[Full Audio] Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 2407: Lâm Phong trở lại



Hôm nay tại Thánh Thành Trung Châu có vô số cường giả hội tụ.

Trung Châu thịnh điển, Thiên Võ hoàng triều triệu tập hội tụ các thế lực Thánh Thành Trung Châu cùng một chỗ, nhìn xem thanh niên thế hệ này của các thế lực đã đạt tới tu vi cảnh giới như thế nào. Đối với thịnh điển này mà nói, này, dường như trở thành thịnh điển của toàn Thánh Thành Trung Châu, nhưng mà tất cả mọi người đều hiểu được, đây là Thiên Võ hoàng triều muốn hiệu lệnh thiên hạ, khiến các thế lực tại Thánh Thành Trung Châu đến triều bái. Bởi vì Thiên Võ Thánh Nhân đã truyền lời ra, trong thịnh điển lần này, người biểu hiện kiệt xuất sẽ có cơ hội trở thành Thánh đồ, đệ tử Thánh Nhân, tin tức này truyền ra lập tức dẫn phát rồi một cỗ bạo động. Dù sao hôm nay có rất nhiều thế lực muốn đặt quan hệ cùng Thiên Võ hoàng triều. Mặc dù những thế lực lớn tại Thánh Thành Trung Châu cũng như thế, nếu là môn nhân của họ có cơ hội trở thành đệ tử Thánh Nhân thì tất cả bọn họ đều nguyện ý để môn nhân của mình bái nhập vào Thiên Võ hoàng triều. Giờ phút này, một diễn võ trường khổng lồ kéo dài vài dặm, vô số cường giả xuất hiện ở phía bắc của diễn võ trường quan sát, cường giả của hoàng triều chia bậc thang mà ngồi, lấy tư thái cao cao tại thượng quan sát chúng sinh. Hướng phía nam chỉ có Thiên Võ hoàng triều xuất hiện ở đó. Nơi này có một hàng tăng nhân phật môn, thần sắc bọn họ vô cùng trang nghiêm, ẩn ẩn giằng co cùng Thiên Võ hoàng triều, đó là người của Già Nam thánh triều. Hôm nay tại Thánh Thành Trung Châu này, cũng chỉ có bọn họ mới có thể đối kháng cùng Thiên Võ hoàng triều. Còn những thế lực khác phân bố tại các đại phương vị xung quanh. Trong đó, Nhân Hoàng Cung cùng tứ đại học viện vẫn chiếm ưu thế trong các thế lực. Tuy nói tứ đại học viện đã suy yếu không ít, nhưng dù sao bọn họ có được nội tình tích lũy qua vô số năm, trong thế lực của bọn họ vẫn tồn tại cường giả đỉnh cấp, bọn họ vẫn là một trong những thế lực mạnh nhất Thánh Thành Trung Châu. Tuy nhiên ngày hôm nay cổ Thánh tộc chỉ còn là những thế lực nhỏ bé. Trong số những cổ Thánh tộc này chỉ có Ngân tộc là còn chút nội tình, bọn họ chính là Thánh tộc ngày xưa đã thoát khỏi tay của Lâm Phong, những gia tộc khác sau này dần dần quật khởi, nhưng địa vị của họ cũng không có hiển hách bằng tứ đại học viện. Phía dưới bậc thang, còn có rất nhiều người đứng, bọn họ nhìn thấy các thế lực tại Thánh Thành Trung Châu phân bố trong lòng liền cảm thấy một trận thổn thức, không ai có thể nghĩ tới chỉ qua thời gian vài chục năm ngắn ngủn thế cục lại biến hóa nhanh như vậy. Tứ đại học viện tại Thánh Thành Trung Châu từng là thế lực mạnh nhất, quang mang vô hạn, nhưng hiện tại dường như tứ đại học viện cũng chỉ trở thành thế lực làm nền trong thế cục hiện tại. Lúc này tám đại lão tổ của Chiến Vương Học Viện trong Tứ đại học viện cũng tự mình đi tới. Trước kia, bọn họ rất ít khi lộ diện, nhưng mà từ khi Cửu Tiêu náo động, thế cục không còn bình tĩnh, bọn họ cũng từ bên ngoài trở về học viện. Hôm nay thời đại thay đổi, lần này Thiên Võ hoàng triều tổ chức thịnh điển, bọn họ cũng phải nể tình. Người của Thiên Đài và Chiến Vương Học Viện ngồi cùng một chỗ, dù sao ngày xưa bởi vì Lâm Phong mà quan hệ giữa Chiến Vương Học Viện cùng Thiên Đài có chút hữu hảo. Hai người Mộc Trần và Vũ Hoàng ngồi cùng một vị trí với tám vị lão tổ của Chiến Vương Học Viện, hai người Mộc Trần cùng Vũ Hoàng đứng ở hai bên, mà bên cạnh bọn họ là Thí Thiên Lão Tổ cùng Huyền Thiên Lão Tổ, hai vị lão tổ này có quan hệ khá tốt cùng Lâm Phong.

- Mộc Trần, các đệ tử thân truyền của Thiên Đài còn chưa trở về sao?

Thí Thiên Lão Tổ hỏi Mộc Trần một tiếng. Tuy rằng thực lực của Mộc Trần cùng Vũ Hoàng không mạnh, nhưng hắn nhưng biết rất rõ, hai gia hỏa này bồi dưỡng ra đám thân truyền đệ tử kia đều là yêu nghiệt, càng chưa nhắc tới Lâm Phong kia. Ngày xưa chính mắt hắn nhìn Lâm Phong lấy tư thái vô cùng cuồng ngạo mà trưởng thành, ngoại trừ Lâm Phong ra, Hầu Thanh Lâm, Nhược Tà, cũng đều là nhân vật cấp yêu nghiệt, còn có Thiên Si kia, thật đáng tiếc .

- Không có, hôm nay toàn bộ Cửu Tiêu rung động, ta cũng không biết bọn chúng hiện nay ra sao.

Trong lòng Mộc Trần có chút tưởng niệm.

- Ở bên này Thiên Đài cũng gặp phải rung chuyển như thế, sao ngươi không thông tri cho đệ tử của ngươi.

Thí Thiên Lão Tổ cười khổ nói.

- Bọn họ đều tự mình tu luyện, tất cả đều có võ đạo chi lộ của chính mình, ta sao có thể quấy rầy bọn họ.

Mộc Trần lắc đầu nói:

- Lão tổ, ngươi có tin tức của Lâm Phong sao?

- Không có, gia hoả Lâm Phong này mất tích thật lâu .

Thí Thiên Lão Tổ nói.

- Nghe nói hiện tại các Thần Điện đang đuổi giết hắn.

Giờ phút này, Tru Thiên Lão Tổ nhàn nhạt nói, khiến cho tâm thần của Mộc Trần cùng Vũ Hoàng trở nên căng thẳng.

- Lão tổ.

Mộc Trần lộ ra thần sắc nghi hoặc.

- Ngươi còn không biết sao, nghe nói chư Thần Điện tại Cửu Tiêu đang đuổi giết Lâm Phong, nghe đồn bọn họ không tiếc mọi tổn thất nguyện tru sát Lâm Phong, chỉ sợ.

. . Tru Thiên Lão Tổ nhàn nhạt nói, khiến cho cả người Mộc Trần cùng Vũ Hoàng cảm giác có chút khẩn trương, hai người đều rất lo lắng. Những thân truyền đệ tử này cũng giống như hài tử của họ vậy, mỗi một người đều là người thân của họ. Nghe được tin tức Lâm Phong gặp nguy hiểm sao bọn họ có thể không khẩn trương.

- Chỉ sợ dữ nhiều lành ít.

Tru Thiên Lão Tổ bình tĩnh nói.

- Đủ rồi.

Thanh âm Thí Thiên Lão Tổ có chút hờn giận, nói:

- Lâm Phong được Vận Mệnh Thần Điện che chở, hắn sẽ không có chuyện.

- Mộc Trần, thân truyền đệ tử của Thiên Đài các ngươi đã không còn ở đây.

Vậy thịnh điển ngày hôm nay, Thiên Đài còn có người có thể xuất chiến sao? Tru Thiên Lão Tổ không hề đề cập đến việc của Lâm Phong, hắn chỉ hỏi Mộc Trần một câu, dường như trong thanh âm hắn mang theo ý khinh thường nhàn nhạt.

- Có một người, hy vọng hắn sẽ không làm ta thất vọng.

Dường như Mộc Trần cũng cảm giác được ngữ khí của đối phương, hắn có chút hờn giận, nhưng dù sao đối phương cũng là nhân vật cấp lão tổ. Bản thân hắn hiểu được vài vị lão tổ này ngồi chung một vị trí với hắn, chẳng qua là bởi vì ngày xưa Lâm Phong tỏa ra quang mang vô hạn. Nếu không có Lâm Phong thì chỉ sợ vài vị lão tổ này sẽ không để ý đến hắn.

- Thật không, Thiên Đài ngoại trừ vài cái thân truyền đệ tử kia thì ngày hôm nay hậu bối của các ngươi không phải đều làm phản sao, Thiên Đài còn có thể xuất ra nhân vật đủ sức chống lại những thế lực khác sao?

Tru Thiên Lão Tổ dùng ngữ khí quái dị, hỏi.

- Thiên Đài ta vẫn không hề thiếu những đệ tử vĩ đại.

Mặc dù Mộc Trần không muốn tranh cãi cùng người khác, nhưng khó tránh khỏi có chút tính tình, hiển nhiên thanh âm của hắn lộ ra ý không vui.

- Mỏi mắt mong chờ.

Tru Thiên Lão Tổ cũng chỉ nở nụ cười, không có nhiều lời, tâm của Thí Thiên Lão Tổ như gương sáng, trong lòng không có ý gì, hắn không nghĩ tới Tru Thiên Lão Tổ này lại bởi vì một chút chuyện nhỏ lúc trước mà tạo thành khúc mắc trong tâm, xét đến thì thật có chút nhỏ mọn, hắn còn tưởng rằng lúc trước Lâm Phong buông xuống thành kiến, vậy mà mấy gia hỏa này lại có thể nhanh chóng quên đi một điểm này. Chỉ là tại thời điểm uy danh của Lâm Phong truyền đến, Tru Thiên Lão Tổ cũng không có biểu hiện gì, nhưng dường như ngày hôm nay hắn lại thay đổi. . . Lúc này, một ánh mắt băng lãnh dừng ở trên người Tru Thiên Lão Tổ, khiến cho thần sắc hắn ngưng lại, đôi mắt hắn chuyển qua một phương vị, hắn chỉ thấy từng đạo ánh mắt lạnh như băng trực tiếp quét lên trên người hắn.

- Vài người thật lợi hại, bọn họ là người của Thiên Đài?

Thần sắc Tru Thiên Lão Tổ thần sắc ngưng trọng, hỏi:

- Mộc Trần, bọn họ là người phương nào?

- Tự nhiên là người Thiên Đài ta.

Mộc Trần lạnh lùng trả lời một câu, khiến cho thần sắc Tru Thiên Lão Tổ trầm xuống, hắn lập tức cười lạnh:

- Lại vẫn có giúp đỡ.

Giờ phút này, trên bầu trời phong vân cuốn động, có một thanh niên đứng phía trên tầng mây, trong thần sắc hắn hiện lên một đạo quang mang lạnh lẽo, trong lòng hắn thầm nghĩ Tru Thiên này rất kỳ cục. Hôm nay căn bản Lâm Phong không cùng một tầng thứ với những nhân vật tại Thánh Thành Trung Châu này, ý niệm hắn chợt động, mọi việc phía dưới đều không thể thoát khỏi ánh mắt hắn, tất nhiên Tru Thiên Lão Tổ đối thoại cùng sư tôn Mộc Trần hắn đều nhìn ở trong mắt.

- Nhiều năm như vậy không nhìn thấy sư tôn, chắc hẳn người khó có thời khắc thanh nhàn, lần này ta trở về sẽ hảo hảo bồi tiếp sư tôn tâm sự.

Lâm Phong lộ ra một chút ý cười, hắn lập tức bước ra, lập tức thân ảnh hắn biến mất tại chỗ. Tất nhiên Mộc Trần cùng Vũ Hoàng không biết Lâm Phong đã tới, đôi mắt bọn họ nhìn về phương hương khán đài của Thiên Võ hoàng triều, bọn họ chỉ thấy nơi này có một hàng cường giả khoác hoàng bào đang tiến lên bậc thang, uy phong hiển hách, tại phía sau bọn họ có một hàng thanh niên đi theo, trong đó có mấy người ngày xưa chính là đệ tử của Thiên Đài.

- Đám hỗn đản này.

Thanh âm Mộc Trần lộ ra vài phần lãnh ý. Hôm nay các thế lực tại Thánh Thành Trung Châu cũng không ngăn cản hậu bối đệ tử bái nhập vào Thiên Võ hoàng triều, nhưng nếu không được trưởng bối cho phép lại tự mình làm như thế, thì chính là hành động phản nghịch .

- Lão sư, sao người vẫn dễ dàng tức giận như thế.

Đột nhiên phía sau truyền đến một đạo thanh âm khiến cho cả người Mộc Trần cứng đờ, lão sư, âm thanh này rất quen thuộc. Mộc Trần chỉ cảm thấy trái tim mình khẽ run rẩy, thân thể hắn lập tức xoay chuyển qua. Lúc này hắn nhìn thấy một đạo thân ảnh thanh niên trẻ tuổi, trên mặt người này mang theo mỉm cười, ánh mắt người này trong suốt, đó là một vẻ vô cùng chân thật, nụ cười thuần phác của hắn làm cho người khác nhìn vào có cảm giác như cây gặp gió xuân.

- Oanh!

Thân thể Mộc Trần bởi vì kích động mà run rẩy lên, vừa rồi hắn còn lo lắng cho Lâm Phong. Vậy mà hiện giờ Lâm Phong lại xuất hiện ở tại trước mặt hắn. Vũ Hoàng cũng xoay người nhìn lại, thân thể hắn khẽ rung động, Lâm Phong, hắn đã trở lại. Chỉ thấy nụ cười trên mặt Lâm Phong càng phát ra nồng đậm, nói:

- Lão sư, ta trên mặt có cái gì sao!

- Phù.

. . Mộc Trần cùng Vũ Hoàng đều hít một hơi thật sâu, trên mặt Mộc Trần lập tức lộ ra ý cười sáng lạn, trong nháy mắt dường như hân đã trẻ lại không ít, đệ tử của hắn, đệ tử có thiên phú tốt nhất của hắn đã trở lại. Hắn còn nhớ rõ thê tử Kinh Hiểu Nguyệt từng kể lại cho hắn về cảnh tượng rung động khi Lâm Phong cứu bọn họ tại Thần Tiêu đại lục. Hơn nữa, mỗi lần nhìn thấy đoạn hình ảnh kia hắn lại có cảm giác cuộc đời này hắn sống không uổng. Vài sự tình trào dâng nhiệt huyết kia hắn cũng không dám nghĩ đến. Mộc Trần, sư phụ của ta! Thí Thiên Lão Tổ cũng sửng sốt, lập tức hắn nở nụ cười, Lâm Phong sao có thể xảy ra chuyện như thế, hắn không phải đã trở lại sao. Lúc này chỉ có ánh mắt của Tru Thiên Lão Tổ ngưng lại, dường như hắn không muốn nhìn thấy Lâm Phong trở về.