[Full Audio] Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 2430: Chờ đợi



Trong Thánh Linh hoàng triều đột nhiên trở nên náo nhiệt, Thánh Linh hoàng triều phái người đi ra ngoài truyền lời, người đứng đầu của hoàng triều cùng các thế lực lớn tuy rất tức giận, nhưng trong tâm của mỗi người đều tồn tại một chút kiêng kị, bọn họ sẽ muốn biết vì sao Lâm Phong lại dám làm càn như thế, trực tiếp cho người truyền lời gọi bọn họ đến Thánh Linh hoàng triều.

Việc này giống như trực tiếp ra lệnh cho bọn họ, Lâm Phong ta muốn triệu kiến các ngươi tới Thánh Linh hoàng triều. Cũng bởi vì Lâm Phong làm càn cùng cuồng vọng lại làm bọn họ có chút khiếp đảm, tất cả đều thành thành thật thật đến đây, ít nhất bọn họ cũng muốn đến tìm hiểu, cho nên sau khi bọn họ đến lại có biểu hiện không hề khách khí như vậy. Bởi vì bọn họ đến đây vốn đã là một chuyện tình rất mất mặt cho nên họ muốn đoạt lại một chút mặt mũi.

- Linh Thánh Hoàng, Lâm Phong là có ý gì?

Giờ phút này, Thánh Hoàng Tần hoàng triều vừa tới đã lạnh lùng hỏi một tiếng. Nhưng giờ phút này thần sắc Linh Thánh Hoàng ngồi phía trên chủ vị có vẻ rất lạnh nhạt, ánh mắt hắn nhìn về phía những cường giả đã đến, trong mắt lộ ra một chút ý cười bình tĩnh. Lâm Phong không có đoán sai, những người đứng đầu các thế lực lớn này đều nghe lời đi tới nơi đây. Đương nhiên, việc này là có qua hệ cùng thanh danh bên ngoài của Lâm Phong, nếu như Linh Thánh Hoàng hắn triệu tập bọn họ thì chỉ sợ sẽ không có người nào tới.

- Tần Thánh Hoàng chớ sốt ruột, ngươi cũng không phải người đầu tiên hỏi cái vấn đề này, chư vị sao không ngồi xuống hưởng thụ tiệc rượu, tán gẫu một phen, hay chư vị nóng vội vì đang khẩn trương sao?

Linh Thánh Hoàng cười nói, Lâm Phong không xuất hiện, chỉ sợ tâm những người này đều không yên, bọn họ không biết Lâm Phong muốn gặp bọn họ để làm cái gì.

- Rất làm càn.

Giờ phút này, chỉ thấy một thân ảnh nhìn về phía Linh Thánh Hoàng lạnh lùng nói:

- Lão hủ đã rất nhiều năm không ra khỏi học viện, hôm nay ta nhận được lời mời cố ý đến đây, lúc này lại phải chờ đợi sao.

Ánh mắt Linh Thánh Hoàng nhìn về phía lão giả kia, lão gia hỏa này chính là viện trưởng của Yêu Hồn Học Viện cũng xem như một lão quái vật, Yêu Hồn Học Viện bồi dưỡng ra vô số thiên tài, lão gia hỏa cũng có được rất nhiều môn sinh lợi hại, bởi vậy mặt mũi của hắn rất lớn, nhưng hiện tại, Lâm Phong bắt hắn ở chỗ này chờ, tự nhiên trong tâm hắn rất khó chịu.

- Lâm Phong cho người đi mời chư vị, chư vị có tới hay không là bản thân các ngươi tự quyết định.

Giờ phút này Lâm Phong không có xuất hiện cũng có lý do của hắn, nếu như chư vị nguyện ý chờ ở chỗ này, còn nếu không muốn vậy chư vị có thể tùy ý rời đi cũng không có người ngăn cản. Âm thanh Linh Thánh Hoàng vẫn bình tĩnh như cũ khiến cho sắc mặt lão giả kia vô cùng khó coi, nhưng hắn lại á khẩu không trả lời được, ta chỉ mời, tới hay không tùy ngươi, có đi hay không cũng tùy ngươi, nguyện ý đợi thì hãy đợi, không muốn đợi thì chúng ta tiễn khách. Thái độ của Linh Thánh Hoàng cho thấy hắn đặt bản thân ở vị trí rất cao, sao có thể khiến mấy người này không tức giận. Chẳng qua dù sao bọn họ đều là nhân vật có địa vị phi thường nên cũng không có ai lập tức bùng phát lửa giận, mà áp chế lại. Nếu như Lâm Phong xuất hiện nhưng không đủ năng lực kinh sợ bọn họ vậy thì bọn họ khiến Thánh Linh hoàng triều không còn mặt mũi.

- Tiệc rượu vì để bồi tiếp chư vị, thỉnh chư vị bình tĩnh hưởng dụng.

Linh Thánh Hoàng tiếp tục cười nói, không ngừng có rượu ngon món ngon đưa lên, còn có vũ khúc làm bạn, chẳng qua mấy thứ này đối với những người có mặt ở đây đều không tạo nên hứng thú quá lớn. Một khoảng thời gian trôi qua, trời chiều bắt đầu buông xuống, sắc trời bắt đầu tối dần, thần sắc đám người kia càng lúc càng lạnh lùng, mặc dù bọn họ vẫn đang nói chuyện nhưng mà sắc mặt từng người lại hoàn toàn băng lãnh, thậm chí rất nhiều cường giả đều đang cúi đầu uống rượu. Lúc này ngay cả Linh Thánh Hoàng cũng có chút chột dạ , không ngờ Lâm Phong còn không xuất hiện, làm như vậy có phải hơi quá mức? Có thể khiến những lão gia hỏa này phát hỏa không?

- Chư vị, thứ lỗi cho ta không bồi chư vị uống tiếp được.

Linh Thánh Hoàng đứng dậy, lặng yên rời đi, đám người cũng chú ý hắn, bọn họ chứng kiến Linh Thánh Hoàng rời đi trong lòng nghĩ thầm chắc hẳn hắn đi gọi Lâm Phong, vì vậy bọn họ im lặng đợi thêm một chút nữa. Quả thật Linh Thánh Hoàng đi tìm Lâm Phong, lúc này Lâm Phong cùng Đoạn Phong nằm ở sân tán gẫu, như không có chuyện gì xảy ra. Đồng thời hai người phong ấn khí tức nơi, ngăn cách này cùng ngoại giới, tránh cho bị thần niệm của người khác quấy rầy, nhưng thật ra lại rất an tường tự tại, một chút cũng không biết Linh Thánh Hoàng ẩn ẩn có chút tức giận đang ở bên cạnh.

- Lâm Phong.

Linh Thánh Hoàng đứng ngoài sân hô một tiếng.

- Linh Thánh Hoàng, ngài vào đi.

Lâm Phong cười nói, hắn thấy Linh Thánh Hoàng đã đi vào, hắn chứng kiến Lâm Phong nhàn nhã nằm đó, không khỏi có chút buồn bực nói:

- Người đứng đầu các hoàng triều tại Kỳ Thiên Thánh Đô cùng với thế lực có thể so với hoàng triều đều tới rồi, ngươi có muốn đi nhìn một chút hay không?

- Không vội, bây giờ vẫn còn sớm.

Lâm Phong cười nói.

- Bây giờ vẫn còn sớm?

Thần sắc Linh Thánh Hoàng cứng đờ, trả lời:

- Mấy cái gia hỏa kia dường như đã bắt đầu tức giận, lại bảo bọn họ đợi, chỉ sợ.

. .

- Yên tâm, dù bọn họ trở mình cũng không dậy nổi nhiều sóng, giận thì có sao, đã muốn đi vậy đi.

Lâm Phong vẫn cười như cũ, phong khinh vân đạm, giống như không có sự tình gì liên quan tới hắn, khiến cho Linh Thánh Hoàng càng nhìn không thấu.

- Lâm Phong, ngươi tốt xấu cũng phải nói với ta, ngươi có tính toán gì?

Linh Thánh Hoàng lắc đầu cười khổ.

- Thánh Hoàng.

Lâm Phong ngồi dậy, nói với hắn:

- Việc mà ta gặp phải khi trở về lần trước ngươi còn nhớ rõ chứ?

- Ừm, lần trước có một lần người của Thần Điện sai sử vài đại hoàng triều tham dự vào muốn đối phó Quỳnh Thánh, vừa lúc đó ngươi trở về nên việc này mới có thể tan rã, chẳng qua lần đó vẫn khiến ta toát một thân mồ hôi lạnh.

- Vậy được rồi, hôm nay Cửu Tiêu náo động, ở đâu cũng không thể tránh, sóng ngầm tại Kỳ Thiên Thánh Đô cũng bắt đầu khởi động, nếu không phải bọn họ có một chút kiêng kị đối với ta, thì bọn họ tùy thời sẽ có khả năng liên thủ diệt Thánh Linh hoàng triều, Thánh Hoàng nghĩ như thế nào?

Lâm Phong hỏi.

- Đây là sự thật.

Linh Thánh Hoàng hỏi.

- Ngươi nói ngươi tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, hoặc là muốn cùng bọn họ hòa bình cùng tồn tại, chuyện này có thể sao?

Lâm Phong hỏi lại.

- Không có khả năng.

- Cho nên, lần trước ta còn chưa có giết chết bọn họ vì dám động đến Quỳnh Thánh con ta, tất nhiên lần này ta phải cấp cho Kỳ Thiên Thánh Đô một giáo huấn thật sâu , ít nhất, ta muốn làm cho cả Kỳ Thiên Thánh Đô phải nhớ kỹ, không thể quên.

Lâm Phong nhàn nhạt nói , Linh Thánh Hoàng chứng kiến đôi mắt Lâm Phong, lập tức cười nói:

- Tốt, chỉ là có vài thế lực vốn không có thù hận quá lớn cùng chúng ta, nếu bọn họ phẫn nộ hoặc rời đi, ngươi sẽ xử trí như thế nào?

- Bọn họ phẫn nộ lại có có quan hệ gì, ít nhất còn không có người nào dám động thủ tại Thánh Linh hoàng triều, nếu bọn họ rời đi, ta lại mời bọn họ đến cũng được Lâm Phong nở nụ cười: - Kể cả những thế lực có cừu oán cũng giống nhau.

- Ngươi đã sớm có chủ ý vậy ta không hỏi đến nữa.

Linh Thánh Hoàng rời khỏi nơi này. Khi phía chân trời nổi lên một chút ánh sáng, tiệc rượu tại Thánh Linh hoàng triều chỉ là một mảnh yên lặng, áp lực có chút đáng sợ, cả ngày nay Lâm Phong đều không xuất hiện, bọn họ là người đứng đầu mấy cái hoàng triều cùng đại thế lực lại phải ở chỗ này chờ một đêm, không ai đi ra cấp cho bọn họ một cái công đạo, thật làm càn.

- Linh Thánh Hoàng này cố ý nhục nhã tất cả thế lực lớn tại Kỳ Thiên Thánh Đô sao?

Tần Thánh Hoàng lạnh lùng hỏi.

- Lúc trước ta cũng đã nói, tất cả đều tự nguyện, không ai cưỡng cầu.

Linh Thánh Hoàng bình tĩnh nói.

- Răng rắc!

Chỉ thấy thủ chưởng Tần Thánh Hoàng chụp lên trên bàn, nhất thời bàn rượu trước người hắn dập nát, rượu văng ra khắp mặt đất, sắc mặt hắn sắc mặt âm trầm, nói:

- Chư vị, chúng ta đi thôi?

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, nhất thời không có ai tiếp lời.

- Chắc các vị phát hiện, giờ phút này, ở bên ngoài Thánh Linh hoàng triều, đã có không biết bao nhiêu người đang nhìn chúng ta thời gian một ngày trong này.

Chúng ta dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của toàn bộ người trong Kỳ Thiên Thánh Đô, rất nhanh, chuyện nơi này sẽ truyền khắp Kỳ Thiên Thánh Đô, các ngươi thật sự tính toán chờ đợi như vậy sao? Tần Thánh Hoàng lại mở miệng nói khiến cho thần sắc mọi người thần sắc. Đương nhiên thần niệm của bọn họ phát hiện, trong một đêm, bên ngoài Thánh Linh hoàng triều xuất hiện rất nhiều người. Người đứng đầu các đại hoàng triều cùng thế lực tề tụ tại Thánh Linh hoàng triều, sao có thể không dẫn phát ra oanh động tại Kỳ Thiên Thánh Đô.

- Ta đồng ý với lời Tần Thánh Hoàng nói, chúng ta nên rời đi.

Thánh Hoàng Đại Mạc hoàng triều nói.

- Hai vị muốn đi thì cứ đi sao phải nhiều lời làm gì, cũng không có người nào ngăn trở các ngươi.

Giờ phút này, chỉ nghe một đạo tiếng cười truyền ra, chính là tiên tử của Cổ Dao hoàng triều mở miệng nói, khiến cho sắc mặt hai vị Thánh Hoàng cứng đờ.

- Hừ, tiên tử hảo khí phách.

Tần Thánh Hoàng lãnh đạm nói, lập tức thân hình hắn run lên, thân thể bay lên trời, hướng tới bên ngoài Thánh Linh hoàng triều mà đi. Bên ngoài, ánh mắt rất nhiều người thấy được Tần Thánh Hoàng, nhất thời nổi lên nghị luận, Tần Thánh Hoàng đi ra , xem ra không đợi được, dù sao hắn cũng từng có cừu oán cùng Lâm Phong, hắn chịu không nổi loại nhục nhã này.

- Chư vị chậm rãi chờ đợi, ta cũng không muốn phí thời gian.

Tần Thánh Hoàng bước ra khỏi Thánh Linh hoàng triều, ống tay áo vung lên, nén giận rời đi. Sau khi Tần Thánh Hoàng rời đi, Thiên Tứ Thánh Hoàng cũng bỏ đi, hắn không muốn tiếp tục ở lại nơi này, những người khác có đủ kiên nhẫn, nhưng cuối cùng cũng không có khả năng vĩnh viễn chờ đợi. Ba ngày sau, tất cả đám người đều rời khỏi Thánh Linh hoàng triều, để lại một tòa tiệc rượu trống không, cảnh này khiến Linh Thánh Hoàng vô cùng buồn bực. Hắn không biết Lâm Phong là nghĩ như thế nào , mà người ở ngoại giới cũng đều rất buồn bực, rốt cuộc Thánh Linh hoàng triều có ý gì? Sau khi việc này bình ổn lại, đến ngày thứ tư, tại Kỳ Thiên Thánh Đô, phía trên vòm trời của Tần hoàng triều, có một tôn cự thú khủng bố xuất hiện, thân hình cự thú này cao tới mấy chục thước, một bàn chân có thể giẫm chết người, hắn cứ như vậy trực tiếp tiến vào Tần hoàng triều, phá hủy tât cả kiến trúc. Tuy rằng hắn không giết một người nào, nhưng vẫn dẫn phát ra khủng hoảng thật lớn, Tần hoàng triều đã xuất động lực lượng mạnh nhất tập kích cự thú này nhưng lại không có người nào có thể thừa nhận được một trảo của cự thú, một trảo đánh tới người công kích hắn lập tức mất đi nửa cái mạng. Cự thú kia trực tiếp tìm đến Tần Thánh Hoàng, cặp đồng tử cự đại giống như rất có hứng thú nhìn hắn.

- Yêu Thánh tiền bối, ngài đến Tần hoàng triều ta có chuyện gì?

Dường như Tần Thánh Hoàng cũng ý thức được đối phương là tồn tại gì, sắc mặt hắn vô cùng khó coi. Tôn cự thú kia cũng không trả lời, mà hắn tỏa ra một cỗ khí tức làm cho người ta hít thở không thông áp trên người Tần Thánh Hoàng, hắn lập tức đánh ra một trảo về phía hắn, Tần Thánh Hoàng muốn trốn nhưng lại trốn không thoát, hắn bị trảo trúng miệng phun máu tươi, hai mắt nổ đom đóm.