[Full Audio] Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 2420: Cục



Lâm Phong ngẩng đầu, một đạo phật âm kinh khủng truyền đến, chấn cho hư không run rẩy không ngớt, muốn chấn vỡ linh hồn người khác, nhưng Lâm Phong cũng hét lên một tiếng giận dữ, âm ba khủng bố lao thẳng tới trời xanh, va chạm cùng đạo phật âm kia.

Nhưng mà, chuyện này mới chỉ bắt đầu, cổ phật cự đại màu vàng từ trên trời giáng xuống, một bàn tay vô cùng to lớn màu vàng giống như muốn bao trùm thiên địa, hướng về phía Lâm Phong đè ép tới, thiên địa giống như đều phải bị ép sụp xuống, uy lực vô cùng dữ dội và mạnh mẽ.

- Hừ.

Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, nâng tay một kiếm trảm nát hư không, chưởng ấn cự đại màu vàng kia bị trực tiếp xé rách, lập tức dập nát, hóa thành bụi bặm. Đột nhiên, phạm âm cuồn cuộn, bao phủ khắp hư không, Lâm Phong phát hiện mình giống như lâm vào một mảnh không gian độc lập, chung quanh hắn chỉ có phạm âm vang lên, một trăm linh tám tôn phật đà pháp tướng xuất hiện ở kia, không ngừng phun ra phật ngôn đối với hắn, muốn hắn buông đao xuống, đắm mình vào trong phạm âm này, khiến Lâm Phong cảm giác rất chán ghét. Phật muốn giết người, lại còn khuyên ngươi buông đao, đây là cái loại lý luận gì?

- Ông!

Thân ảnh Lâm Phong trực tiếp biến mất không thấy, một trăm linh tám tôn đại phật đồng thời hướng về phía Lâm Phong phát động công kích, chưởng ấn đầy trời, thiên địa toàn phật.

- Chậm!

Ý niệm Lâm Phong vừa động, tốc độ chảy của không gian giống như cũng bị chậm lại, nhưng mà trên người hắn lại phóng thích ra kiếm ý chí cường, chúa tể thiên địa, duy ngã độc tôn, một kiếm chém ra, nhanh tới cực điểm, giống như có mấy ngàn kiếm quang đồng thời nở rộ ra hào quang sáng chói, từng cỗ cổ phật băng diệt, nhưng chúng lại hóa thành hải dương màu vàng, hướng về phía Lâm Phong gào thét đánh tới, phạm âm vẫn vang lên, giống như khổ hải vô biên, mảnh hải dương này chính là khổ hải, làm cho người ta thất thủ trong đó.

- Có lẽ đây chính là nhân vật tuyệt đỉnh ở chỗ này công kích, căn bản không có tuyệt thế cổ phật?

Lâm Phong thấy trước mặt căn bản không có đối thủ, mà chỉ là công kích đã bố trí tốt, trong lòng thầm run rẩy, nếu như thế nhân vật ngày xưa ở nơi này bày ra công kích bực này chính là tuyệt thế cổ phật, người đó tuyệt đối là đại thành Thánh Vương, nếu không có người ở, làm sao có thể lưu lại công kích mạnh mẽ như thế. Kiếm quang quanh người Lâm Phong chói sáng, trực tiếp đi vào bên trong khổ hải, hướng về phía trước bước chậm mà ra. Không ở phía dưới đi thuyền, phải đi qua khổ hải vô biên sao, nhưng cho dù khổ hải vô biên, hắn cũng mặc kệ không quay đầu lại. Thân hình Lâm Phong lóe ra, hướng về phía trước mà động, khổ hải không có giới hạn, phiến hải dương sáng bóng màu vàng kia, có thể mang người ta hòa tan, nhưng mà giờ phút này người bên ngoài không nhìn thấy tình cảnh trên đỉnh Phật Sơn, Lâm Phong và cổ phật biến mất không thấy. Lâm Phong đi về phía trước nhiều ngày không thấy điểm cuối, mà bên trong khổ hải lại xuất hiện rất nhiều ảo ảnh, Lâm Phong đứng yên không có làm gì, quay đầu lại chính là bờ, nhưng mà hắn vẫn không có quay đầu lại, khổ hải vô biên, hắn cũng muốn đi ra, tâm hắn bất động rồi cũng sẽ có điểm cuối. Một ngày này, Lâm Phong vẫn bước chậm, nhưng mà bước này đã khiến khổ hải biến mất, rốt cục hắn cũng đi ra ngoài, hắn buông xuống một cái đỉnh núi.

- Phật Sơn đó sao?

Lâm Phong nhìn thấy phiến không gian này thì thầm nghĩ đó là Phật Sơn? Lâm Phong lộ ra một nụ cười lạnh, Thánh Địa phật môn mà người hướng tới sao? Chó má, toàn tà ma ngoại đạo, ma khí ngập trời, ở đâu có thánh địa phật môn. Phía trên ngọn núi không hề thiếu kiến trúc, chỉ thấy giờ phút này ở giữa một tòa kiến trúc, có mấy người bước chậm mà ra, mấy người này đều là tăng nhân, nhưng mà Lâm Phong nhìn thấy bọn họ mỉm cười rét lạnh, họ khoác tăng nhân bào nhưng ma ý trên người vẫn quay cuồng.

- Không nghĩ tới phía trên Phật Sơn, lại là vùng đất hỗn tạp như vậy.

Lâm Phong nhìn người phía trước bình tĩnh mở miệng hỏi:

- Thiên Si ở chỗ nào?

- Không nghĩ tới thực có người đi qua khổ hải mà đến, đáng tiếc ngươi không phải phật tu.

Mấy người này thở dài một tiếng, nói:

- Các hạ, mời trở về đi, trong này không phải là vùng đất ngươi nên đến.

- Vậy nơi này là vùng đất ai nên đến?

Lâm Phong hỏi lại.

- Người hướng phật.

Người nọ đáp lại.

- Ngươi hướng phật, vì sao thành ma.

Lâm Phong lại nói.

- Triệt để hiểu ra.

- Sau khi triệt để hiểu ra, tại sao không thành đại phật, ngược lại thành ma, thật buồn cười đến cực điểm, ta hỏi lại ngươi, Thiên Si ở chỗ nào?

Lâm Phong chẳng muốn nói chuyện vô nghĩa cùng đối phương, dứt khoát hỏi.

- Nghìn vạn năm qua Thánh Thành Trung Châu không có Thánh Nhân sinh ra, nhưng mà người bước vào Phật Sơn, lại thành đại phật đại ma, tu thành Thánh cảnh, chẳng lẽ đây không phải triệt để hiểu ra?

Người nọ chưa từng để ý tới Lâm Phong, tiếp tục tự nhìn tự nói, quả thật tu vi cũng cường đại và lợi hại, chính là nhân vật tiểu thành Thánh Vương, nếu hắn không tự đến, Lâm Phong rất khó tưởng tượng, phía trên Phật Sơn, cất dấu nhiều nhân vật lợi hại đến thế.

- Phật?

Ma? Thần sắc Lâm Phong lạnh như băng, hào quang chói sáng, ở trong tay hắn xuất hiện Hoang Địa Ma Kích, trong khoảnh khắc ma uy ngập trời, rít gào giữa trời đất, mà cả thân hình hắn, hóa thành tuyệt thế ma đầu, mắt lạnh quét nhìn những người phía trước, thanh âm trở nên cực kỳ lạnh lẽo.

- Tiếp tục lãng phí thời gian của ta, ta sẽ mang Phật Sơn san thành bình địa.

Mấy người chứng kiến một màn này, sắc mặt nhất thời cứng đờ, ma đầu, không ngờ vị thanh niên vượt qua khổ hải mà đến này lại là một tôn tuyệt thế ma đầu.

- Thiên Si ở kia.

Chỉ thấy ngón tay một người chỉ về toà kiến trúc phía xa, thần niệm Lâm Phong cuồn cuộn đánh tới, tiếng răng rắc truyền ra, trực tiếp phá mở cấm chế bên trong, thần niệm nhảy vào trong đó, ngay sau đó hắn thấy được trong toà kiến trúc kia có một tôn thân ảnh đang khoanh chân mà ngồi, tóc đen dài giống như ma, giờ khắc này đôi mắt hắn mở ra, giống như nhìn thấu thế sự, nói:

- Lâm Phong sư đệ, sao ngươi lại tới đây.

Lâm Phong thu Hoang Địa Ma Kích lại bước chậm mà ra, âm thanh răng rắc vang lên, đống kiến trúc bị phá hủy trực tiếp dập nát, cường giả xuất hiện với mái tóc đen và áo choàng ma kia rõ ràng là Thiên Si, nhưng mà giờ phút này hắn đâu còn hình dáng Thiên Si ngày xưa, mà là một tôn ma đầu lạnh lùng.

- Nhị sư huynh.

Trong lòng Lâm Phong âm thầm run rẩy, hắn không nghĩ tới, sư huynh luôn mỉm cười ngày xưa lại trở nên lạ lẫm như thế.

- Ngươi trở về đi, ta đã không phải nhị sư huynh của ngươi nữa.

Thần sắc Thiên Si đạm mạc, lời nói của hắn khiến Lâm Phong có chút đau lòng, lúc này hắn đã cảm nhận được sự đau lòng của lão sư.

- Vì sao lại như thế?

Lâm Phong hỏi.

- Chúng ta làm tất cả vì thực lực, những cái khác đều là hư vọng, hiện tại ta rất tốt lắm, trong thời gian ngắn ngủn vài chục năm, ta đã tiến nhập Thánh cảnh, thực lực bay vọt.

Thiên Si bình tĩnh nói.

- Ta hiểu được .

Lâm Phong xoay người, thân hình lập tức lóe ra, đi đến trước thiên thê, ở nơi đó có chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc thang. Lâm Phong bước chậm mà ra, thân ảnh giống như một cơn lốc hướng về phía hạ không mà đi, một lát sau hắn đi tới chân thang, giương mắt nhìn bầu trời, trên kia xa xa vô tận, nhưng mà hắn lại từng bước đi lên những bậc thang kia, hắn muốn nhìn rốt cuộc những người cầu phật đã trải qua cái gì.

- Không thành tâm thành ý, không thể cầu cổ phật.

Sau khi hắn đi lên một bậc cầu thang, có một đạo thanh âm truyền vào trong tai Lâm Phong, không mang theo sự thành tâm thành ý thì không có biện pháp gặp được đại phật, Lâm Phong mặc kệ trực tiếp bước chậm mà đi, chín bước liền hiện ra một cái ảo cảnh, hơn nữa trong ảo cảnh ẩn chứa sức mạnh to lớn, đúng như đạo thanh âm thứ nhất nói, không có thành tâm thành ý thì không có biện pháp đi lên, nhưng Lâm Phong hắn thì khác, lực lượng bản thân hắn đã siêu thoát các đại nạn trên bậc thang, nên không có gì có thể ngăn cản hắn nện bước.

- Ba vạn ba nghìn ba trăm ba mươi ba bậc thang, trải qua vô số ảo cảnh, phải có sự thành tâm thành ý mới có thể đi đến nơi đây, có thể thấy được những người đi đến bước này đều là những tăng nhân có tâm trí cứng cỏi, nhị sư huynh cũng là người như vậy, nếu không đi không đến bước này.

Lâm Phong thầm nghĩ một tiếng, tiếp tục hướng lên trên, tiếp theo hắn lại trải qua khảo nghiệm khốc liệt, khảo nghiệm lòng hắn có cứng cỏi hay không, khảo nghiệm phật đạo chi tâm của hắn có chân thật đáng tin hay không, muốn hướng lên trên thì phải muốn thông qua tất cả các khảo nghiệm, hiển nhiên Thiên Si đã từng thông qua mấy cái khảo nghiệm này, không để cho tâm cầu phật bị dao động. Lúc này Lâm Phong đã đi lên sáu vạn sáu ngàn sáu trăm sáu mươi sáu bậc thang, hắn lại hướng lên trên lần nữa, Lâm Phong bắt đầu trải qua một đoạn nhân sinh ảo cảnh, những người này sinh ra đều chất vấn niềm tin phật đạo của hắn, muốn mang nó đánh nát, phá vỡ tư tưởng tu phật, nhưng ngươi vẫn phải kiên trì mới có thể tiếp tục hướng lên trên, có thể thấy được những người tới nơi này, phải có tín niệm kiên định đến cỡ nào, mới có thể từng bước hướng về phía trước, cho dù là Lâm Phong cũng cảm thấy kinh ngạc. Ví dụ như một vị tu sĩ phật môn khổ tu phật môn thiện niệm, phổ độ thiên hạ, tu vi cường thịnh, có thể khiến nhân tâm sinh ra thiện ý, cảm hóa vô số người, nhận lấy rất nhiều đệ tử, nhưng mà có một ngày, hắn phát hiện vài vị đệ tử hắn tín nhiệm nhất phản bội hắn, giết chết người nhà của hắn, cướp lấy công pháp hắn tu hành, bảo hắn làm như thế nào còn tín ngưỡng phật môn? Phổ độ chúng sinh? Hơn nữa mấy cái ảo cảnh này rất chân thật, giống như hắn đang trải qua nhân sinh của Vạn Yêu Vương vậy, một cái nối tiếp một cái, không ngừng chặn đánh những người mang theo tín niệm leo lên thiên thê,nchỉ cần tín niệm bị vỡ những người đó cũng không thể đi lên, Lâm Phong có thể tưởng tượng, muốn đi lên khó như thế nào, tín niệm phải mạnh đến mức nào. Theo Lâm Phong từng bước hướng lên trên, tâm của hắn cũng bắt đầu run rẩy, hắn suy nghĩ thời khắc cuối cùng, người có tín niệm vô cùng cứng cỏi đi lên Phật Sơn, chứng kiến cảnh tượng ma khí tung hoành sẽ điên cuồng ra sao, đó là sự tuyệt vọng loại nào, đây là chân chính hiểu ra sao, nghĩ đến việc người đăng phật thê người gặp được cảnh đó Lâm Phong cảm giác chủ nhân Phật Sơn tàn nhẫn cỡ nào, khi bày ra thế cục như vậy, chân chính làm cho người ta triệt để hiểu ra ư!