[Full Audio] Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 2418: Giảng Đạo



Giờ phút này, tại trung tâm diễn võ trường của Thiên Đài, phần đông đệ tử tề tụ tại đây, phân biệt đứng hai bên, giữa bọn họ có rất nhiều bồ đoàn.

Lúc này ánh mắt bọn họ đều nhìn về phía phía trước, thần sắc lộ vẻ tôn kính, nơi đó có một thanh niên khoác áo bào trắng đứng đó, khí tức bình tĩnh, giống như một người bình thường. Nhưng mà, mọi người đều hiểu được thanh niên thanh tú này có thể dễ dàng tru sát một vị Thánh Vương tiểu thành, hắn khiến cường giả của Thần Điện phải không công mà về, hắn lại trực tiếp không gặp cường giả Thánh cảnh tiến đến bái kiến mà để cho hắn trở về bảy ngày sau lại đến, đây là một cái truyền kỳ, một truyền kỳ sống. Một nhân vật truyền kỳ đang đứng trước mặt bọn họ, hơn nữa có thể có cơ hội được hắn chỉ điểm, có thể hiểu được giờ phút này trong lòng đám người tại đây tràm ngập sự kích động cùng chờ mong.

- Ta nghe nói, Lang Yên sư huynh sau khi được sư bá chỉ điểm đã đánh bại Thạch Hiên, thực lực tăng mạnh, được nghe Lâm Phong sư bá thụ nghiệp chỉ sợ trong nháy mắt còn hơn bọn họ khổ tu mười năm.

Lúc này có người thầm nghĩ trong lòng, loại cơ hội này chính là ngàn năm một thuở.

- Ngồi đi.

Lâm Phong mỉm cười nói, bình dị gần gũi, không có nửa điểm uy nghiêm khí, nhưng trong lòng những đệ tử ở đây vẫn rất thấp thỏm, khẩn trương, tất cả đều tiến lên ngồi trên bồ đoàn, ánh mắt chúng đệ tử nhìn về phía Lâm Phong.

- Các ngươi đều có cảnh giới khác nhau, cũng đang ở vào giai đoạn khác nhau, ta cũng không thể thống nhất dạy các ngươi cái gì, nhưng mà ta muốn nói một chút đó chính là tu hành.

Từ trước kia, khởi điểm tu hành của ta từng thấp hơn so với các ngươi, từ một Khí Vũ cảnh bình thường nhất bắt đầu tu hành, khi đó lúc ta nhìn lên những người đạt tới Linh Vũ cảnh, Huyền Vũ cảnh, Thiên Vũ, luôn nghĩ bọn họ là tồn tại cao cao tại thượng, xa không thể với, nhưng mà nếu các ngươi vĩnh viễn đều nghĩ như vậy thì chỉ sợ cả đời này các ngươi cũng không thể đạt tới Thiên Vũ cảnh, mà hiện tại cảnh giới của ta chính là Thánh Vương cảnh, vậy Thiên Vũ cảnh đang ở nơi nào? Lâm Phong chậm rãi nói, khiến cho tâm thần tất cả mọi người đều âm thầm run rẩy, đúng vậy, bọn họ chỉ thấy Lâm Phong cao cao tại thượng nhưng bọn họ lại quên rằng Lâm Phong hắn cũng từng rất nhỏ yếu, hắn cũng từng ngưỡng mộ những người khác. Nhưng hiện tại, hắn sớm đã bỏ rất xa những người mà hắn từng ngưỡng mộ, Thiên Vũ giờ đây ở phương nào?

- Các ngươi không cần nghĩ rằng, bản thân không thể vượt qua ta, cho dù tư chất các ngươi ngu dốt cũng không được có loại tâm lý này, cái gọi có tài nhưng thành đạt muộn, rất nhiều người có tư chất bình thường tuy rằng tốc độ tu hành của bọn họ chậm chạp, nhưng bọn hắn cũng có thể đi tới một tầng thứ rất cao, thiên phú chỉ có thể quyết định tới thời gian ngươi đạt tới cái độ cao kia, mà không thể quyết định được ngươi sẽ đạt tới độ cao nào, thứ có thể quyết định việc các ngươi đi đến độ cao nào chính là bản tâm của ngươi.

Lâm Phong nói một câu, khiến cho trong lòng không ít người đang thiêu đốt lên một tia quyết tâm.

- Bản tâm, quyết định ý chí của ngươi, ý chí của ngươi, quyết định sự dẻo dai của ngươi, quyết định ngươi có thể hướng tới đánh sâu vào một cái cảnh giới kia hay không, nhưng mà, võ tu cũng không thể luôn nhìn đến những thứ xa vời mà không làm đến nơi đến chốn, con đường tu luyện phải từng bước hướng phía trước, tiến về cảnh giới phía trước của ngươi.

Mặc dù phía trước của ngươi vĩnh viễn còn có cảnh giới cao hơn, nhưng chỉ cần ngươi kiên định đi tiếp thì chắc chắn sẽ có một ngày, các ngươi sẽ có thể đi tới điểm cuối.

- Phù.

. . Trong lòng tất cả mọi người đều cảm giác dâng lên một bầu nhiệt huyết, mặc dù luôn luôn có phía trước, nhưng chỉ cần bọn không ngừng tiến bước, thì đến một ngày bọn họ cũng sẽ đi đến điểm cuối, tiến từng bước một đạt đến tầng thứ mà bọn họ từng ngước nhìn lên.

- Được rồi, thứ ta muốn nói, chỉ có một chút như vậy, tiếp theo, trong quá trình tu luyện của bản thân, các ngươi có vấn đề gì thì có thể hỏi ta.

Lâm Phong mỉm cười nói:

- Mọi người tùy ý, không cần câu nệ.

- Sư bá.

Giờ phút này, có một thanh niên đầu trọc đứng lên, nhất thời ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hắn, dường như thanh niên đầu trọc kia có chút khẩn trương, sờ sờ đầu, nói:

- Sư bá, ta có chút vẫn đề muốn thỉnh giáo người, hôm nay tu vi của ta là thượng vị Hoàng, lĩnh ngộ lực lượng pháp tắc đại địa, nhưng mà, ta lại chậm chạp không thể lĩnh ngộ ra đạo thuộc về mình, không biết ta nên bắt đầu từ đâu.

Đạo, bình thường chỉ khi đạt tới Đế cảnh mới có thể lĩnh ngộ, nhưng mà người có thiên phú kiệt xuất lại có thể bắt đầu lĩnh ngộ đạo của bản thân từ Vũ Hoàng cảnh, giống như Lâm Phong, Sở Xuân Thu còn có Cơ Thương cũng đều như thế.

- Ngươi tiến lên sử dụng lực lượng mà ngươi am hiểu nhất công kích ta, để ta cảm thụ lực lượng pháp tắc của ngươi.

Lâm Phong nói với thanh niên đầu trọc, thần sắc thanh niên kia ngưng hạ, lập tức gật đầu nói:

- Sư bá, thứ cho ta tội bất kính .

Nói xong, hắn khẽ khom người với Lâm Phong, lập tức bước ra một bước, lao thẳng tới hướng Lâm Phong.

- Oanh long!

Chỉ thấy một đạo lực lượng trầm trọng vô cùng cường đại oanh về phía Lâm Phong, thủ chưởng của thanh niên đầu trọc kia trầm trọng như núi, tỏa ra lực áp bách rất mạnh, giống như từng tòa đại sơn nghiền áp đối thủ. Đương nhiên, trình độ công kích này trước mặt Lâm Phong không khiến hắn chớp mắt.

- Ông!

Chỉ thấy Lâm Phong đột nhiên đứng dậy, nhất thời, thanh niên đầu trọc chỉ cảm thấy bàn tay cùng thân thể hắn đều bị một cỗ lực lượng trầm trọng tới cực điểm ngăn chặn khiến hắn cảm giác được áp lực vô cùng thống khổ.

- Đồng dạng là một loại pháp tắc ý cảnh, nhưng mà, sư bá tùy ý đi từng bước đều ẩn chứa ý cảnh trầm trọng cường đại hơn so với công kích của ta cả ngàn vạn lần.

Trong lòng thanh niên đầu trọc vô cùng khiếp sợ, chỉ thấy Lâm Phong bước từng bước về phía hắn. Giờ khắc này, hắn cảm giác được lực lượng bài sơn đảo hải, giống như đại địa đặt trên người hắn, muốn nghiền hắn thành phấn vụn.

- Đạo, là một loại tích lũy, ngươi muốn lĩnh ngộ một loại đạo, đầu tiên phải có đủ tích lũy, không thể có khả năng trống rỗng lĩnh ngộ ra, trước kia đạo ta lĩnh ngộ sinh tử chi đạo, ta còn nhớ rõ lúc ta lĩnh ngộ tử vong chi đạo đã đi tới chiến trường tại Tiên Quốc Thí Luyện Minh giới, tru sát mười vạn cường giả, thi cốt chồng chất như núi, loại tích lũy này người ngoài chỉ có thể dẫn đường mà không thể chân chính giúp ngươi đi cảm ngộ.

Thanh âm Lâm Phong bay vào trong tai thanh niên đầu trọc, cũng nói cho tất cả mọi người nghe. Thời điểm Lâm Phong đi đến bên cạnh thanh niên đầu trọc, rốt cục thanh niên đầu trọc kia cũng không chịu nổi, hắn trực tiếp đặt mông ngồi trên mặt đất, nhưng mà khi cỗ áp lực kia biến mất, hắn lại trực tiếp nhắm hai mắt lại, chìm trong ý cảnh mà vừa rồi hắn cảm nhận được, hắn cảm giác cái loại ý cảnh này chính là ngàn năm một thuở hắn mới có thể gặp, nhất định phải hảo hảo bắt lấy, tinh tế lĩnh ngộ, đây là đại địa ý cảnh chân chính.

- Trẻ nhỏ dễ dạy.

Lâm Phong chứng kiến phản ứng của đối phương liền mỉm cười, hắn lập tức lui về chỗ cũ, vừa rồi hắn tự mình xuất thủ khiến đối phương cảm thụ lực lượng bản thân am hiểu, nếu hắn còn không đi tinh tế cảm ngộ thì Lâm Phong cũng không có gì để dạy hắn.

- Không ngờ Lâm Phong sư bá tự mình xuất thủ chỉ đạo, cơ hội này ta nhất định phải cố gắng bắt lấy, suy nghĩ thật tốt xem bản thân muốn thỉnh giáo cái gì.

Nhìn thấy một màn như vậy, rất nhiều người càng trở nên thận trọng.

- Sư bá, ta dừng lại tại hạ vị Hoàng đã lâu, nhưng lại chậm chạp không có biện pháp đột phá, liệu có giải pháp nào không?

Có người đứng lên, hỏi Lâm Phong.

- Đã bao lâu ngươi không đi ra ngoài?

Lâm Phong hỏi.

- Hai năm.

- Thời gian hai năm này ngươi đều tự mình lĩnh ngộ lại không thể đột phá sao?

Lâm Phong hỏi lại.

- Đúng vậy sư bá, ta chậm chạp không thể đột phá, ta cảm giác cường độ pháp tắc của bản thân đã vững chắc rồi.

- Ngươi tới đây.

Lâm Phong thản nhiên nói. Người nọ đi lên phái trước, đứng cách Lâm Phong không xa, nhưng mà đúng lúc này, thân thể Lâm Phong giống như biến thành ảo ảnh, một cỗ sát khí tuyệt thế bao phủ lên thân thể người này, ăn mòn ý chí của hắn, một đạo công kích giết tới muốn lấy mạng của hắn. Nhanh, nhanh mức hắn không thể phản ứng, hắn cảm giác dường như bản thân hẳn phải chết, nhưng mà lại giống như còn có cơ hội chỉ cần hắn mạnh hơn một chút thì có thể tránh thoát.

- Không.

. . Chỉ thấy hắn nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể hóa thành một đạo cuồng phong, một đạo kiếm quang từ trước mặt hắn gào thét mà qua, nhưng sát khí lại không hề biến mất, lại có một cỗ khí tức tuyệt thế sát phạt trực tiếp đánh tới đầu hắn, nhanh như tia chớp.

- Phong.

Đột nhiên phong bạo điên cuồng bao phủ thân thể, nhanh, nhanh đến chính hắn cũng rung động, hắn vô cùng khó khăn mới có thể tránh thoát đạo công kích kia, nhưng tiếp theo, loại công kích này lại vô cùng vô tận, hắn giống như chìm vào đến bên trong công kích vô tận, không ngừng bị tử vong uy hiếp, mà khi nhìn về phía Lâm Phong lại thấy hắn đã im lặng ngồi trên bồ đoàn.

- Này.

. . Đám người lại nhìn người kia, một người đang điên cuồng chiến đấu, hoa chân múa tay vui sướng, cùng không khí chiến đấu, nhìn như có chút buồn cười.

- Trong khoảnh khắc cả người hắn ướt đẫm, chỉ sợ hiện tại người này đang trong nguy cơ sinh tử, ít nhất là chính hắn cảm giác như vậy.

- Nhất định là ảo cảnh, sư bá muốn kích phát toàn bộ tiềm lực hắn, hoặc muốn hắn phá tan ảo cảnh, nên mới khiến hắn như vậy.

- Hoặc vĩnh viễn tránh né như vậy, cho đến khi sức cùng lực kiệt, hoặc chính trực tiếp tử vong, sư bá đang áp bách hắn.

Mọi người cũng hiểu được, bọn họ đều muốn nhìn xem hắn có thể kiên trì bao lâu hay sẽ chết trong công kích của ảo cảnh, nhưng mà đúng lúc này, một cỗ phong bạo càng mạnh gào thét ra, khí tức mạnh mẽ cuồn cuộn tràn ra, khiến cho đồng tử đám người co rút lại.

- Đột phá, này.

. . Ảo cảnh lập tức biến mất, người nọ rốt cục ngừng lại, trên người hắn có pháp tắc ý cảnh điên cuồng gào thét, chính hắn cũng trở nên ngây dại, chẳng qua rất nhanh hắn đã hiểu được, tiến lên khom người nói với Lâm Phong:

- Đa tạ sư bá.

- Ngươi đã hiểu chưa?

Lâm Phong hỏi.

- Ta hiểu được, sư bá đặt ta dưới công kích hư ảo nhưng khí tức sát phạt lại chân thật tồn tại, nếu như ta thực sự gặp phải hoàn cảnh như vậy, mà không phải sư bá tạo nên thì ta cũng chỉ có hai lựa chọn, hoặc tử vong, hoặc đột phá, áp bách chính mình.

- Đối diện với lực chọn hoặc tử vong, hoặc đột phá, thì trước tiên bản thân ngươi cũng đã đạt tới cái điểm tới hạn kia nhưng không có thể đột phá, ngươi chính là khuyết thiếu một cái cơ hội, nên lúc này cần phải có ngoại lực đến áp bách, cho nên, người tu võ đạo cần phải đi ngoại giới lịch lãm, trải qua các loại áp lực từ ngoại giới, gặp được những cơ hội, thậm chí nguy cơ sinh tử, như vậy mới có thể từng bước ép ra tiềm lực của người.

Mọi người cũng đang chăm chú nghe, Lâm Phong chỉ đạo mỗi người cũng chỉ đạo tất cả bọn họ. Một lần đăng đường giảng đạo này kéo dài suốt ba ngày, nhưng mà đối với đệ tử Thiên Đài mà nói, còn hơn bọn họ khổ tu ba mươi năm, bọn họ phát ra sự tôn trọng cùng kính ngưỡng với Lâm Phong từ linh hồn, tồn tại truyền thuyết của cả Thanh Tiêu đại lục vẫn bình dị gần gũi như thế, hắn tự mình dạy dỗ từng người trong bọn họ, bọn họ cũng hạ lời thề, vĩnh sinh, vĩnh thệ, sẽ là người của Thiên Đài.