[Full Audio] Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 2391: Thần tích



Tinh không mênh mông chiếu vào trước mắt đám người, khiến tâm thần mọi người đều bị chấn động, chỉ thấy phía trên hư không có từng đạo thân ảnh bước chậm vào trong hư không, ánh sáng của những ngôi sao chiếu rọi lên người bọn họ, giống như từng đạo quang điểm, huyền phù ở kia, những người này cũng vì di tích xuất hiện mà rung động.

Rất nhiều người đang hoài nghi, chẳng lẽ cả Thần Mộ chỉ có một cái di tích mênh mông hay sao? Như vậy di tích xuất hiện giờ phút này là tinh không di tích, nếu lần này thế lực tích lũy đủ công huân không phải Tinh Không Chi Vực, mà là những vực khác thì nó sẽ xuất hiện di tích gì? Chẳng lẽ Thần Mộ có thể một hóa thành chín, hiện ra chín di tích hay sao. Những di tích này hình thành như thế nào? Hình như tất cả cũng chỉ có thể lấy thần linh ra để giải thích, chỉ có chúa tể thế giới mới có thể sáng tạo thế giới như vậy, cho nên nó mới xưng là di tích thần linh.

- Ông, ông.

. . Lúc mọi người vượt qua rung động, chỉ thấy từng đạo thân ảnh phá không bay lên, bọn họ nhảy vào bên trong di tích, nếu đây là bút tích của thần linh, vậy nó liền có ý nghĩa, nơi đây nhất định có kỳ ngộ, mà bọn họ cần kỳ ngộ.

- Tinh Không Chi Vực tích lũy công huân, khiến cho di tích tinh không thần linh xuất hiện,mang tất cả mọi người bao vây vào, như vậy người Tinh Không Chi Vực không có ưu thế gì, chỉ có điều họ lựa chọn từ Tinh Không Thần Điện tiến vào, nên rất nhiều người ở đây am hiểu lực lượng tinh không, có lẽ bọn họ ở trong thần tích tinh không có thể tìm được chỗ tốt lớn hơn nữa.

Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, thân ảnh hắn cũng chậm rãi bay lên không, hướng về kia tinh không mênh mông vô tận bước chậm mà đi.

- Thật đồ sộ, thật xinh đẹp.

Thân thể Lâm Phong dần dần đi vào trong hư không vô tận, hắn nhìn thấy bên cạnh mình huyền phù mấy ngôi sao, những ngôi sao đó nhìn rất đồ sộ, ngôi sao giống như gần trong gang tấc, nhưng lại có khoảng cách rất xa hắn.

- Ngôi sao, thế giới này là ngôi sao gì vậy?

Trong lòng Lâm Phong đột nhiên run rẩy, ở kiếp trước nếu một ngôi sao thích hợp cho sự sống, nó có thể là một thế giới, như vậy thế giới này là cái gì? Hắn hướng về phía một khắc ngôi sao lóe ra, hắn muốn đặt chân lên ngôi sao cách hắn gần nhất, xem có thể chạm đến ngôi sao trong di tích hay không, nhưng hắn phát hiện, hắn không đến được ngôi sao bên cạnh, hắn chỉ thấy được đồ án phía trên ngôi sao kia, mặt trên nó có rất nhiều thành trì, nhân loại, bọn họ đang hoạt động trong thế giới kia, giống như một thế giới độc lập. Hình ảnh dừng ở trên người một đứa bé, lúc này nó đang ở trong một tòa phủ đệ tu hành, cha nó cùng mẫu thân bảo vệ nó, nhìn nó tu hành, một ngày lại một ngày, cuộc sống rất ấm áp, thẳng đến có một ngày, trên bầu trời phủ đệ, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh huyền phù, đứa nhỏ kia bị cha mẹ nó dấu đi, lúc đứa bé đi ra nó phát hiện thi thể đầy đất, trong đó còn có thi thể cha mẹ nó, đây không phải cảnh tượng ấm áp như xưa xưa, mà phi thường tàn nhẫn.

- Hình ảnh ghi lại trên ngôi sao kia có ý nghĩa gì?

Lâm Phong âm thầm nói trong lòng, thân thể hắn tiếp tục hướng về phía hư không bước chậm mà đi, không bao lâu sau hắn đi tới phía trước một ngôi sao khác, nơi đây cũng có một bức tranh, trên bức tranh cũng có hình ảnh, đây là một bộ lạc có rất nhiều yêu thú, nơi đây cũng có một đứa bé là con trai nhân vật đứng đầu trong bộ lạc, thiên phú của nó rất tốt, nhận được rất nhiều sự quan tâm, sau khi đi ra bộ lạc, nó trở nên cường đại, cuối cùng áo gấm về nhà, câu chuyện này rất viên mãn nhưng rất ngắn ngủi, không biết phía sau sẽ phát sinh cái gì. Rất nhiều bức tranh như vậy, giống như mỗi một ngôi sao đều có, mà mảnh tinh không này có hàng tỉ ngôi sao, đếm mãi không hết, Lâm Phong một bên nhìn, một bên theo tinh không cổ đạo tiếp tục hướng lên trên, càng ngày càng cao.

- Không thể đi lên.

Đúng lúc này, trong hư không có một đạo thanh âm truyền ra, chỉ thấy một người giống như bị lực lượng vô hình gây trở ngại, không có biện pháp tiếp tục hướng lên trên, hắn không thể đi lên.

- Hả?

Lâm Phong có chút nghi hoặc, thân hình hắn tiếp tục đi lên trên, không vấn đề gì, hắn vẫn có thể đi lên, giờ phút này đã có người đạt tới độ cao so với hắn còn muốn cao hơn rất nhiều, thậm chí có một chút cường giả, hắn nhìn không tới, không biết đã đi bao xa.

- Các hạ.

Đúng lúc này, Lâm Phong nhìn thấy một người cười cười đi tới chỗ hắn, ánh mắt hắn không khỏi khẽ chuyển qua, thần sắc lạnh lùng.

- Ngôi sao này thật cổ quái, chúng ta cùng nhau tiến đến thăm dò một phen được không?

Chỉ thấy người này cười nói với Lâm Phong.

- Không có hứng thú.

Lâm Phong phun ra một đạo thanh âm, lộ ra vài phần lãnh ý.

- Vậy thì thật đáng tiếc .

Người này cảm giác có chút tiếc nuối.

- Đóng băng!

Đột nhiên một cỗ lực lượng đóng băng trực tiếp buông xuống người Lâm Phong, tiếng răng rắc truyền ra, phiến không gian kia trực tiếp bị đóng băng lại, trong hư không xuất hiện một khối sông băng cự đại, người nọ cười lạnh quét nhìn Lâm Phong:

- Không biết điều.

Khi lời nói hạ xuống, thân thể hắn hướng về chỗ Lâm Phong vọt tới, bàn tay vừa lật, trong khoảnh khắc một tòa hàn băng cự sơn đập về phía Lâm Phong, ngọn núi này vô cùng trầm trọng, nếu như nó đập trúng Lâm Phong, để cho hắn bị mất mạng.

- Răng rắc!

Tiếng vang truyền ra, người nọ thấy đồng tử đen kịt của Lâm Phong phát ra ánh sáng lạnh, miệng phun ra một chữ:

- Chậm!

Khi lời nói hạ xuống, toàn bộ hư không bị một cỗ ý cảnh kỳ lạ bao phủ. Chậm, cả không gian bị làm chậm, công kích đập về phía Lâm Phong cũng bị làm chậm, Lâm Phong có thể dễ dàng né tránh, thân thể cường giả kia cũng bị làm chậm, sắc mặt hắn trở nên rất khó coi.

- Giết!

Trăm vạn dấu ấn tử vong hóa thành địa ngục, trong khoảnh khắc mang đối phương nuốt gọn, tốc độ đối phương bị làm chậm, căn bản không chống cự được địa ngục chỉ pháp của Lâm Phong, một chỉ ra địa ngục rít gào. Thân hình Lâm Phong chợt lóe, bàn tay dừng ở phía trên đầu đối phương, mang đối phương chế trụ lại, sinh mệnh lực thẩm thấu vào trong thân thể đối phương, để lại cho đối phương một cái mệnh.

- Vì sao xuất thủ đối phó ta, bởi vì công huân sao?

Lâm Phong lạnh lùng hỏi.

- Buông tha ta, ta nói cho ngươi.

- Tử.

Đồng tử Lâm Phong trở nên lạnh lẻo, tử ý cường đại, thần sắc người nọ đại biến:

- Các hạ, chúng ta tu hành khó khăn làm gì phải chém tận giết tuyệt như thế, ta cũng bởi vì công huân mà thôi, vừa rồi ta không thể tiếp tục hướng lên trên, mà rất nhiều người có thể, ta nghĩ là bởi vì công huân không đủ, cho nên ta mới không thể tiếp tục, các hạ tha mạng.

Người nọ được Lâm Phong để lại một đường sinh cơ, luyến tiếc mình phải chết đi, đúng như lời hắn nói, tu hành là mãi mãi, người tu hành đến Thánh Nhân cảnh càng khó, không biết đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn.

- Giết!

Trong mắt Lâm Phong hiện lên sát khí, đoạt công huân đối phương rồi lập tức buông tay ra, thân thể người nọ nhất thời rơi xuống hạ không, đó là thân thể một vị thánh vương, nhưng hiện tại nó trong mắt Lâm Phong không đáng nhắc tới.

- Không ngờ muốn đi lên trên, vãn cần công huân chống đỡ, nếu không tích lũy đủ công huân để dẫn phát di tích xuất hiện thì nó vẫn có tác dụng, ở thời điểm di tích thần linh xuất hiện nó có hữu dụng rất lớn.

Trong lòng Lâm Phong nói nhỏ, sau đó ngửa đầu nhìn về phía vòm trời phía trên, hiện tại người ở trong đó cũng phát hiện, công huân không đủ chỉ sợ chém giết sẽ càng thêm kịch liệt. Vô tận tinh không giống như một cái tinh không cổ đạo, Lâm Phong hướng về phía bầu trời đi tới, hắn phát hiện cổ đạo dần dần thu nhỏ lại, đương nhiên đây chỉ là tương đối, loại biến hoá này đứng từ dưới mặt đất ngửa đầu nhìn lên là có thể hiểu ngay, đây là cổ đạo được xây dựng từ vô số ngôi sao mà thành.

- Tam thúc, người xem nơi đây.

. . Cách Lâm Phong không xa, Cự Thần Nham chỉ vào bầu trời nói với Cự Thần Khuê Sơn bên cạnh hắn.

- Thấy rồi, nó giống như một bộ đồ án, mảnh tinh không kia như dệt thành một bộ đồ án, mặt trên là đầu lâu.

Cự Thần Khuê Sơn mở miệng nói, khiến cho thần sắc Lâm Phong ngưng lại, vừa rồi hắn không có nhìn kỹ, giờ phút này nghe Cự Thần Khuê Sơn nói hắn đột nhiên phát hiện, vô số ngôi sao thật sự dệt thành một bộ đồ án, mặt trên là một đầu lâu vô cùng cự đại, đối diện với bọn họ là một đầu yêu thú vô cùng khổng lồ, có thể so sánh với tinh không yêu thú.

- Ngưu, một đầu yêu ngưu vô cùng khổng lồ, đó là đầu lâu của yêu ngưu.

Trong lòng Lâm Phong thầm run sợ, cái đầu yêu ngưu này đối diện bọn họ, ánh mắt kia là hai ngôi sao cự đại, nó há mồm ra giống như là một mảnh tinh không, lớn đến mức không dám tưởng tượng.

- Truyền thuyết nói toạ kị của thần linh sáng tạo ra Cự Thần Tộc ta là một đầu ngưu yêu.

Cự Thần Khuê Sơn mở miệng nói, khiến cho thần sắc ba người bên cạnh hắn run rẩy.

- Tam thúc, người nói thần linh sáng tạo ra phiến di tích này có thể là tổ tiên chúng ta không?

Trong lòng Cự Thần Nham dao động, bọn họ thật sự tìm được di tích của tổ tiên rồi sao?

- Ta không có nói như vậy, chuyện này chỉ được truyền lưu lại trong Cự Thần tộc mà thôi, trước kia tổ tiên chúng ta chỉ là một đạo đồng bình thường, vì dưỡng yêu ngưu mà bị rất nhiều khuất nhục, sau đó tổ tiên hăng hái bước vào con đường võ đạo, tu hành càng ngày càng mạnh, hắn cùng hoàng ngưu có cảm tình rất sâu, nên luôn mang theo hoàng ngưu cùng nhau tu hành, sau hoàng ngưu tu thành yêu tinh, có thể hóa hình, chỉ có điều nó vẫn đi theo chủ nhân của nó, thẳng đến khi chạm tới đỉnh của thế giới, sáng tạo ra Cự Thần Tộc chúng ta, cho nên hình thể của Cự Thần Tộc chúng ta mới khổng lồ như vậy, lực lượng lớn như ngưu yêu.

Cự Thần Khuê Sơn chậm rãi nói, đám người Cự Thần Nham rất kinh ngạc:

- Cự Thần Tộc chúng ta còn có truyền thuyết như vậy sao, sao ta chưa từng nghe nói qua.

- Thời gian đã quá lâu, chúng ta có là hậu duệ của thần linh hay không cũng không thể khảo chứng, càng không nói tới truyền thuyết có chút vớ vẩn này, cho nên hậu nhân của Cự Thần Tộc chúng ta càng ngày càng ít đề cập tới chuyện này.

Cự Thần Khuê Sơn nói.

- Chúng ta đi lên xem.

Thân hình mấy người này tiếp tục đi lên chỗ yêu ngưu, đúng lúc này hai chùm tia sáng loá mắt đâm phá hư không, chiếu rọi khiến ánh mắt người không thể mở ra, trong lòng Cự Thần Khuê Sơn run rẩy kịch liệt, ánh mắt, đó là ánh mắt.

- Thần tích, thật sự là thần tích.

Có người phát ra ra tiếng thét, trong lòng vô cùng kích động, đầu tinh không ngưu yêu kia, dĩ nhiên còn sống!