[Full Audio] Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 2385: Bỉ ngạn



Trong đêm tối, nơi nào cũng ẩn dấu sát khí âm lãnh, chỉ cần đi nhầm một bước, rất khả năng ngươi sẽ thành con mồi của người khác, chết trong tay người khác. Lâm Phong chậm rãi hành tẩu trong đêm tối, dần dần đi tới chỗ giao nhau, nơi đây không có một tia động tĩnh, im lặng đến mức đáng sợ, đương nhiên phiến địa vực này vốn rất rộng, có lẽ xa xa còn có người đang chiến đấu, nói không chừng bọn họ không có phát hiện ra cũng nên.

- Không ngờ còn có người dám ở trong này hạ trại, cũng không biết đó có phải bẫy rập hay không.

Ánh mắt Lâm Phong nhìn về phía trước, nơi đó có rất nhiều doanh địa, tiếp tục đi về phía trước là một vùng sơn mạch, địa hình trong này rất phức tạp, rất thích hợp cho việc ẩn nấp, tuy Lâm Phong có được năng lực ẩn nấp, nhưng hắn không có làm như vậy, bởi vì hắn muốn đám người kia đến liệp sát chính mình, như vậy hắn mới có thể trở thành thợ săn, tuy ẩn nấp giết người rất an toàn, nhưng tốc độ cướp lấy công huân sẽ rất chậm, hắn không có nhiều thời gian để đợi, hắn không muốn giống như phần lớn người trong Thần Mộ, ở trong Thần Mộ nán lại vài trăm năm, mấy ngàn năm, hắn không dám tưởng tượng cảnh đó. Cho nên, Lâm Phong muốn tích lũy công huân nhanh hơn một chút, để tìm được cái gọi là di tích thần linh. Chỉ có điều Lâm Phong không ẩn nấp hành tung của chính mình nhưng vẫn không có ai xuống tay với hắn, tuy một cái địa vực rất lớn, người ẩn nấp cũng chia ra ẩn nấp ở các nơi nhưng hắn vẫn không gặp ai, trong này phát động chiến đấu sẽ hết sức căng thẳng, một khi bại lộ sẽ dẫn phát rất nhiều cường giả đi ra, cho nên trước khi không có nắm chắc, những người ẩn nấp sẽ không dễ dàng xuất thủ, trừ phi hắn có thể tự tin một lần bắt được ngươi, giống như cường giả ẩn nấp trong cây vừa rồi, lực nhẫn nại lực phi thường cường đại, muốn một lần mang hai người bắt lại. Đúng lúc này, Lâm Phong đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy dưới ánh trăng trong hư không xuất hiện một đạo bóng đen, lăng không bỏ chạy như điên, giống như đang bị người đuổi giết vậy. Tiếp theo, ở phía sau người kia, Lâm Phong thấy được vài đạo thân ảnh xếp thành một hàng đuổi giết người phía trước, bọn họ xẹt qua hư không, khiến mặt đất xuất hiện từng cái bóng.

- Ông!

Thân thể Lâm Phong đột nhiên vũ động, hóa thành một đạo tàn ảnh biến mất ở nơi này nhanh như một tia chớp. Sau khi Lâm Phong rời đi không ngờ mặt đất dưới chân hắn lại động đậy, chỉ thấy một đống hoàng thổ biến ảo thành hình người xuất hiện ở kia, hắn nhìn thoáng qua thân ảnh Lâm Phong rời đi, trong lòng hắn thầm mắng một tiếng, vừa rồi hắn đã chuẩn bị xuất thủ, lại không ngờ để Lâm Phong chạy thoát.

- Coi như số ngươi tốt!

Đôi mắt hắn trở nên lạnh lùng, chỉ thấy hắn tâm niệm hơi động, cả thân hình lại dung nhập xuống lòng đất lần nữa, hóa thân thành một bộ phận hoàng thổ, chuẩn bị đổi địa phương mai phục.

- Tốc độ thật nhanh!

Thân ảnh Lâm Phong chạy đi như điên, hắn phát hiện tốc độ những người truy đuổi nhau trong hư không cực kỳ khủng bố, lúc hắn đuổi gần tới nơi hắn phát hiện, người chạy trốn phía trước mặc quần áo màu đen, hắn và bóng đêm hoàn toàn hòa làm một thể, nếu không có ánh trăng chiếu xạ trên người, hắn giống như không tồn tại vậy, mà người truy kích phía sau, cũng sinh ra cánh chim màu đen, tốc độ nhanh như tia chớp, giống như có thể phá hư mà đi, khoảng cách đang không ngừng bị kéo gần. Rốt cục, ở phía trên một tòa sơn mạch, thân ảnh chạy nhanh phía trước cũng dừng cước bộ lại, chỉ thấy hắn đứng trên đỉnh núi, nơi đây căn bản không có địa phương ẩn nấp, sẽ không thể gặp phải sự ám toán của những người khác, hắn quay đầu nhìn về phía đoàn người truy kích phía sau, bên trong đôi mắt đều là ánh sáng tà dị.

- Là hắn.

Đồng tử Lâm Phong co rút lại, như thế nào lại gặp hắn. Hóa ra thân ảnh đang chạy trốn kia dĩ nhiên là Sở Xuân Thu, nghe nói ngày xưa hắn tiến vào Thái Cổ Ma Quật, sau đó vẫn còn sống đi ra, không ai biết tung tích của hắn, thẳng đến khi Phong Thánh Chi Vực xuất hiện, Sở Xuân Thu mới đi vào đó, người đi tới trước Phong Thánh Sơn có Sở Xuân Thu, hắn, và Băng Phong Thánh Đế, ba người bọn họ cùng nhau đi đến trước Phong Thánh Sơn, bọn họ đi lên ba con đường bất đồng, Băng Phong Thánh Đế thuận theo thiên đạo, thành tựu Thánh cảnh, Sở Xuân Thu muốn nghịch loạn thiên đạo, không tin thương thiên, cũng thành tựu Thánh cảnh; hắn chính lại muốn thành chúa tể, thoát ly thiên đạo ngoại giới, hóa thành thiên đạo trong cơ thể, thành tựu chúa tể. Từ biệt hồi lâu, Lâm Phong đuổi giết Khung Dục đi tới cấm địa Thần Mộ, không ngờ Sở Xuân Thu cũng vào trong này, hình như Sở Xuân Thu muốn đi qua tất cả cấm địa một lần thì phải, đầu tiên là Hằng Hà Thời Gian, sau đó lại là Thái Cổ Ma Quật, hôm nay là Thần Mộ. Ánh mắt Sở Xuân Thu chuyển qua, nhìn về phía Lâm Phong, trong ánh mắt lộ ra khí tức ma đạo mãnh liệt, trong đó còn ẩn ẩn tà quang, giống như một thế hệ bá chủ vậy, hắn là nghịch thiên mà đi, thành tựu Thánh cảnh, tất nhiên sẽ phi thường đáng sợ. Lâm Phong nhìn thấy Sở Xuân Thu nhìn về phía mình, thì có cảm giác hình như hắn nhận ra chính mình.

- Trên người này cất giấu bí mất gì.

Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, hắn hóa thân thành Mộc Phong, vẫn cảm giác bị Sở Xuân Thu nhận ra, nhưng mà Sở Xuân Thu không có tiếp tục chú ý đến hắn nữa, mà nhìn về phía mấy thân ảnh đứng đối diện trong hư không, mở miệng nói:

- Ta muốn thần hồn của Thiên Bằng tộc các ngươi.

- Ông!

Đột nhiên cuồng phong gào thét, chỉ thấy cường giả đứng đối diện mở cánh chim ra, cánh chim phong duệ giống như lợi kiếm, lực lượng thiên địa hội tụ xuống, rơi lên trên người bọn họ, trong đó ẩn chứa thiên đạo thánh uy. Đột nhiên quang hoa chợt lóe, bọn họ giống như dung nhập vào bên trong thiên đạo, ngày xưa mấy cường giả này lĩnh ngộ cực khoái chi đạo, tốc độ nhanh đến mức không thể tin được, công kích nhanh đến mức đáng sợ, sau khi bước vào Thánh cảnh, đắc ngộ thiên đạo, cực khoái chi đạo dung nhập vào trong thiên đạo, tốc độ lại càng đăng phong tạo cực, đột phá sự trói buộc của không gian, có thể xuyên qua hư không.

- Xuy, xuy.

. . Tiếng vang đáng sợ truyền ra, giống như từng đạo lợi kiếm cắt đứt thân thể Sở Xuân Thu, nhưng mà họ chỉ thấy một cái trường bào hóa thành bột phấn, bọn họ ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, nơi đó lại xuất hiện thân ảnh của Sở Xuân Thu, nhìn hắn giống như bá chủ một phương, quét mắt nhìn về phía hạ không.

- Thiên Bằng Phá Hư.

Sở Xuân Thu hừ lạnh một tiếng, chỉ thấy bàn tay hắn bao trùm thánh uy khủng bố, toàn thân có một cỗ ý chí vô thượng bạo phát ra, thiên đạo rung chuyển, từng cỗ nghịch thiên khí lưu hóa thành lốc xoáy khủng bố, thổi quét hết thảy lực lượng.

- Ông!

Lại một đạo quang mang lóe ra, đó là Thiên Bằng Phá Hư, nhưng mà chỉ thấy bàn tay Sở Xuân Thu run lên, nhất thời bao phủ khắp không gian, hắn giận giữ quát lên một tiếng:

- Đi ra!

Khi lời nói hạ xuống, thiên đạo nghịch loạn, thân ảnh phá hư xuất hiện.

- Rống!

Sở Xuân Thu gầm lên một tiếng, ý chí vô thượng nhảy vào mi tâm đối phương, lốc xoáy lập tức hóa thành thương long đáng sợ, trực tiếp nuốt mất thân thể đối phương.

- Nghịch loạn thiên đạo.

Đồng tử Lâm Phong co rút lại, vừa rồi cường giả kia hóa thân làm thiên bằng, sử dụng Thiên Bằng Phá Hư dung nhập bên trong thiên đạo, nhưng mà Sở Xuân Thu lại nghịch loạn thiên đạo, khiến đối phương không chỗ nào che giấu, toàn bộ thiên địa bị náo động, không thể nắm thiên đạo trong tay, dưới sự bối rối cường giả Thánh cảnh trực tiếp bị nuốt mất. Thuận theo thiên mệnh thành tựu Thánh cảnh, nghịch thiên mà đi, dữ dội khó khăn, nhưng mà sau khi Sở Xuân Thu thành tựu Thánh cảnh, sức chiến đấu của hắn lợi hại hơn so với cường giả Thánh cảnh cùng giai thuận theo thiên đạo mà đi.

- Giết!

Mấy người khác liên thủ giảo sát Sở Xuân Thu, nhưng mà hôm nay ý chí của Sở Xuân Thu đã mạnh mẽ tới nông nỗi càn quét hết thảy rồi, tinh thần ý chí bạo phát, thiên đạo cũng bị nghịch loạn, cuối cùng đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, toàn bộ cường giả bị Sở Xuân Thu giết hại. Làm xong mấy chuyện này, ánh mắt Sở Xuân Thu lại nhìn về phía Lâm Phong, ánh mắt hai người giao hội trên hư không.

- Đông!

Chỉ thấy Lâm Phong bước ra từng bước, lao thẳng về phía Sở Xuân Thu đi tới, nhưng mà thân thể Sở Xuân Thu lui về phía sau, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong.

- Sở Xuân Thu, cuối cùng ta và ngươi cũng có một trận chiến, cần gì phải tránh né.

Thanh âm của Lâm Phong cuồn cuộn, hướng về phía Sở Xuân Thu đánh tới.

- Thời cơ không đến, ta sẽ không chiến cùng ngươi.

Thân ảnh Sở Xuân Thu tiếp tục phiêu thối, cùng Lâm Phong bảo trì khoảng cách, hắn cự tuyệt giao phong vùng Lâm Phong.

- Cái gì gọi là thời cơ đến?

Lâm Phong lạnh lùng hỏi.

- Khi nó tới ngươi sẽ tự minh bạch.

Sở Xuân Thu tiếp tục mở miệng:

- Chưởng khống càn khôn, đạp phá chư thiên, khám phá hư vọng, duy ngã độc tôn, vạn hóa thế giới, chỉ một ý niệm.

Khi lời nói hạ xuống, Sở Xuân Thu giống như trốn vào trong bóng tối, cả thân hình biến mất vô ảnh, giống như hắc động xuất hiện mang hắn nuốt mất, thân ảnh hắn đã biến mất, chỉ lưu lại một chút khí tức đáng sợ ở kia. Từ ngày Sở Xuân Thu trên Hoàng Bảng Vấn Đạo triển lộ ra thực lực cao chót vót, hắn liền cảm giác trên người này có bí mật, tới hôm nay Sở Xuân Thu vẫn thần bí khó lường, đạo thanh âm vừa rồi, khí phách nhường nào, muốn chúa tể thương sinh. Vòm trời phía trên dần dần xuất hiện một chút ánh rạng đông, không ai tiến đến tập giết Lâm Phong, vừa rồi Sở Xuân Thu để lộ ra thực lực khiến rất nhiều người nhìn thấy, mà hắn cự tuyệt cùng Lâm Phong một trận chiến thì có thể suy ra thực lực Lâm Phong cũng rất kinh người. Bên trong phiến không gian này ngoại trừ Sở Xuân Thu ra, Lâm Phong còn có một người quen, hơn nữa hắn cũng là người tham gia Cửu Tiêu Hội Ngộ ngày xưa, bài danh của người nọ thậm chí còn phía trước Sở Xuân Thu, Không Minh. Hôm nay Không Minh, đã ở trong khu vực hỗn loạn, hơn nữa phía sau Không Minh, xuất hiện mười tám tôn phật đà, thực lực kinh người, tất cả đều đến từ Phật Thần Điện. Lúc này, Không Minh đang cùng người chiến đấu, ngộ phật môn pháp tướng, trong hư không xuất hiện sát sinh phật, Không Minh giống như sát thần, công kích kinh thiên động địa, mỗi một sát chiêu đều ẩn chứa sát sinh phật đạo, mười tám tôn phật đà phía sau Không Minh đều đứng ở kia, vì hắn hộ pháp, không có tham dự chiến đấu, giống như nơi này là chiến trường của Không Minh, bọn họ chỉ là người làm nền, nhưng mà nếu có cường giả ở đây lúc này sẽ phát hiện, những thực lực người này so với Không Minh cường đại hơn, phần lớn bọn họ là tiểu thành Thánh Vương, thậm chí trong đó có ba tôn đại thành Thánh Vương, loại đội hình này đủ để quét ngang một phương, nhưng mà bọn họ không cùng người giao chiến, chỉ vì hộ pháp mà đến, hơn nữa cam tâm tình nguyện đến. Chiến đấu chấm dứt rất nhanh, Không Minh đoạt lấy công huân, mặt không chút thay đổi, tiếp tục hướng về phía trước bước chậm, hắn đến Thần Mộ chỉ có một cái mục đích, ở Hằng Sa Chi Vực, được thần linh chỉ dẫn, mở ra di tích thần linh, tới vùng đất Bỉ Ngạn trong truyền thuyết!