[Full Audio] Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 2390: Di tích



Ánh mắt Lâm Phong dừng trên người Cự Thần Nham, tuy thực lực người này mạnh mẽ, nhưng Cự Thần Nham mới chỉ nửa bước Thánh Nhân mà thôi, còn không đến mức tạo thành uy hiếp đối với Lâm Phong, Lâm Phong đã tiến vào chúa tể chi cảnh trung kỳ, trở thành tân tấn Thánh nhân, có thể dễ dàng giết chết cường giả cấp bậc Thánh Vương của Hỏa Diễm Thần Điện.

Hôm nay, thực lực của hắn cường đại hơn rất nhiều so với lúc trước, có vô số công kích thần thông thánh pháp.

- Ra tay đi!

Lâm Phong nhìn Cự Thần Nham mở miệng nói, thần sắc hắn vô cùng bình tĩnh không có nửa điểm gợn sóng.

- Đông!

Cự Thần Nham bước ra một bước, thân thể hắn chậm rãi bay lên hư không, vô tận tinh thần lượn lờ quanh thân, giống như tinh thần pháp tướng, tinh quang gia trì lên trên người hắn. Bất chợt có tiếng vang truyền ra, thân thể hắn giống như đang biến lớn, hóa thân thành người khổng lồ chân chính, khiến cho người khác nhìn vào có cảm giác trầm trọng giống như núi cao, giống như hắn có thể dễ dàng giẫm nát Lâm Phong dưới chân. Chỉ thấy Cự Thần Nham nang chân tiến về phía trước một bước, một bàn chân khổng lồ áp thẳng đến vị trí Lâm Phong đang đứng, tạo nên cảm giác trầm trọng vô biên nhưng tốc độ nhanh lại vô cùng khủng bố. Lâm Phong ngẩng đầu, nhìn lên một cước khủng bố kia, hắn chẳng những không lui lại, mà hắn nâng chân tiến về phía trước, lực lượng chúa tể hội tụ vào trong lòng bàn tay hắn. Chỉ thấy hắn đánh ra một đạo công kích về phía trước, một đạo tiếng vang truyền ra. Lập tức bàn chân khổng lồ kia bị phá vỡ, khiến cho thần sắc Cự Thần Nham ngưng lại, lực công kích thật mạnh, không ngờ có thể trực tiếp phá hủy công kích của hắn. Bàn tay Cự Thần Nham run lên, thủ chưởng khổng lồ hội tụ vô tận tinh quang chụp tới hướng Lâm Phong, loại lực lượng phi thường đáng sợ.

- Xem ra đây là một loại Thánh pháp mạnh mẽ của Cự Thần bộ tộc, bọn họ cũng tu luyện .

Trong lòng Lâm Phong thầm nghĩ. Đột nhiên, lấy hắn làm trung tâm, tốc độ chảy của không gian giống như bị chậm lại, quỹ tích thiên đạo giống như cũng bị chậm lại, ngay cả công kích của đối phương cũng vậy. Tốc độ công kích chậm lại, tất nhiên sẽ khiến cho uy thế bị giảm xuống. Nếu một mũi tên sắc nhọn bắn tới ngươi mà nói sẽ có uy lực vô cùng nhưng nếu mũi tên đó lại nhẹ nhàng va chạm vào người ngươi thì ngươi sẽ không có cảm giác. Đương nhiên, tuy công kích của Cự Thần Nham chậm lại nhưng đạo công kích này vẫn có lực lượng khủng bố, giống như muốn phá vỡ thiên đạo trói buộc, tiếng vang đáng sợ truyền ra, uy thế của đạo cômg kích kia khiến cho phiến hư không trở nên cuồng bạo, hư không như điên cuồng tạc nứt ra, dường như tốc độ lại tăng lên vài phần.

- Quả nhiên, khi lực công kích mạnh mẽ đến trình độ nhất định, uy thế thiên đạo cường thịnh dung nhập vào trong công kích, thì cho dù là cũng có thể khắc chế mạn chi ý, nếu như hắn là Thánh Vương đại thành thì chỉ sợ mạn chi ý của ta sẽ không có tác dụng gì với hắn.

Thần sắc Lâm Phong ngưng trọng, công kích cường đại của Cự Thần Tộc đã có thể ảnh hưởng đến mạn chi ý của hắn, Cự Thần Nham cũng không phải nửa bước Thánh Vương bình thường giống như Lâm Phong, cả hai đều có được thực lực chiến đấu vượt cấp, có thể chiến thắng rất nhiều Thánh Vương tiểu thành. Thực lực của hắn đã tới bực này vậy mà còn có tồn tại càng mạnh hộ pháp cho hắn, không biết đối phương đã ngây người ở trong này bao nhiêu năm, nếu như Cự Thần Nham nán lại thời gian dài, chỉ sợ hắn đã đoạt được số lượng công huân nhiều hơn so với Lâm Phong. Lúc này, Lâm Phong không có tế xuất ra Thánh Vương Binh của bản thân, sau khi có được Chúa Tể Kiếm và Hoang Địa Ma Kích hắn đã tru sát không ít Thánh Vương tiểu thành, nhưng giờ phút này, hắn lại muốn dùng lực lượng của bản thân chiến một trận cùng Cự Thần Nham. Chứng kiến Cự Thần Nham công kích, Lâm Phong có cảm giác thủ đoạn của hắn rất nhiều, rất cường đại, có chúa tể lực tồn tại, hắn có thể sử dụng rất nhiều loại lực lượng, hơn nữa trong đó có vài loại lực lượng phi thường lợi hại. Nhưng giờ phút này hắn lại cảm giác Thánh pháp của chính mình còn không có chân chính hoàn thiện đến tầng thứ đăng phong tạo cực, công kích này của Cự Thần Nham đã đạt đến cực trí.

- Cực trí, Binh Chú Giả tiền bối luyện chế Thánh Vương Binh, chính là theo đuổi cực trí, hắn giúp ta luyện chế Chúa Tể Chi Kiếm, theo đuổi năm loại cực trí, đã thoát ly ra khỏi phạm trù Thánh Vương Binh, ta cũng muốn đạt đến.

Trong lòng Lâm Phong thầm nghĩ. Giờ khắc này, đột nhiên trên người hắn tràn ra kiếm quang chói mắt, phá tan hết thảy, không người tranh phong. Kiếm là chúa tể, thiên địa đều có thể phá, cho nên tất cả mọi thứ ở trước thân kiếm đều phải bị hủy diệt. Lâm Phong từng sáng tạo ra Chúa Tể Nhất Kiếm, nhưng hôm nay hắn lại cảm giác được Chúa Tể Chi Kiếm cần được thăng hoa, kiếm không nên là các loại lực lượng hỗn hợp, kiếm là lực lượng căn nguyên nhất, tất cả lực lượng dung nhập vào trong kiếm cũng nên không có thuộc tính, căn nguyên thuộc tính của nó chỉ có thể là kiếm mà thôi.

- Ai nói kiếm không thể thành đạo, Chúa Tể Chi Kiếm, lòng ta kiếm là duy nhất, tất cả lực lượng lấy kiếm làm gốc, biến thành căn nguyên, kiếm chính là chúa tể, chính là đạo!

Trên người Lâm Phong có một cỗ khí tức phong duệ tuyệt thế đâm phá hư không, không ngừng hướng về phía bàn tay muốn tháo thiên địa xuống đâm tới, không ngừng phát ra tiếng vang xuy xuy, cỗ khí thế phong duệ kia mạnh mẽ tới cực điểm, đó là kiếm, không ai nhìn ra trong đó có loại lực lượng gì, trong đó chỉ có kiếm. Kiếm mới là căn nguyên thiên đạo, tất cả lực lượng thiên đạo đều hóa thành kiếm khí.

- Đây mới là Chúa Tể Chi Kiếm chân chính.

Trong lòng Lâm Phong thông suốt, cước bộ bước ra một bước, phía trên bàn tay có một đạo kiếm quang tuyệt thế sát phạt mà ra, nó không chỉ có phong duệ, mà còn rất nhanh, lợi kiếm vô cùng phong duệ lại dung nhập thêm quỹ tích nhanh thì uy lực sẽ mạnh đến mức nào.

- Xuy, xuy.

. . Lâm Phong bắt đầu cắt, hàng tỉ ngôi sao bị cắt thành hai nửa, bàn tay hắn va chạm với cự chưởng, một đạo tiếng vang truyền ra, bàn tay hắn trực tiếp phách qua, hơn nữa vẫn tiếp tục hướng về phía trước, đánh về phía Cự Thần Nham, giờ khắc này thân mình Lâm Phong cũng chính là một thanh kiếm. Thần sắc Cự Thần Nham ngưng lại, thật nhanh, thật sắc bén, giờ khắc này Lâm Phong bộc phát ra lực lượng khiến hắn khiếp sợ.

- Cự Thần tộc ta cận chiến, chưa bao giờ bại.

Thần sắc Cự Thần Nham lạnh như băng, trong khoảnh khắc, hàng tỉ ngôi sao ở vòm trời phía trên giống như hội tụ phía sau thân hắn, hắn là chúa tể của những ngôi sao, thân thể khổng lồ giống như thần ma, chỉ thấy hắn nổi giận gầm lên một tiếng, vô số ngôi sao hội tụ, chỉ thấy hắn oanh ra một quyền, trong khoảnh khắc, nắm tay hắn dung nhập vô số ngôi sao, giống như hóa thân thành vẫn thạch, oanh cho thiên địa rít gào cuồn cuộn, cái loại lực lượng này khiến cho phạm vi vạn dặm hư không cũng biến sắc, những người bị bao phủ dưới cỗ uy áp này không ngừng ngẩng đầu hướng về bên này nhìn lại, ai dẫn phát chiến đấu đáng sợ như thế.

- Vẫn Tinh Nhất Kích!

Cự Thần Nham nổi giận gầm lên một tiếng, Lâm Phong đâm vào vẫn thạch chi quyền, một tiếng phốc xuy truyền ra, sao băng bin phá vỡ, kiếm vẫn hướng về phía trước, nhưng mà những ngôi sao đáng sợ vẫn không ngừng oanh trên người Lâm Phong, khiến hắn cảm giác cả người rung chuyển, nhưng một kích này đã đủ rồi, kiếm của hắn vẫn nhanh như vậy.

- Phốc xuy!

Vẫn thạch bị cắt, Lâm Phong đâm vào vị trí Cự Thần Nham, nhưng mà giờ phút này thân thể Cự Thần Nham lại tiêu thất, vừa rồi Cự Thần Khuê Sơn đã xuất thủ, mang hắn kéo đến bên người, Lâm Phong đâm vào không khí, nhưng mà ánh mắt Cự Thần Nham bên người Cự Thần Khuê Sơn lại ngưng xuống, trên trán đổ mồ hôi lạnh.

- Không ngờ Vẫn Tinh Nhất Kích của ta bị kiếm của hắn phá.

Cự Thần Nham cảm giác rất áy náy.

- Thiên ngoại hữu thiên, không có gì phải hối tiếc, người này có chấp niệm với kiếm khiến cho người ta kính nể, nếu không hắn không thể đánh ra một kiếm như vậy, một kiếm này giống như không có lực lượng căn nguyên, mà kiếm chính là căn nguyên.

Cự Thần Khuê Sơn nhàn nhạt nói:

- Huống chi, ngươi tu hành Vẫn Tinh Nhất Kích của người chưa đủ lợi hại, nếu một ngày kia ngươi có thể khiến thiên diệt, làm cho hàng tỉ vẫn thạch cùng ngươi bạo phát thì loại uy lực này cũng khiến thần ma sợ hãi.

- Vâng.

Cự Thần Nham gật gật đầu, lập tức nhìn về phía Lâm Phong nói:

- Ngươi rất mạnh, ta nhận thua.

- Công kích của ngươi đã đủ cường đại rồi, chính nó thúc đẩy ta ngộ ra một kiếm này.

Kiếm ý trên người Lâm Phong biến mất, hắn lại biến thành thường nhân, tùy ý mỉm cười, nếu vừa nãy hắn không ngộ ra sự thăng hoa của Chúa Tể Chi Kiếm, chỉ sợ hắn muốn đánh bại Cự Thần Nham còn cần một chút công phu.

- Vừa ngộ ra?

Thần sắc Cự Thần Nham ngưng lại:

- Lợi hại, ngộ tính của ngươi so với ta mạnh hơn nhiều, thánh pháp thần thông của ta, cũng tu hành vô số lần, thiên chùy bách luyện mà thành, ngươi vừa ngộ ra mà đã phá được công kích của ta.

- May mắn.

Lâm Phong cười nói, người chung quanh nhìn thấy hai người nói chuyện, không biết nên nói cái gì, hai gia hỏa này đều đáng sợ. Lúc hai người nói chuyện, đột nhiên hư không xuất hiện một cỗ uy áp kinh khủng tràn ngập xuống, cỗ uy áp này giống như đến từ viễn cổ.

- Hả?

Thần sắc Cự Thần Khuê Sơn ngưng lại, hắn ngẩng đầu, chỉ thấy vòm trời phía trên đột nhiên xuất hiện vô số ngôi sao, những ngôi sao này so với sao chổi còn sáng lạn hơn, nhìn vô cùng chói mắt, chúng đang không ngừng chạy đi, giống như vẽ lên một bức bức tranh tinh không xinh đẹp.

- Đẹp quá, đây là có chuyện gì?

Thần sắc Lâm Phong ngưng hạ, bức tranh tinh không này rất đẹp, hắn cảm giác mình đang đứng ở giữa vô tận tinh không, cảnh tượng thiên địa chung quanh cũng bị biến ảo thành.

- Sao lại thế này, chúng ta đang ở đâu?

Đột nhiên thanh âm truyền ra, nội tâm bọn họ điên cuồng chấn động, bọn họ phát hiện giờ phút này mình đang đứng ở giữa tinh không, chung quanh đều là những ngôi sao rất đẹp, sơn mạch vừa rồi đã tiêu thất.

- Di tích, di tích, chúng ta thật sự gặp được di tích của thần linh rồi!

Một đạo âm thanh truyền vào trong tai đám người.

- Là di tích, nhất định là di tích thần linh, nó thật lớn, nó bao phủ cả Thần Mộ sao, chỉ có thần linh, mới có thể sáng tạo ra bút tích lớn như thế, cả Thần Mộ đều là di tích của thần.

Trong lòng Lâm Phong rung động, di tích xuất hiện thật sao, giờ phút này tinh không giống như bức tranh, hắn cũng đặt mình trong bức tranh, phía trước thâm thúy không thể nắm lấy, cả Thần Mộ chính là một cái di tích mênh mông vô tận.

- Đây là tinh không, tượng trưng cho tinh không thần linh, ý nghĩa Tinh Không Chi Vực đã tích lũy đủ công huân mới khiến cho tinh không di tích xuất hiện, những di tích khác không có xuất hiện.

- Xem ra Tinh Không Chi Vực thắng rồi, rốt cục cũng tích lũy đủ công huân, quả nhiên lực lượng tinh không thần bí khó lường vẫn là lợi hại nhất, cường giả Vận Mệnh Thần Điện, đều đến từ Tinh Không Chi Vực.

Trong bức tranh tinh không kia xuất hiện rất nhiều đạo thanh âm, có một số người lâm vào trong điên cuồng, trong đó có một người tóc dài tán loạn giống như kẻ điên ngửa mặt lên trời rống giận:

- Rốt cục di tích thần linh cũng xuất hiện rồi, ta bị nhốt ở trong này mười tám vạn năm, không để cường giả đồng cảnh giới giết ta, ta tích lũy không đủ công huân cá nhân, vĩnh viễn không ra được, rốt cục hiện tại cũng đi ra rồi.

Lâm Phong cũng nghe được đạo thanh âm kinh thiên động địa kia, ánh mắt hắn ngưng lại, chỉ sợ đó là một cường giả Chí Tôn, nhân vật tuyệt thế Thánh Vương, bởi vì thực lực quá lợi hại, nên có rất ít người đồng cấp bậc đến đoạt lấy công huân của hắn, nghe ý tứ của hắn thì chỉ cần tích lũy đủ công huân cá nhân, sẽ có cơ hội đi ra ngoài, nhưng hắn không có loại cơ hội này, chỉ có thể đợi đại di tích xuất hiện.