[Full Audio] Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 2402: Cửu Tiêu đại thời đại



- Bất hủ, vĩnh hằng.

Lão tiều ngư nghe được hai người đối thoại, thì thào nói nhỏ:

- Chúng ta theo đuổi cảnh giới chí cao vô thượng, thần linh chi cảnh, thần linh có thể sáng tạo ra thế giới bất hủ, hắn và chúng ta là tồn tại khác nhau, chỉ sợ đó là một chút, vĩnh hằng, bởi vậy, không ngộ ra vĩnh hằng, chỉ sợ vĩnh viễn không có biện pháp đạt tới thần linh chi cảnh, ngưu huynh, ngươi muốn nói cho chúng ta biết đó sao.

Những khác ba vị Chí Tôn nghe được lời nói của lão tiều ngư thần sắc ngưng lại, bọn họ đều không phải người tư chất ngu dốt, mà ngược lại bọn họ có thể tới Thánh Vương vô thượng, thì đều là người có thiên phú tuyệt đỉnh, tự nhiên bọn họ có thể lý giải lời nói của lão tiều ngư, ánh mắt bọn họ cùng nhìn về phía lão ngưu.

- Lời nên nói cũng đã nói, ta sẽ không nhiều lời nữa.

Lão ngưu quay lại lên tiếng.

- Ngưu huynh, trước đây có nhiều đắc tội, lần này lại được ngươi chỉ điểm, xin đa tạ.

Đại Địa Chí Tôn dũng cảm mỉm cười, nói với lão ngưu. Lão ngưu nhàn nhạt liếc mắt về phía hắn, vẫn ánh mắt không sợ hãi, lập tức hắn nhìn về phía Lâm Phong.

- Không nghĩ tới chúng ta bốn cường giả cấp Chí Tôn đềukhông lĩnh ngộ được, mà lại bị một tiểu gia hỏa lĩnh ngộ được.

Đại Địa Chí Tôn liên tục lắc đầu, lập tức nói với Lâm Phong:

- Tiểu gia hỏa, tên ngươi gì?

- Vãn bối là Lâm Phong.

Lâm Phong cung kính nói, hắn không có cần phải giả danh, lập tức hắn biến ảo dung mạo về hìn dáng vốn có.

- Ha ha, tính ngươi tiểu gia hỏa thành thật, ta đã sớm biết được, ngươi vận dụng bí thuật Cải Thiên Hoán Địa, biến ảo dung nhan, chẳng qua chắc hẳn ngươi cũng có ẩn tình, bản Chí Tôn cũng chẳng muốn hỏi nhiều.

Đại Địa Chí Tôn nở nụ cười, khiến cho thần sắc Lâm Phong chợt ngưng lại:

- Tiền bối như thế nào nhận ra?

- Không ai có thể dùng ảo thuật giấu diếm ánh mắt của Tát Lãnh.

Đại Địa Chí Tôn cười nói:

- Chẳng qua lúc này ngươi lộ ra dung mạo chân thật thì có thể thấy được ngươi cũng người thẳng thắn, hơn nữa lại có ngộ tính phi phàm, bốn người chúng ta nguyện ý kết giao với ngươi, tiểu hữu này, ngươi muốn hay không?

- Bốn vị tiền bối ưu ái, vãn bối sao dám cự tuyệt.

Lâm Phong cười nói, đây chính là tứ đại cường giả cấp Chí Tôn.

- Đừng tiền bối vãn bối, hãy gọi ta là Bình Phàm, ba người bọn họ thì ngươi cũng biết, Tát Lãnh, lão quỷ, lão ngư tiều, thời gian ngươi tu luyện chỉ sợ xa xa không bằng chúng ta, vậy có thể gọi chúng ta một tiếng lão ca.

Đại Địa Chí Tôn nở nụ cười, thể hiện khí độ phi phàm.

- Bình Phàm lão ca.

Lâm Phong tiêu sái mỉm cười, hắn cũng không phải người câu nệ.

- Đúng rồi Lâm Phong, tính đến nay ngươi đã tu luyện bao nhiêu năm?

Lão quỷ mở miệng hỏi.

- Không đủ trăm năm.

Lâm Phong run rẩy mỉm cười, đáp lại, nhất thời đôi mắt bốn người ngưng lại, liền hít một ngụm khí lạnh, không đủ trăm năm, Thánh cảnh tiểu thành, thật lợi hại, vô cùng kinh diễm, tuyệt thế thiên tài.

- Hậu sinh khả uý.

Lão tiều ngư hít một tiếng:

- Thời đại của ta, nhưng chưa bao giờ nghe nói qua hạng người yêu nghiệt bực này.

- Tiền bối, trong Tinh Không Cổ Lộ, ta biết còn có hai người có tốc độ tu luyện cũng không chậm hơn so với ta.

Lâm Phong nói, khiến cho ánh mắt mấy người lại lần nữa bị kiềm hãm, lập tức liếc mắt nhìn lẫn nhau, nếu một người thì có thể nói là kỳ tài ngút trời, có được trời cao trợ giúp, nhưng lại có mấy người thì không khỏi có chút kinh thế hãi tục .

- Xem ra chúng ta ở trong Thần Mộ lâu như vậy, thiên địa bên ngoài đã thay đổi.

Chỉ nghe lão quỷ nhàn nhạt nói, khiến cho thần sắc ba người ngưng lại.

- Nhân kiệt xuất hiện lớp lớp, đúng là khúc nhạc dạo của một lần biến thiên, mỗi một thời đại thiên địa loạn thế, tất sẽ có rất nhiều yêu nghiệt sinh ra trong thiên địa, loạn thế tranh hùng.

Lão tiều ngư nói nhỏ một tiếng.

- Các ngươi cũng không có nói sai, thiên địa ngoại giới thực sự đã rung chuyển .

Lão ngưu nhàn nhạt nói, khiến cho Lâm Phong âm thầm hít vào một hơi, những người này thật là lợi hại, bọn họ còn chưa đi ngoài, liền biết được thiên địa ngoại giới biến ảo, chẳng lẽ, thật sự Cửu Tiêu muốn rung chuyển sao.

- Tại thời điểm này, Lâm Phong đi tới trong này, trong hai mươi năm khám phá tất cả khảo nghiệm, đây nhất định là số mệnh.

Từ nay về sau, Thần Mộ cấm địa trong Tinh Không Chi Vực, sẽ không còn tồn tại. Lão ngưu nhàn nhạt nói, khiến cho ánh mắt Lâm Phong ánh mắt ngưng lại, Thần Mộ cấm địa trong Tinh Không Chi Vực, sẽ không còn tồn tại. Từ vô số năm trước đến nay có bảy đại cấm địa, Thần Mộ cấm địa trong Tinh Không Chi Vực, sắp sửa biến mất sao, Tinh Không Chi Vực chính là một trong chín vực, chẳng lẽ đồn đãi kia là sự thật, Thần Mộ chính là thần chi mộ địa.

- Lâm Phong, ngươi vào đi thôi.

Lão ngưu tránh ra, thần sắc Lâm Phong ngưng lại, hắn nhìn cổ điện phía trước, hắn thầm nghĩ trong nơi này sẽ có cái gì. Ánh mắt tứ đại Chí Tôn nóng rực, đáng tiếc, bọn họ không có thông qua khảo nghiệm, chỉ sợ không thể đi vào.

- Ngưu huynh, có thể hay không dàn xếp một chút.

Đại Địa Chí Tôn Bình Phàm run rẩy mỉm cười, nói với lão ngưu.

- Không khả năng.

Lão ngưu quyết đoán cự tuyệt. Lâm Phong nhìn bốn người, lập tức chắp tay nói:

- Bốn vị lão ca, ta đi trước.

- Hãy đi đi, lão đầu ngưu này rất bất cận nhân tình .

Bình Phàm buồn bực nói, lập tức Lâm Phong bước hướng phía trước, hắn đi vào tinh không bên trong cổ điện. Đột nhiên, từng đạo quang mang tinh thần hướng tới các đại phương vị của Tinh Không Cổ Đường phóng đi, hình thành mấy cái cổ đạo, từ trong cổ đạo lóe ra quang hoa, chiếu rọi tất cả mọi người.

- Mọi người hiện tại các ngươi theo mấy cái cổ đạo này rời khỏi Thần Mộ, người nào không rời đi sẽ bị truyền trở về bên trong Thần Mộ, có ba ngày thời gian cho các ngươi suy nghĩ cho kỹ.

Lúc này chỉ nghe thấy một đạo thanh âm truyền khắp tinh không. Giờ khắc này, tất cả mọi người đình chỉ động tác, nhìn từng luồng quang mang hợp thành cổ đạo kia, họ có thể ly khai sao?

- Ta còn không có thông qua khảo nghiệm, như thế nào lại chỉ còn thời gian ba ngày.

Tại vùng đất khảo nghiệm nào đó, một người có chút không cam lòng, thời gian ba ngày suy nghĩ cũng có nghĩa khảo nghiệm đã kết thúc rồi.

- Ha ha ha, cuối cùng bản thánh cũng có thể đi ra ngoài.

Cũng có người cất tiếng cười lớn, cuối cùng bọn họ cũng có thể rời khỏi Thần Mộ.

- Cái cổ đạo kia có khí tức rất quen thuộc, kia là thế giới của ta, ta phải rời khỏi Thần Mộ.

Có một người hướng tới một cổ đạo phóng đi. Trong khoảnh khắc, hắn dưới quang mang kia liền biến mất, rời đi. Tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy được, rất nhiều người cau mày nhìn về phía những cổ đạo khác, mở miệng nói:

- Cái cổ đạo kia mới có khí tức ta quen thuộc, ta đến từ nơi đó.

Nghĩ vậy, chân hắn bước ra, hướng tới cổ đạo kia mà đi. Hàng chục vạn năm qua, đây là lần đầu tiên, đám người cùng nhìn thấy cổ đạo có thể rời khỏi Thần Mộ xuất hiện, bọn họ đi vào cổ đạo khác nhau, có nghĩa là bọn họ đến từ những thế giới khác nhau. Bốn người Đại Địa Chí Tôn nhìn thấy một màn phái sau này cũng có chút cảm xúc.

- Thần Mộ chín đại vực, chỉ sợ lúc này chín đại Chí Tôn chúng ta cũng phải rời khỏi .

Bình Phàm nhàn nhạt nói, bị nhốt trong Thần Mộ lâu như vậy, lần này rốt cục có cơ hội rời đi, nhưng trong lòng bọn họ lại có một chút mất mát, hắn phải cao hứng mới đúng.

- Ân, công huân cá nhân đủ để cho cá nhân rời đi, mà lần này, đại di tích mở ra, tất cả mọi người đều có cơ hội rời đi, chỉ sợ người dưới Thánh cảnh đều phải trốn ra ngoài, trước khi đi vào Thánh Nhân sẽ muốn đến tiếp nhận khảo nghiệm tàn khốc, nhưng sau khi vào đi, chỉ sợ họ cũng sẽ có ý nghĩ muốn rời đi.

Lần này, chỉ sợ Thần Mộ sẽ rất đơn điệu đây.

- Đây là chuyện tình tất nhiên, lại trải qua hàng chục vạn năm thậm chí trăm vạn năm, nơi này sẽ có năng lực khôi phục nguyên trạng.

Chẳng qua lần này, thế giới bên ngoài đột nhiên sinh ra vô số cường giả, nhất định sẽ rất tuyệt vời. Bình Phàm cười nói.

- Bình Phàm, ta nhớ rõ ngươi cùng ta, còn có lão quỷ, cũng đến từ Cửu Tiêu đại lục có được mười hai Thần Điện đúng không?

Lão tiều ngư mở miệng hỏi, ở phương hướng một cái cổ đạo hắn cảm giác được khí tức quen thuộc, đó là cổ đạo thông tới Cửu Tiêu.

- Ân, Tát Lãnh dường như đến từ địa phương khác.

Lão quỷ gật đầu, mấy người bọn họ cũng nhìn về phía Tát Lãnh.

- Mặc dù mấy năm nay chín người chúng ta chiến đấu rất nhiều, nhưng coi như một hồi quen biết, tán gẫu với nhau không ít chuyện tình, các ngươi còn nhớ rõ chúng ta từng cùng nhau tiên đoán chứ?

Tát Lãnh nhìn về phía mấy người, nói:

- Hôm nay, thần linh xuất hiện, tiên đoán này có thể càng thêm hoàn chỉnh.

- Ân, thần linh sáng tạo thế giới, bọn họ tất nhiên không chỉ sáng tạo một cái thế giới, chỉ sợ từng vị thần linh đều có sáng tạo thế giới thuộc về chính mình, mấy cái thế giới này phong bế lẫn nhau, giống như thế giới lớn nhỏ giống nhau, nhưng mà ta nghĩ chắc các thế giới sẽ có thông đạo nối liền, chỉ là chúng ta không biết thông đạo kia ở đâu.

Lão tiều ngư bình tĩnh nói.

- Hơn nữa, căn cứ theo chúng ta nói chuyện với nhau, thế giới Cửu Tiêu hiển nhiên là thế giới diễn hóa hoàn thiện nhất, cũng mênh mông nhất, cho nên có thể sẽ là chủ thế giới, ta đã đứng ở đỉnh phong tại thế giới trước kia.

Lần này, ta muốn đi tới Cửu Tiêu nhìn xem. Tát Lãnh mở miệng nói, khiến cho thần sắc mấy người thần sắc ngưng lại:

- Ngươi nguyện cùng chúng ta đi Cửu Tiêu?

- Đúng vậy.

Tát Lãnh gật gật đầu.

- Ha ha, tốt, có ngươi đi cùng xem ra đoạn đường trở về Cửu Tiêu sẽ không tịch mịch, trải qua vô số năm, chỉ sợ ngày hôm nay Cửu Tiêu đều đã lãng quên chúng ta.

Chỉ thấy thân thể Bình Phàm phóng lên cao, phóng tới cổ đạo thông hướng Cửu Tiêu.

- Đi!

Từng đạo thân ảnh bước chậm trong hư không.

- Các lão bằng hữu, như thế nào không đợi ta một chút nhóm vài cái.

Phía sau, lại có mấy người lần lượt bay lên trời.

- Các ngươi cũng đi Cửu Tiêu?

Bình Phàm kinh ngạc hỏi.

- Đúng, đi Cửu Tiêu.

- Ha ha ha, đi Cửu Tiêu, ta có thể cảm giác thời đại Cửu Tiêu đến rồi.

Bình Phàm hét lớn, lập tức mấy người bọn họ cùng nhau bước vào cổ đạo thông hướng Cửu Tiêu, lập tức thân ảnh bọn họ liền biến mất. Thanh âm của bọn họ truyền khắp tinh không, tất cả mọi người nghe được rõ ràng, tâm thần rất nhiều người của những thế giới khác chợt rung động, cái Cửu Tiêu thế giới kia là chủ thế giới sao, bọn họ cũng bắt đầu sinh ra ý niệm muốn lưu lạc cùng nhau đi nhìn xem cái thời đại kia! Tới cảnh giới của bọn họ dù trở lại thế giới của chính mình cũng không còn ý nghĩa quá lớn, bọn họ chờ mong tiến lên một sân khấu càng rộng lớn hơn, bọn họ muốn lịch lãm, lưu lạc.