[Full Audio] Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 8: U minh lang



Lời của Lâm Phong khiến ba người Tĩnh Vân ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Lâm Phong một cái. Ngay sau đó bọn họ thấy Lâm Phong sải từng bước một cách rất thản nhiên.

- Lâm Phong, giờ không phải là lúc để thể hiện.

Tĩnh Vân vội la lên, dù chưa từng thấy Lâm Phong ra tay nhưng cái tên phế vật của Lâm Phong vẫn còn bày ra đó, cho dù nay Lâm Phong có hăng hái khổ tu đến mấy thì tối đa cũng có thể khiến tu vi tương đương với bọn họ, nhưng chống chọi với yêu thú cấp tám Bạo Vượn thì sao có thể làm được.

Nhưng dường như đã không kịp nữa, Bạo Vượn nhìn thấy nhân loại dám to gan tới khiêu khích nó, nó nhấc đôi chân to đầy lông lên giẫm mạnh xuống đất khiến mặt đất rung lên, mà thân thể cao lớn của nó thì như một ngọn núi thịt lao thẳng tới Lâm Phong, đất rung núi chuyển.

Cảnh này càng khiến trái tim Tĩnh Vân hoảng hốt, nhưng Lâm Phong dường như lại chẳng biết yêu thú cấp tám lơi hại thế nào, hắn vọt thẳng lên rồi hung hãn ra tay.

Tĩnh Vân như thấy được cảnh Lâm Phong bị giẫm nát, cả kinh nhắm tịt mắt lại.

- Rầm!

Sóng triều cuồng bá thổi quét, Tĩnh Vân dù nhắm mắt lại nhưng cảm nhận được rất rõ rằng không gian cũng rung lên, sau đó cô ta lại nghe thấy tiếng Bạo Vượn rít gào.

Mở mắt ra, cô ta thấy Bạo Vượn ngã ngửa người ở cách đó ba mét, mà Lâm Phong thì lui đến cạnh cô, ánh mắt hữu thần, dường như không bị sao cả.

- Sao có thể?

Tĩnh Vân gần như không tin vào mắt mình, Lâm Phong đối chọi với Bạo Vượn mà lại lông tóc không tổn hao gì? Cô ta quay sang nhìn Thanh Y và Hàn Manh, lại thấy hai người bọn họ cũng trợn tròn mắt. Bọn họ tận mắt nhìn thấy Lâm Phong đánh Bạo Vượn ra sau chỉ với một quyền, cảnh tượng đó đã chấn động đầu óc bọn họ.

Đây chính là yêu thú cấp tám, không có sức lực tám nghìn cân thì không thể nào làm gì được nó.

Mà ở đằng sau, Cảnh Phong cũng giật mình, tên phế vật này lại có thể đánh lui Bạo Vượn?

- Yêu thú cấp tám quả nhiên da dày thịt béo.

Lâm Phong thầm nhủ một tiếng, nay tu vi hắn đã củng cố ở cảnh giới Khí Vũ cảnh tầng bảy, hơn nữa lực một quyền của Cửu Trọng Lãng đã trên tám nghìn năm trăm cân, ngoài ra tinh hoa của võ kỹ Cửu Trọng Lãng nằm ở chỗ các lớp sóng chồng chất lên nhau, lớp sau mạnh hơn lớp trước, bởi vậy sức lực thực tế của Cửu Trọng Lãng đánh lên người Bạo Vượn hẳn là gần chín nghìn cân.

Nhưng lúc này Bạo Vượn lại đứng lên, điên cuồng gầm thét.

Bước một bước, Lâm Phong đi tới trước người Bạo Vượn, lại ầm ầm đánh ra Cửu Trọng Lãng. Bạo Vượn cuồng bạo trời sinh, thân hình khổng lồ nên không thể né tránh được, chỉ có thể lấy thân thể ra chống đỡ.

- Dùng ngươi thử quyền.

Lâm Phong không hề ngừng lại mà tay trái cũng đánh ra quyền, sóng triều không gian thổi quét, bẻ gãy những cành cây khô mục.

Ba người Tĩnh Vân ngơ ngác đứng ở đó, Bạo Vượn? Lúc này Lâm Phong còn cuồng bạo hơn cả Bạo Vượn, không ngừng đánh ra hai đấm, Cửu Trọng Lãng như ảnh liền hình, không gian mấy trăm mét đều gợn lên những làn sóng triều cuồng bá.

- Có thể thi triển Cửu Trọng Lãng thuần thục như vậy, ta nghĩ đệ tử nội môn chưa chắc đã làm được.

Tư duy của Thanh Y gần như không theo kịp. Lâm Phong, là phế vật ư?

- Quyền phong bất diệt, sóng triều không ngừng, muội nghe nói ý nghĩa cao nhất của Cửu Trọng Lãng cũng chỉ là thế, thiên phú của Lâm Phong về võ kỹ thật quá kinh người.

Tĩnh Vân như có suy nghĩ.

- Quái vật.

Hàn Man giơ tay lau mặt một cách khá bất nhã rồi buồn bực nói.

- Ông, ông…

Không gian run run rồi dần bình ổn lại, Lâm Phong quay đầu nhìn ba người kia rồi nói:

- Lại đây lấy thú hạch đi, ta mệt quá.

- À ừ.

Lúc này Hàn Man mới phát hiện là Bạo Vượn đã nằm im không hề động đậy nữa, không khỏi chép miệng, mất khá nhiều sức mới lấy đi toàn bộ thứ có giá trị trên người Bạo Vượn. Con vật này da thật quá dầy, mặc dù đã chết nhưng rất khó để đâm thủng da nó, thật không hiểu tên Lâm Phong biến thái này làm sao đánh nó đến chết được.

- Ha ha, có tên quái vật như cậu ở đây, chỉ cần không gặp phải yêu thú cấp chín là chúng ta có thể đi thoải mái rồi.

Hàn Man buộc chặt túi lại rồi cõng trên vai, cười sang sảng nói.

Lâm Phong mỉm cười một cái rồi nói:

- Chúng ta tiếp tục đi thôi, có lẽ còn gặp được mấy con yêu thú cấp tám nữa.

- Chẳng qua may mắn gặp phải một con súc sinh chỉ biết chịu đòn mà thôi.

Phía sau truyền đến một giọng nói mang theo gai, Cảnh Phong đi qua bốn người rồi lập tức đi đến phía trước.

- Cảnh Phong, ngươi…

Ba người Tĩnh Vân đều tức giận, kẻ này thật biết cách nói lời châm chọc người khác.

Đoàn người tiếp tục đi, Cảnh Phong đi đầu tiên muốn thể hiện lắm rồi nhưng mãi chẳng thấy con yêu thú nào, điều này khiến cho y có phần buồn bực.

- Dường như không đúng lắm.

Lâm Phong khẽ nói, so với nơi khác, rừng cây nơi đây dường như quá yên tĩnh.

- Đúng là rất không thích hợp.

Ba người Thanh Y đi chậm lại, rất nhanh, bọn họ thấy Cảnh Phong đi ở đằng trước cũng dần lùi ra sau.

Mọi người nhìn lại thì thấy trước người Cảnh Phong là một con sói, một con sói mặt quỷ có khuôn mặt cực kỳ khủng bố dữ tợn.

Tĩnh Vân che miệng lại như thấy chuyện gì cực kỳ kinh khủng, thân thể cũng run lên.

- U Minh Lang, yêu thú cấp chín, là loại yêu thú tàn nhẫn nhất trong đám yêu thú bình thường, thích nhất là ăn thịt từng miếng một chứ không trực tiếp giết chết.

Giọng của Thanh Y cũng run run. Những đệ tử ngoại môn đi vào Hắc Phong Lĩnh như bọn họ này thì thứ không muốn đụng phải nhất chính là U Minh Lang, loài yêu thú này không chỉ tàn nhẫn mà tốc độ cực nhanh, muốn chạy trốn cũng không chạy nổi.

- Phế vật, chúng ta liên thủ, ngươi dùng Cửu Trọng Lãng công kích, ta thừa cơ chém nó.

Cảnh Phong liên tục lùi ra sau, ánh mắt lộ vẻ ngưng trọng, lời này hiển nhiên là nói với Lâm Phong.

Phế vật? Muốn ta đến ngăn công kích còn ngươi thì thừa cơ chạy trốn sao?

Lâm Phong cười lạnh một tiếng:

- Có thể nhìn đồng bạn lâm nguy, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin ngươi ư.

- Ngươi không còn lựa chọn nào khác, nếu không tất cả mọi người phải chết.

Cảnh Phong tiếp tục lui ra sau, phẫn nộ nói.

- Ta không nghĩ vậy, hình như ngươi còn chưa từng ra tay lần nào, muốn ăn chùa à, ta lại chẳng muốn nuôi không phế vật đâu.

Lâm Phong trào phúng một tiếng, trả lại toàn bộ những gì Cảnh Phong đã nói với hắn lại cho đối phương.

Nói xong, Lâm Phong liếc mắt ra hiệu cho ba người bên cạnh, bắt đầu lui ra sau.

Ba người Tĩnh Vân cũng lui ra sau, đối mặt với U Minh Lang, bọn họ đi lên thì chỉ có chết, huống hồ những hành vi cách đây không lâu của Cảnh Phong cũng khiến bọn họ thấy lòng nguội lạnh, bọn họ đương nhiên sẽ không đi lên hỗ trợ.

- Tốt lắm.

Ánh mắt Cảnh Phong lộ ra vẻ âm trầm, một luồng khí tức sắc bén đột ngột phóng ra, ảo ảnh của một thanh kiếm xuất hiện sau lưng Cảnh Phong, trực chỉ trời cao.

- Kiếm Vũ Hồn.

Lâm Phong hơi kinh ngạc, thảo nào kẻ này lại kiêu ngạo như thế. Ở trong các loại Vũ Hồn, Vũ Hồn kiếm tuyệt đối thuộc loại mạnh, kẻ có được Kiếm Vũ Hồn có thể trở thành kiếm tu, kiếm giả, giỏi về tấn công, một kiếm phá vạn pháp.

Chính là vì kiếm tu hùng mạnh nên rất nhiều người dù không có Kiếm Vũ Hồn nhưng vẫn tu luyện kiếm thuật, muốn trở thành kiếm tu, ví dụ như Thanh Y, gã là Phong Vũ Hồn, am hiểu tốc độ, kiếm pháp nhẹ nhàng.

Trường kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang lóe lên đâm vào đôi mắt mọi người.

U Minh Lang gầm lên một tiếng, đột nhiên vồ lên, móng vuốt nhọn hoắt của nó lại chiết xạ ra ánh sáng u lãnh.

Kiếm như cầu vồng đụng vào móng vuốt kia, phát ra tiếng vang như kim thiết gõ vào nhau.

- Móng vuốt thật sắc bén.

Lâm Phong đứng bên nhìn mà thầm líu lưỡi, yêu thú cấp chín quả nhiên bất phàm. Móng vuốt và kiếm đụng vào nhau, mà sức mạnh của U Minh Lang cũng trực tiếp đánh lui Cảnh Phong ra chừng mười mét, thậm chí còn tạo nên một vệt dài trên mặt đất, có thể thấy được đôi chân Cảnh Phong đã phải chịu sức mạnh như thế nào.

Lợi trảo vừa chạm đất thì U Minh Lang lại bắn người lên nhanh như tia chớp, căn bản không cho Cảnh Phong cơ hội để thở dốc.

Cảnh Phong múa may trường kiếm, mưa gió không thấu, giống như một tầng mạng nhện xuất hiện trước mặt y, sau đó y lại phát hiện U Minh Lang biến mất trước người y.

Phía trên!

Cảnh Phong chỉ cảm thấy sởn hết tóc gáy, không hề do dự mà giương cao trường kiếm trực tiếp bắn ra, mà thân thể y cũng nhanh chóng lui ra sau.

- Khốn kiếp!

Tĩnh Vân khẽ chửi một tiếng, Cảnh Phong vốn không phải là đối thủ của U Minh Lang, ngay cả kiếm cũng vứt, mà y thì lại chạy đúng về phía mà bọn họ lui.

- Ta chết thì các ngươi cũng đừng mong sống.

Sắc mặt Cảnh Phong dữ tợn, gã điên cuồng vọt tới phía bốn người.

- Cút ngay.

Cửu Trọng Lãng trào ra đánh về phía đối phương.

- Ngươi…

Thân thể Cảnh Phong bị sóng triều bức lui, y cũng lập tức hét thảm một tiếng. U Minh Lang trực tiếp dùng lợi trảo đâm vào lưng y, máu tươi bắn tung tóe, thân thể Cảnh Phong ngã rầm xuống đất.

- Tự tìm đường chết.

Sắc mặt Lâm Phong lạnh như băng, ngươi không phạm ta ta cũng không phạm ngươi, nhưng nếu có người phạm hắn, hắn tất sẽ đáp trả đối phương..

- Ngao…!

U Minh Lang hú lên một tiếng như quỷ khóc sói hú, nó giẫm lên người Cảnh Phong mà không giết y luôn, ánh mắt u lãnh nhìn chằm chằm bốn người Lâm Phong, khiến lòng người phát lạnh.

- Làm sao bây giờ, U Minh Lang đả thương mà không giết, nó muốn dùng thủ đoạn tàn nhẫn để tra tấn chúng ta.

Thanh Y thấy Cảnh Phong cũng không phải là đối thủ của U Minh Lang thì càng sợ hãi hơn.

- Nhược điểm của U Minh Lang là gì?

Lâm Phong đột nhiên hỏi.

Thanh Y kinh ngạc nhìn Lâm Phong.

- U Minh Lang có tốc độ cực nhanh, công kích cũng mạnh, nhưng phòng ngự hơi kém, yết hầu là nơi yếu ớt nhất, nhưng nó sẽ dùng lợi trảo phòng ngự kỹ. Muốn công kích cổ nó trừ phi là đối phó được lợi trảo của nó.

Mồ hôi rịn ra trên trán Thanh Y, Cửu Trọng Lãng của Lâm Phong bá đạo cuồng mãnh chứ không phải lấy nhẹ nhàng làm chính, muốn tránh lợi trảo của U Minh Lang để công kích yếu điểm của nó thì hoàn toàn không làm được.