[Full Audio] Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 2393: Đồng tâm hiệp lực



- Đều là Thánh cảnh, tuy đó không phải sinh mệnh thể, nhưng chúng đều có được năng lực Thánh cảnh, số lượng của chúng trên mặt đất rất nhiều, làm sao có thể đi qua?

Thần sắc Mộc Quỳ trở nên rất khó coi, thời điểm bọn họ ở xa xa ngự không bay đến, đã phát hiện ra toàn bộ bề mặt ngôi sao này, tràn ngập cường giả tồn tại, đi vài bước còn có thể, nếu như bị chúng bao vây tiễu trừ, thì đó là con đường chết.

- Chúng ta có thể tích lũy đến không ít công huân, cho nên nhóm đầu tiên đi vào đi, cũng chỉ là nửa bước Thánh Nhân, chiến lực cường đại cũng có hạn, trong này cấm không không thể phi hành, rất dễ dàng lâm vào sự bao vây của bọn họ, một khi rơi vào làm sao chúng ta đột phá được?

- Khảo nghiệm này quá khó khăn, hơn nữa nó còn là khảo nghiệm thứ nhất.

Đây là khảo nghiệm của thần linh, sao có thể như thế không khó.

- Cùng tế xuất Thánh Vương Binh đi, yêu ngưu tiền bối cũng không nói đến việc không thể mượn dùng Thánh Vương Binh, hiển nhiên tiền bối cũng biết khảo nghiệm của chúng ta sẽ rất khó khăn và đáng sợ, chúng ta muốn thông qua chỉ có một biện pháp, đó là một đường giết ra, vùng đất này bằng phẳng nên không thể dừng lại chút nào, giết thẳng đến lúc đi ra khỏi ngôi sao này mới thôi.

Lâm Phong mở miệng nói, mọi người khẽ gật đầu, sau đó đều tế ra Thánh Vương Binh của bản thân, bọn họ biết Lâm Phong nói rất đúng, đi qua dừng lại thì chỉ có một đường giết, phải giết thẳng đến khi không còn kẻ địch mới có khả năng đi qua. Nhưng một đường giết tới, một hơi cũng không được dừng lại, loại khó khăn này rất khó tưởng tượng ra, nó khiến cho người ta có cảm giác toàn thân run lên, chuyện này quá khó khăn, khó như lên trời.

- Không có biện pháp, mọi người tụ tập thành một hàng đi, giữ vững trận hình giết qua, chúng ta nhiều người như vậy, có thể chia ra làm vài trận hình, thay thế bổ sung lẫn nhau để nghỉ ngơi, hiện tại mọi người nói ra năng lực mà mình am hiểu đi, thuận công kích hay phòng thủ.

Mộc Quỳ đứng dậy, lúc này phải đồng tâm hiệp lực, nếu đơn đả độc đấu giết đi vào, chỉ có đường chết, liên thủ mới có cơ hội.

- Đầu tiên nói bản thân ta, ta tu hành lực lượng căn nguyên mộc hệ, am hiểu vây khốn người, có thể phụ trợ chiến đấu rất tốt.

Mộc Quỳ là người đầu tiên mở miệng.

- Ta am hiểu lực lượng huyễn thuật, nhưng chúng ta muốn công kích đối phương, chỉ sợ lực lượng huyễn thuật sẽ có hạn.

- Lực lượng căn nguyên ta tu luyện chủ yếu nhất chính là lực thủy thuộc tính, lực phòng ngự rất lợi hại, người đồng cảnh giới rất khó công phá phòng thủ thủy lao của ta.

Tất cả đều tự nói ra năng lực của bản thân, hiện tại bọn họ vứt bỏ hết thảy, tạm thời liên thủ, phải vượt qua kiếp nạn này trước.

- Công kích cùng phòng ngự của ta cũng rất lợi hại, ta có thể công ở phía trước.

Cự Thần Nham chủ động gánh vác nhiệm vụ công kích:

- Chỉ có điều chúng ta không có khả năng chiến đấu mãi được, cho nên chúng ta phải thay đổi lẫn nhau.

- Ân, ta lĩnh ngộ lực lượng tốc độ, có thể phụ trợ mọi người chiến đấu.

Lâm Phong cũng lập tức mở miệng. Mọi người đều tự nói ra năng lực của chính mình, Mộc Quỳ nhìn đám người, mở miệng nói:

- Chúng ta có tổng cộng bốn mươi hai vị cường giả, vậy chia làm hai đội, một đội hai mươi mốt người, thời điểm đi tới, một đội phụ trách đi trước, một đội khác nghỉ ngơi, đồng thời hỗ trợ một chút, ngày thứ hai một đội khác chủ công, những người chiến đấu lúc đầu nghỉ ngơi, nếu có người chết hoặc mất đi sức chiến đấu, lập tức thay thế.

- Làm như vậy được không?

!

- Một đội hai mươi mốt người, mười người phía trước công kích, tám người phía sau phòng ngự, ba người phụ trợ, trong ba người phụ trợ có một người am hiểu khống chế giống như ta, một người am hiểu chiến đấu, Mộc Phong có thể đảm nhiệm, còn có một người am hiểu cứu viện, có được pháp thuật ẩn chứa sinh mệnh cường đại, nhưng chúng ta chỉ có một người như vậy.

Mộc Quỳ nói.

- Ta cũng am hiểu lực lượng sinh mệnh, ta có thể đảm đương chuyện này.

Lâm Phong nói.

- Vậy thì quá tốt rồi, không nghĩ tới Mộc Phong am hiểu tốc độ lại còn am hiểu sinh mệnh, nói như vậy ngươi có thể đảm đương công việc của hai người, chúng ta có thể tiết kiệm được một người, xếp họ vào trong đội ngũ công kích, hiện tại chúng ta sắp xếp lực lượng.

Chắc Mộc Quỳ là nhân vật cao tầng trong thế lực của mình, hắn chỉ huy thích đáng nhất, rất nhanh đội ngũ đã được phân tốt và rất cân bằng. Tất cả chuyện này đều phát sinh trong thời gian ngắn ngủi, đám người chia làm hai đội, đội đầu tiên phụ trách công kích và phòng ngự, đội thứ hai nghỉ ngơi.

- Được rồi, đội thứ hai nghỉ ngơi trên Thánh Vương Binh Nhiếp Vọng Chiến Thuyền, nhưng không cần thả lỏng quá, tùy thời chuẩn bị thay thế người ở đội một, chuẩn bị đánh sâu vào.

Mộc Quỳ lãnh đạo mọi người, loại cục diện hiện tại càng nhiều người càng loạn, cho nên một người tới chỉ huy là tốt nhất, hơn nữa Mộc Quỳ cũng am hiểu lực lượng khống chế, hắn đặt chính mình trong một đội, cùng Lâm Phong phụ trách vị trí trung gian của chiến thuyền, chỉ huy khống chế chiến trường.

- Xuất phát!

- Chuẩn bị chiến đấu!

Vẻ mặt mọi người trang nghiêm, chiến thuyền gào thét hướng về phía trước, nhảy vào giữa ngôi sao, không thể ngự không phi hành, cho nên chiến thuyền chỉ có thể kề sát mặt đất mà đi, nhưng tốc độ cũng là cực kỳ khủng bố, chiến thuyền giống như một đạo quang mang xuyên về phía trước, tốc độ rất nhanh.

- Tiếp cận, cỗ sát khí này thật mạnh.

Mọi người cảm giác sát khí kinh người, thật là đáng sợ, phía trước có vài đạo thân ảnh.

- Động thủ!

Người xuất thủ trước nhất là Cự Thần Nham, chỉ thấy bàn tay hắn vươn ra, ngôi sao hội tụ, hào quang sáng chói, trực tiếp chụp vỡ một đạo thân ảnh, cùng lúc đó cường giả phía sau cũng bạo phát toàn bộ công kích, càn quét hết thảy.

- Lợi hại, chứa nhiều Thánh Vương nhân vật đồng thời xuất thủ, lực công kích quả thật cường.

Lâm Phong thầm nghĩ một tiếng, những cỗ khôi lỗi kia nhìn về phía bên này, phóng thích ra sát khí cường đại.

- Rống!

Một đạo âm thanh khủng bố truyền đến, chấn cho màng tai đám người không ngừng chấn động, thần hồn có chút rung chuyển.

- Ông!

Mấy chục chuôi huyết sắc trường thương hướng về phía đám người bắn tới, nhanh như một tia chớp, một đám khôi lỗi Thánh Vương ở phía trước đánh tới, giống như chân nhân vậy, không biết tồn tại như thế nào, rất đáng sợ.

- Chậm!

Tâm niệm Lâm Phong hơi động, nhất thời huyết sắc trường thương bị chậm lại, từng đạo phá không chi tiễn giết ra, bắn lên trên trường thương khiến nó rơi xuống dưới, đám người Lâm Phong có một vị thần tiễn thủ cấp bậc Thánh Vương, thần tiễn câu thông thiên địa, có thể bắn chết sinh linh ngoài ngàn dặm, nhưng hắn không dám xằng bậy, lo lắng dẫn phát khôi lỗi hội tụ đến nơi này chặn bọn họ lại, vậy thì nguy rồi, hiện tại bọn họ chính là một đường giết về phía trước, may mà những con khôi lỗi ở phía trước không biết, một khi chúng biết rồi giết về hướng bọn họ thì sẽ rất thảm. Bên công đi về phía trước với tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt đã bỏ xa địa điểm ban đầu, nhìn cực kỳ kích thích.

- Đến hiện tại, vẫn chưa gặp được uy hiếp chân chính, hy vọng có thể tiếp tục làm như thế.

Mộc Quỳ mở miệng nói.

- Không đơn giản như vậy, chúng ta tụ hợp lại tạo nên thế mạnh, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, mới có thể làm được bước này, nhưng ngôi sao này rộng bao nhiêu, trận chiến này phải kéo dài bao lâu chúng ta cũng không biết, đây là một hồi chiến đấu lâu dài.

Lâm Phong nói khiến cho Mộc Quỳ gật đầu:

- Huynh đệ nói đúng, đích thật là một hồi chiến đấu gian nan và lâu dài, chỉ là tạm thời sẽ không có nguy hiểm.

- May mà chúng ta hợp thành một cỗ lực lượng, nếu một người hoặc vài người xông vào trong này thì thật đáng sợ.

Nhiếp Vọng nhìn thấy vô số cường giả, giết cũng không hết, bởi vì Lâm Phong tồn tại cho nên bọn họ bớt đi một người, vì thế Mộc Quỳ quyết định, Nhiếp Vọng không tham dự chiến đấu, toàn tâm điều động chiến thuyền cấp bậc Thánh Vương Binh, chạy qua địa phương ít kẻ địch nhất, cố ý tránh khỏi sự bao vây tiễu trừ.

- Dù vậy, loại tiêu hao này có cường thịnh hơn nữa cũng không thừa nhận nổi.

Lâm Phong thấp giọng nói, cho nên người phụ trách công kích, phải không ngừng thay nhau công kích, chuyện này khiến tâm thần lực tiêu hao rất khủng bố .

- Cho nên mỗi ngày thay đổi một lần, bảo trì sức chiến đấu lâu dài.

Mộc Quỳ nói:

- Du Lâm đồng thời sử dụng chín thanh đao lớn, một đao so với một đao càng đáng sợ, cho dù nửa bước Thánh Nhân đối mặt với hắn cũng rất khó ngăn cản loại công kích sát phạt điên cuồng này.

- Rất lợi hại.

Lâm Phong gật đầu, Du Lâm là một vị trung niên sử dụng chín đao, sức chiến đấu rất mạnh. Chiến thuyền một đường đi về trước, phá vỡ hết thảy, rất thuận lợi, nhưng người ở đội một cũng rất mỏi mệt.

- Phía trước có rất nhiều kẻ địch, có cần đi vòng hay không.

Nhiếp Vọng mở miệng nói.

- Giết qua đi, phía trước cũng chỉ có thêm mấy người mà thôi.

Có người đáp lại.

- Tốt.

Nhiếp Vọng gật gật đầu, nhưng mà đúng lúc này, tiếng oanh long đáng sợ lại truyền ra, đại địa đột nhiên quay cuồng lên, mặt đất giống như bị ném đi.

- Cường giả am hiểu lực lượng đại địa cẩn thận.

Chín chuôi đao của Du Lâm đồng thời chém ra, tiếng oanh long đáng sợ vang lên, bức tường đất phía trước trực tiếp bị phá vỡ, trong khoảnh khắc chiến thuyền vọt qua, nhưng mà phía sau vẫn còn một mặt tường ngăn cản ở kia.

- Công kích!

Cường giả chủ công trên chiến trường cũng điên cuồng phát động công kích, trên bầu trời có một đạo chưởng ấn cự đại bổ xuống.

- Chậm!

Lâm Phong phun ra một chữ, một mũi tên lập tức bắn ra, một tiếng nứt vỡ vang lên, hư không cổ ấn bị phá vỡ, là cung tiễn thủ Liêu Phong. Xa xa, khôi lỗi Thánh Vương trên đại địa điên cuồng chạy tới, khiến Mộc Quỳ có chút kinh ngạc.

- Nhanh, nhanh, không thể bị đeo bám!

Mộc Quỳ mở miệng nói, đồng thời vô số dây leo từ trên người hắn điên cuồng kéo dài ra, che lấp bầu trời, hướng về phía đối phương trói buộc lại.

- Không tốt, chiến thuyền bị lật.

Đúng lúc này, đám người cảm giác thân thể bị cuốn đi, Nhiếp Vọng không thể khống chế được, hắn cảm giác phía dưới có một cỗ lực lượng khủng bố.

- Đông, đông!

Có người đang điên cuồng công kích chiến thuyền, nhưng chiến thuyền này là Thánh Vương Binh cấp bậc trung phẩm, muốn đánh vỡ nó cũng không dễ dàng như vậy, nhưng người trên thuyền lại bị hất xuống dưới . Phía trên hư không có một bàn tay huyết sắc hướng về phía hạ không bắt tới, lao thẳng về chỗ Lâm Phong đang đứng.

- Không xong, chúng ta bị vây khốn rồi.

Ánh mắt Lâm Phong ngưng lại, tuyệt đối không thể bị nhốt lại.

- Tù!

Đồng tử Lâm Phong trở nên đen kịt, bầu trời bị ảo cảnh hắc ám bao phủ, thân hình Lâm Phong lập tức hướng về phía trước trùng sát qua, hiện tại là một mảnh hỗn loạn, phải nhanh chóng giải quyết chiến đấu. Hoang Địa Ma Kích xuất hiện nơi tay, trong giây lát Lâm Phong hướng về bức tường phía trước đâm tới, nhanh như một tia chớp, tiếng phốc xuy truyền ra, vách tường bạo liệt, ở bên kia Hoang Địa Ma Kích cắm trên đầu một tên khôi lỗi.

- Bảo trì trận hình.

Mộc Quỳ rất gấp, trên người hắn ba đầu sáu tay, toàn bộ đều là cổ thụ che trời, hướng về phía những khôi lỗi kia quấn tới, hắn muốn rửa sạch chiến trường.

- Mau lên đây!

Nhiếp Vọng hô lên một tiếng, sau đó trở lại khống chế chiến thuyền đi về phía trước, từng người xông lên chiến thuyền, Hoang Địa Ma Kích của Lâm Phong đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, thân thể lập tức lùi về sau, dừng phía trên chiến thuyền, đôi mắt đen kịt quét nhìn những người phía trước, huyễn, huyễn, hắn mang huyễn thuật phóng thích đến cực điểm, mở ra một con đường.

- Ông!

Tốc độ của chiến thuyền cực nhanh, ngay lập tức chạy ra một con đường.

- Chờ ta.

Một tiếng gầm giận dữ truyền ra, chỉ thấy còn một người bị nhốt ở lại, chưa kịp lên chiến thuyền.

- Đi, không thể đợi.

Nhiều người đồng thời quát lạnh, khiến trên người Nhiếp Vọng có một cỗ uy áp cự đại, hắn chỉ có thể bỏ qua người kia. Người nọ chứng kiến chiến thuyền đi xa, còn mình thì bị khôi lỗi bao phủ, trong đôi mắt có một chút tuyệt vọng, nếu bị vứt lại thì chỉ có con đường chết mà thôi!