đến nơi đây đã cảm giác được hình như có từng cỗ lực lượng mạnh mẽ muốn chui vào bên trong mi tâm của mình, đúng như lời đối phương nói, đây là hỏa diễm thần linh thần chỉ, không thể vi phạm.

- Tại sao lại nhiều Thánh Đế như vậy?

Lâm Phong nhìn người bên cạnh hỏi, những người đó đều là nhân vật Thánh Đế cảnh.

- Họ cũng giống ta, sau khi đi vào thì không đi ra được, vĩnh viễn lưu lại trong này, ngay cả ta ở trong này cũng đã rất lâu rồi, nhưng đối với rất nhiều người trong số bọn họ còn không tính là lâu, rất nhiều người chính là nhân vật vạn năm trước hoặc mười vạn năm trước, bọn họ bước vào trong này và vĩnh viễn đắm chìm ở đây, một thế hệ nối tiếp một thế hệ, ấn tượng ta khắc sâu nhất chính là từng có bảy thế hệ đến từ cùng một cái gia tộc, không ngờ gặp mặt ở bên trong, ngươi có biết tới cảnh giới như chúng ta, chỉ cần không bị giết chết, đợi đến đại hạn sẽ rất khó, gần như là tồn tại bất tử.

Người nọ nói với Lâm Phong, khiến cho thần sắc Lâm Phong ngưng hạ, chuyện này giống như là hắn lưu lạc ở Thái Cổ Ma Quật vậy, tất cả mọi người ở phía trước đều có ý chí cường đại và dũng khí kiên cường, nhưng sau khi bước vào Thái Cổ Ma Quật, thì lại bắt đầu tuyệt vọng, muốn dùng hết tất cả các biện pháp để đi ra ngoài, những thế hệ trong Cửu Tiêu bước vào Thần Mộ cũng giống như vậy, người trước ngã xuống, người sau lại tiến lên.

- Một khi nơi đây đã là chiến trường thì phải có tử vong mới đúng, vì sao lại còn nhiều người như vậy.

Lâm Phong lại hỏi.

- Hoả tự ở mi tâm do thần linh ban cho, nó có thể làm cho thần hồn người ta ở thời điểm trước khi chết bất diệt, mặc dù thân thể bị hủy nhưng tương lai ở trên chiến trường gặp được thân thể thích hợp cũng có thể đoạt xá sống lại, khắp nơi đều có cường giả Thánh Vương, trong đó cũng có cường giả đáng sợ sống lại, thậm chí bọn họ còn tạo nên tử vong quân đoàn, ngay bản thân ta, cũng bị chết hai lần rồi, một lần được cứu sống, một lần đoạt xá sống lại.

Người này nhìn Lâm Phong nói, thần sắc rất thống khổ, ở trong này nhìn không tới hy vọng, chỉ có tử vong, sống lại và trở thành khôi lỗi.

- Ngoại giới đồn đãi, trong Thần Mộ có di tích thần linh, nhưng hình như trong này lại là một cái chiến trường, vậy nơi này rốt cuộc Thần Mộ hay chiến trường của thần linh?

Lâm Phong khó hiểu.

- Đây là thiên đạo nói dối, toàn bộ Cửu Tiêu đều nói dối.

Hình như thần sắc người này có chút kích động:

- Những năm gần đây, ta nghe được rất nhiều chuyện tình trước kia không dám nghĩ tới, giống như người có thể đi ra ngoài, nói tìm được di tích của thần, cũng phải nhận được ý chỉ của thần linh ý mới được ra, bọn họ sẽ không vi phạm thần chỉ, chỉ biết đi hấp dẫn càng nhiều người bước vào Thần Mộ, rất nhiều người cho rằng chiến tranh thời đại viễn cổ đã khiến thần linh tuyệt tích, nhưng thần linh thật sự tuyệt tích sao?

thần linh sáng tạo chư Thần Điện có còn hay không, Thần Điện chỉ có vô thượng Thánh Vương đứng ở đỉnh phong khống chế sao?

- Ngươi cho rằng, thần linh vẫn chưa bị diệt sạch, còn tồn tại?

Lâm Phong hỏi.

- Trước kia ta cũng nghĩ đến chuyện thần linh bị diệt sạch, nhưng sau khi tiến nhập trong này, ta tin tưởng rằng thế gian còn ít nhất chín đại thần linh tồn tại , nếu không chúng ta không thể giải thích tất cả dấu tích của thần trong Thần Mộ, bọn họ đang quan sát chúng sinh, lấy thiên hạ làm bàn cờ, có lẽ họ ở trên trời xanh, nhìn thấy chúng ta, Thần Mộ ở trong mắt chúng ta là cấm địa, kỳ thật nó chỉ là một trò chơi của chư thần.

Ánh mắt hắn lộ ra sự mê mang nhàn nhạt và sợ hãi, đột nhiên trong mắt hắn lộ ra thần sắc sợ hãi, hai tay hắn lập tức ôm đầu, hai con ngươi trợn lên, giận dữ hét:

- Không, không.

. .

- Sao lại thế này?

Đồng tử Lâm Phong co rút lại, chỉ thấy đối phương điên cuồng tê rống lên, sau đó hướng về phương xa chạy như điên, giống như cực kỳ thống khổ vậy.

- Hoả tự trên mi tâm!

Thần sắc Lâm Phong cứng đờ, chỉ thấy cái hỏa tự kia lan tràn ra, hình thành từng cái khe đáng sợ ở chỗ mi tâm hắn, sau đó hướng về phía thân thể hắn khuếch trương, trong khoảnh khắc nó bao phủ cả thân thể hắn.

- Không.

. . Người nọ ngẩng đầu lên trời thét dài một tiếng, rốt cục cả thân hình hắn cũng đột ngột đốt cháy lên, sắc mặt Lâm Phong rất khó coi, thân thể hướng tới chỗ người nọ, băng tuyết khủng bố đột nhiên bao trùm lên người đối phương nhưng mà nó không có tác dụng, thân thể đối phương vẫn bị thiêu đốt, rất nhanh chỉ còn lại một cái hỏa tự cự đại đang bốc cháy ở kia, thân thể hắn đã bị biến thành lửa, không còn là thân thể người nữa.

- Đã chết.

Thần sắc Lâm Phong cương cứng, vừa rồi đối phương cùng hắn đàm luận về chủ đề thần linh, nhưng sau đó đột ngột chết đi. . . Lâm Phong ngẩng đầu, hướng về phía hư không nhìn lại, thần linh thật sự còn tồn tại sao? Nghe đồn thời kì viễn cổ bạo phát đại chiến, làm cho thần linh tuyệt tích, chẳng lẽ bọn họ vẫn luôn nói dối sao? Tất cả những người trong Thần Mộ đi ra ngoài không dám nói lung tung, Cửu Tiêu cũng nói dối về Thần Mộ sao? Lâm Phong khẽ khom người đối với người vừa bị hỏa diễm thiêu đốt kia nói.

- Nếu không phải ta mang ngươi trở về, ngươi sẽ không gặp phải đại nạn này, chuyện này do ta không ngờ tới .

Lâm Phong xoay người lại nhìn về phía hạp cốc lần nữa, chỉ thấy nơi đây có một đạo thân ảnh từ trong một tòa cổ bảo đi ra, người này mặc một kiện trường bào rộng thùng thình, mày rậm mắt to, thân thể ẩn chứa một cỗ khí tức uy nghiêm, hình như hắn cảm nhận được cái gì đó thì phải, ánh mắt hắn hướng về phía bầu trời trên nhìn lại, đôi mắt giống như muốn xuyên thấu hư không, dừng ở trên người Lâm Phong, nhưng mà không có lộ ra nửa điểm kinh ngạc, lại có người bước vào Thần Mộ, chuyện này vốn là một chuyện rất bình thường, người bước vào trong Thần Mộ rất nhiều.

- Một khi đã vào trong Thần Mộ thì xuống dưới đi, bên ngoài không có cửa ra đâu.

Một đạo thanh âm rơi vào trong tai Lâm Phong, khiến cho đôi mắt Lâm Phong lóe lên, lúc này hắn cũng không có lựa chọn nữa rồi, chỉ có đi phía trước mà thôi. Lâm Phong bước chậm mà ra, bước vào hạp cốc vô tận, nhưng mà thời điểm hắn đặt chân xuống đất, tầng hỏa diễm trên vòm trời có từng luồng lực lượng vô hình trực tiếp chui vào trong mi tâm của hắn, mi tâm hắn lập tức xuất hiện một cái hỏa tự, giống như hoả tự của người vừa chết kia.

- Thật sự là bút tích của thần linh sao?

Lâm Phong nói nhỏ một tiếng, nếu không có thần linh thì tất cả chuyện này nên giải thích như thế nào, khó trách đối phương ngây người ở trong này lâu như vậy và hoài nghi thần linh chưa bị diệt sạch. Lâm Phong thu liễm tâm thần, bước chậm về phía trung niên bên cạnh hắn, chỉ thấy trung niên nhìn Lâm Phong nói:

- Về sau, ngươi về chỗ ta quản hạt, nhớ rõ không phục tùng mệnh lệnh thì chỉ có một con đường chết mà thôi.

Trung niên này chính là một vị tiểu thành Thánh Vương, thực lực mạnh mẽ, mà cảnh giới của Lâm Phong lại phi thường mơ hồ, khí tức rất bình thường.

- Ta phải làm cái gì?

Lâm Phong mở miệng hỏi, hắn vẫn chưa muốn thể hiện thực lực của chính mình, hiện tại hắn muốn quan sát Thần Mộ trước, rốt cuộc đây là một địa phương như thế nào, mà việc trà trộn vào trong đám người, càng dễ dàng tìm được tin tức hắn muốn.

- Không cần làm cái gì, đi lên ở cùng bọn họ đi, nếu có chuyện ta sẽ thông báo cho ngươi.

Trung niên nhàn nhạt nói, sau đó chỉ vào một địa phương ở phía xa, nơi đây có một quân đoàn Đế cảnh tồn tại. Lâm Phong gật gật đầu, hướng về bên kia đi qua, sau một lát, hắn đi tới trước một đám người, chỉ thấy những người đó liếc mắt nhìn Lâm Phong, ánh mắt hờ hững, không có biểu tình gì, giống như chuyện này vốn là một sự kiện rất bình thường.

- Lại thêm một gia hoả xui xẻo.

Chỉ nghe một giọng nữ truyền ra, ánh mắt Lâm Phong chuyển qua, nhìn về phía một nữ tử áo đen, người nọ không tính xinh đẹp, nhưng sắc sảo và thuần thục. Lâm Phong nở nụ cười, đi tới chỗ bên cạnh nàng ngồi xuống, khiến cho cô gái kia có chút kinh ngạc, nàng lập tức mỉm cười với Lâm Phong:

- Ở ngoại giới, ngươi là người phương nào?

- Người trong U Thiên Cổ Cảnh.

Lâm Phong nở nụ cười nói.

- U Thiên Cổ Cảnh, xem ra ngươi cũng là người từ Cửu Tiêu thiên đình tới, nơi đó cách Hỏa Diễm Thần Điện rất gần, cũng thuộc khu vực Hỏa Diễm Thần Điện quản hạt, khó trách ngươi lại đến hỏa chi mộ.

Nữ tử nở nụ cười, sau đó duỗi tay nói:

- Lâm Di.

- Lâm?

Trong lòng Lâm Phong khẽ nhúc nhích, rồi lập tức cầm tay đối phương cười nói:

- Mộc Phong.

- Đúng rồi Lâm Di, ngươi nói ta ở Cửu Tiêu thiên đình tới, chẳng lẽ còn có người ở địa phương khác tới đây sao?

Lâm Phong tò mò hỏi một tiếng.

- Không biết, dù sao ta cũng ở trong này ngây người mười mấy năm rồi, ta có trao đổi qua với một số người, trong số bọn họ có người đến từ một số địa phương ta chưa nghe nói qua bao giờ, cũng không biết đó có phải Cửu Tiêu thiên đình không.

- Xem ra thời gian ngươi tới cũng không dài, chiến tranh trong này, là chuyện gì xảy ra, chúng ta cùng ai chiến, lại vì cái gì mà chiến?

Lâm Phong rất tò mò, bất cứ cuộc chiến tranh nào cũng có cái lý do của nó, mà người vừa mới chết đi lại nói, có lẽ nơi này là một trò chơi của thần linh.

- Vì công huân mà chiến, vì mở ra di tích của thần linh mà chiến, chúng ta chính là vật hi sinh!

Lâm Di nở nụ cười, hình như nàng có chút chua xót, người chung quanh quay đầu nhìn về phía bên này, trên mặt bọn họ cũng có chút đau xót, bọn họ đều là nhân vật oai phong một cõi, hôm nay lại bị nhốt ở trong này, thật đáng buồn!