[Full Audio] Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 2413: Vận dụng Yêu Thánh



Lâm Phong ngồi ngay ngắn trên khán đài nhìn những hậu bối này cùng người tranh phong, cảnh tượng này cũng có thể làm cho người ta sinh ra vài phần nhiệt huyết, hắn giống như nhớ lại ngày xưa, hắn cũng từng nhiều lần chiến đấu trên diễn võ trường, đứng trước mặt mọi người, phát ra cuồng ngạo của bản thân.

Hôm nay, cảm xúc dâng trào của những năm tháng thanh xuân đã mất đi, hắn đã trải qua rất nhiều việc, đã đạt tới cảnh giới ngày hôm nay, chỉ sợ sẽ không xuất hiện lại cảnh tượng so đấu với người khác trên diễn võ trường nữa.

- Đúng như ta dự đoán, gia hỏa tiểu Thần này đánh rất thảm thiết.

Mộc Trần nhìn Diệp Thần chiến đấu trên đài, thở dài một tiếng.

- Tiểu Phong cường thế trở về, chắc chắn tiểu gia hỏa này cũng không muốn mình làm mất mặt sư tôn, nên mới liều mạng như vậy, sợ rất nhanh hắn sẽ không chống đỡ nổi nữa.

Vũ Hoàng cũng bắt đầu nói, quả nhiên, khi âm thanh của hắn vừa hạ xuống, thân thể Diệp Thần trúng phải một đòn nghiêm trọng, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, khoé miệng tràn đầy máu tươi, thân thể hắn dường như đang lung lay sắp đổ.

- Ngươi đã thua, hãy đi đi.

Người cùng Diệp Thần chiến đấu biết Diệp Thần là người của Thiên Đài, nên hắn cũng không dám làm càn, dù sao lúc này Lâm Phong trở về vô cùng cường thế, hắn cũng không thể không nể tình.

- Thua.

Sắc mặt Diệp Thần không tốt lắm, chỉ thấy thân hình hắn lóe ra, phóng về khán đài của Thiên Đài, cúi đầu nói với Lâm Phong:

- Sư tôn, đệ tử làm ngài mất mặt.

- Tới đây.

Lâm Phong mỉm cười nói, với tâm cảnh như hiện nay hắn sao có thể để ý đến việc này. Diệp Thần cúi đầu đi đến trước người Lâm Phong, hắn không dám nhìn Lâm Phong, hắn cảm giác trận chiến vừa rồi bản thân đã vứt đi mặt mũi của Lâm Phong.

- Tiểu gia hỏa, vi sư sao lại để ý đến chuyện nhỏ này.

Suy cho cùng thì nhiều năm như vậy ta cũng không có chân chính dạy dỗ ngươi thật tốt, ta thật hổ thẹn. Lâm Phong vung thủ chưởng lên, nhất thời một cỗ sinh mệnh khí mênh mông bao phủ lấy thân thể Diệp Thần, tinh lọc thân thể hắn, khôi phục thương thế của hắn, không lâu sau cả người Diệp Thần cảm giác rất thoải mái, nhưng hắn lại ngẩng đầu, nói với Lâm Phong:

- Sư tôn, người đừng nói như vậy, do bản thân ta vô dụng.

- Ngươi cũng không cần tự trách, đến đây, ngồi phía trước ta, quan sát người khác chiến đấu cũng có thể từ giữa chiến đấu của người khác thu được bài học cho bản thân.

Lâm Phong mỉm cười nói, Diệp Thần hiểu được Lâm Phong thật sự không thèm để ý đến kết quả chiến đấu của hắn, nhưng càng như thế, hắn càng hổ thẹn. Chiến đấu vẫn tiếp tục, nhưng đúng lúc này, đột nhiên giống như Lâm Phong cảm giác được cái gì đó, hắn ngẩng đầu, ánh mắt hắn nhìn hướng hư không, thần sắc hắn không khỏi khẽ ngưng lại.

- Có nguy cơ đang ở gần ta.

Trong lòng Lâm Phong thầm nghĩ, hắn tu hành Thiên Đạo Mệnh Thuật thời gian vài chục năm, hắn đã có thể từ trong minh minh cảm giác được một luồng số mệnh rất kỳ diệu, nhưng lại tồn tại rất chân thật, giống như vừa rồi hắn cảm giác được Thiên Võ Thánh Nhân không đơn giản vậy. Giờ khắc này, hắn cảm giác có một cỗ nguy cơ mãnh liệt ở gần hắn. Chẳng qua, nguy cơ này cũng không thể hóa giải.

- Có thể khiến ta cảm giác được nguy cơ, tất nhiên có Thánh Vương đại thành xuất động, Thánh Vương đại thành đã tu một hệ căn nguyên lực đến viên mãn, thực lực bản thân ta còn không thể chống lại được, chỉ sợ ta cần phải mượn lực lượng trong tinh không thế giới.

Trong khoảnh khắc Lâm Phong sinh ra rất nhiều ý nghĩ, trong Cửu Tiêu những người hy vọng hắn chết nhất, sợ chỉ có vài đại Thần Điện, mà trong những Thần Điện này, Hỏa Diễm Thần Điện muốn tru diệt hắn nhất. Đột nhiên Lâm Phong nghĩ tới mẫu thân của Khung Dục đã từng nhắc tới Thánh Thành Trung Châu, Kỳ Thiên Thánh Đô có bằng hữu của hắn, như vậy Thiên Võ Thánh Nhân này rất có thể là một quân cờ do mỹ phụ kia cắm vào Thánh Thành Trung Châu, mục đích chính là để chờ đợi hắn xuất hiện? Loại khả năng này hoàn toàn có thể tồn tại, một vị Thánh Vương tiểu thành lại xuất hiện tại Thánh Thành Trung Châu, phá vỡ thế cục tại toà thiên chi chủ thành này, khiến cho Thiên Đài xuống dốc như vậy một khi hắn biết tình huống tại nơi này, tất nhiên sẽ tự thân trở về.

- Linh nhi, ngươi hãy đi về bên cạnh phụ thân.

Lâm Phong nói với Linh nhi, Linh nhi nhu thuận gật đầu, đi về phía Mộc Trần.

- Sư tôn, thần hồn của ta phải rời khỏi một lát, các ngươi đừng cho người đến quấy rầy ta.

Lâm Phong truyền âm nói với Mộc Trần cùng Vũ Hoàng, thần sắc hai người chợt ngưng lại, lập tức gật đầu, đáp lại:

- Tốt.

Lập tức, đôi mắt Lâm Phong nhắm lại, tại cổ hắn có một ngôi sao nhỏ đột nhiên hiện lên một chút ánh sáng, ngay sau đó thân ảnh tại trung tâm tinh không thế giới.

- Ngưu tiền bối.

Tâm niệm Lâm Phong chợt động, thân ảnh hắn trực tiếp biến mất, ngay sau đó, hắn xuất hiện trước mặt lão ngưu kia.

- Chuyện gì?

Lão ngưu ngẩng đầu nhìn Lâm Phong.

- Ngưu tiền bối, chỉ sợ sẽ có Thánh Vương đại thành sẽ đến đối phó ta, ta hy vọng có thể mượn một chút lực lượng của nơi này.

Lâm Phong mở miệng nói, khiến cho đôi mắt lão ngưu chợt lóe lên, hắn lập tức nói với Lâm Phong:

- Lấy cảnh giới hôm nay của ngươi, thật khó có thể đối phó với Thánh Vương đại thành, nhưng mà ta đã từng nói, ở ngoại giới ta sẽ không giúp ngươi , ngươi muốn chống lại Thánh Vương đại thành, chỉ cần thuyết phục chín tôn Yêu Thánh đại thành đại thành là được, chỉ cần một tôn Yêu Thánh cũng đủ để giúp ngươi vượt qua nguy cơ lần này, còn thuyết phục như thế nào thì phải nhìn chính ngươi.

- Một tôn Yêu Thánh cũng đủ rồi.

Thần sắc Lâm Phong ngưng đọng, trong lời nói lão ngưu rất tự tin. Hiển nhiên, hắn vô cùng tin tưởng vào thực lực của chín tôn Yêu Thánh đại thành kia. Thực lực của chín tôn Yêu Thánh tiểu thành thì Lâm Phong đã tự mình cảm thụ qua, bọn họ rất mạnh, tuyệt đối là tiểu thành đỉnh phong, mà ngày xưa chín tôn Yêu Thánh đại thành kia chính là sủng thú của thần linh, đương nhiên thực lực của họ rất mạnh. Nhưng mà những Yêu Thánh này cũng cực kỳ kiêu ngạo, muốn thuyết phục bọn họ giúp mình xuất thủ, sợ là không hề dễ dàng.

- Ta thử xem.

Tâm niệm Lâm Phong chợt động, trong khoảnh khắc thân ảnh hắn biến mất không thấy, lúc hắn xuất hiện lần nữa, trước mặt hắn là một mảnh tinh thần hải, nơi này phân tán chín tôn Yêu Thánh đại thành.

- Chư vị.

Lâm Phong mở miệng nói, nhưng mà chín tôn Yêu Thánh này vẫn nhắm mắt điều tức, giống như không biết sự tồn tại của Lâm Phong.

- Ta biết, không có thần linh ở đây, các ngươi bị trói buộc tại phiến thế giới này hẳn trong lòng rất không phục, nhất là đối với việc ta là tân chủ nhân của tinh không thế giới này, thực lực của ta không bằng các ngươi lại có thể chưởng khống sinh tử của các ngươi, tất nhiên các ngươi không phục.

Lâm Phong chậm rãi mở miệng, nói:

- Hiện tại, ta cho các ngươi một một cơ hội, trong các ngươi, ai xuất thủ giúp ta một lần, ta sẽ ban cho hắn một lần cơ hội, khi ta bước vào Thánh Vương đại thành, hắn có được cơ hội khiêu chiến ta, nếu chiến thắng ta, ta sẽ trả lại tự do cho hắn.

- Ông!

Âm thanh của Lâm Phong truyền ra, chín đạo ánh mắt liền mở ra, bắn về phía Lâm Phong. Trong khoảnh khắc, cả người Lâm Phong chỉ cảm thấy như bị một cỗ khí tức kinh khủng đè nặng.

- Ngươi nói thật?

Chỉ thấy một tôn Yêu Thánh mở miệng nói, Lâm Phong này rất cuồng ngạo, vừa bước vào Thánh Vương đại thành đã ban cho bọn họ một cơ hội khiêu chiến hắn? Đó còn không phải bọn họ có thể tùy tiện hành hạ hắn.

- Ngưu tiền bối sẽ làm chứng cho ta, một khi ta đã kế thừa tinh không thế giới này sao có thể nói không giữ lời.

Lâm Phong nhàn nhạt nói.

- Ngươi xác định muốn làm như vậy?

Lão ngưu truyền âm với Lâm Phong.

- Đúng.

Lâm Phong gật đầu, hỏi:

- Ngưu tiền bối, trong chín tôn Yêu Thánh này ai có thực lực yếu nhất?

- Xem ra ngươi tính toán tính toán trước tiên mượn dùng một tôn Yêu Thánh thực lực yếu nhất đến giúp ngươi xuất thủ lần này.

Chẳng qua như vậy thật ra cũng đủ rồi, nhưng ta nhắc nhở ngươi, cho dù vậy, tương lai thời điểm ngươi bước vào Thánh Vương đại thành, tôn Yêu Thánh yếu nhất kia cũng có thể dễ dàng hành hạ ngươi đến chết ngươi, chứ đừng nói chỉ đánh bại ngươi. Lão ngưu nhắc nhở.

- Ý ta đã quyết.

Lâm Phong nói.

- Tôn Yêu Thánh hình thể khổng lồ kia, bản thể chính là một tôn hoàng kim cổ vượn thời kì viễn cổ, ngươi có thể lựa chọn hắn giúp ngươi xuất thủ lần này.

Lão ngưu truyền âm nói.

- Đa tạ tiền bối nhắc nhở.

Lâm Phong âm thầm gật đầu, lúc này liền thấy chín tôn Yêu Thánh kia đều mở miệng nói:

- Chúng ta đáp ứng ngươi, sẽ xuất thủ giúp ngươi một lần, để chiếm được một lần cơ hội mà ngươi hứa hẹn.

- Đa tạ chư vị.

Lâm Phong nở nụ cười, lập tức ánh mắt hắn nhìn về phía tôn Yêu Thánh cao tới ba thước kia, đồng tử của hắn vô cùng to lớn, trên người hắn có kim sắc quang hoa lưu chuyển, nói:

- Tiền bối, lần này xin phiền toái ngươi vì ta xuất thủ một lần.

- Tốt, chỉ có một lần.

Tôn hoàng kim cổ vượn kia nhanh chóng đồng ý, lập tức, chỉ thấy thân thể hắn dần dần thu nhỏ lại, cho đến khi không sai biệt lắm với Lâm Phong, khí tức hắn vô cùng bình thường:

- Ngươi dẫn ta đi ra ngoài.

- Được.

Lâm Phong gật đầu, lập tức tâm niệm hắn chợt động, ngay sau đó, ở ngoại giới, ánh mắt Lâm Phong mở ra, mà thần sắc Mộc Trần cùng Vũ Hoàng bên cạnh hắn lại ngưng lại, bởi vì tại sau lưng Lâm Phong lại xuất hiện một đạo thân ảnh, khí tức thân ảnh này rất bình tĩnh, nhưng lại khiến cho bọn họ có một loại cảm giác sâu không lường được.

- Tiểu Phong?

Vũ Hoàng nghi hoặc nhìn Lâm Phong.

- Lão sư, tiếp tục quan sát chiến đấu đi thôi.

Lâm Phong mỉm cười nói với Vũ Hoàng, ánh mắt hắn nhìn về phía diễn võ trường, chiến đấu của Thiên Đế cảnh phi thường kịch liệt, nhưng đã sắp kết thúc. Tiếp theo, lần thịnh điển này chỉ còn lại cường giả cấp Thánh Đế muốn xuất thủ.

- Tiểu Phong, lần này tầng thứ Thánh Đế cảnh tranh phong, chỉ sợ nhân vật cấp bậc tông chủ trong rất nhiều thế lực đều muốn tự mình xuất thủ.

Ánh mắt Mộc Trần phong duệ, nhìn chằm chằm phía trước.

- Thiên Đài chúng ta có ai xuất thủ không?

Lâm Phong mở miệng hỏi.

- Có, một trận chiến này, lão bằng hữu của ngươi sẽ lên võ đài, hắn đã đáp ứng rồi .

Mộc Trần nở nụ cười, khiến cho thần sắc Lâm Phong chợt ngưng lại, lão bằng hữu của hắn sẽ là vị lão bằng hữu nào đây?