Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1473: Em là tiểu tình ca của anh (40)



Edit: Mèo máy màu hồng

Hai dì vừa bước vào lập tức trông thấy cậu thiếu niên vô cùng đẹp trai, nhưng dù sao Thời Niệm Ca cũng đang bệnh, sự chú ý ban đầu đổ dồn về Tần Tư Đình là kinh ngjac, sau đó là nhanh chóng lên tiếng: “Ăn xong là được rồi, sau con không mau về phòng nghỉ ngơi đi? Có phải sốt rồi không?”

“Con khỏe hơn rồi, có nằm cũng không ngủ được, vừa ăn no không thoải mái lắm”.

“Ừ, hai con nghỉ ngơi đi, hai dì chuẩn bị nước và điểm tâm cho con và bạn, bị bệnh nên uống nhiều nước ăn nhiều trái cây, tối nay hai dì sẽ ở đây, khi nào con khỏi hẳn hai dì mới về, dì thấy không ổn tí nào, con đừng ở biệt thự Lệ Thủy nữa, theo hai dì về nhà họ Thời đi.” Bình thường dì Lưu nói rất nhiều, bây giờ cứ càm ràm suốt.

“Không, nhà họ Thời xa trường học quá, ở đây gần trường, đi lại thuận tiện, không cần phải dậy sớm, con đang học năm cuối cấp rồi, mỗi ngày đi sớm về trễ, không thể tốn thời gian đi lại được.” Thời Niệm Ca nói một mạch rồi nhìn qua Tần Tư Đình, ý bảo anh có thể làm chứng cho việc mình đi đến trường từ đây rất tiện.

Đôi lông mày ưa nhìn của Tần Tư Đình chỉ khẽ nhúc nhích, không nói nhiều lời, chỉ khi hai dì nhìn anh, mới lễ phép gật đầu, đây được coi là lễ phép.

Sau khi hai dì đến, Tần Tư Đình không còn lý do gì ở lại đây, cho dù Thời Niệm Ca không muốn anh đi, nhưng bây giờ đã hơn mười hai giờ, vừa hay anh có thể quay lại giờ học buổi chiều, như vậy thì sẽ không bị trễ chương trình học, nhưng tiếc quá, cô vẫn phải nói: “Chút nữa cậu về trường học đi, mình mới bớt áy nay một chút.”

“Ừm.”

“Cậu ghi bài giúp mình được không?”

“Ừm.”

“Cảm ơn Tần Thần.”

Đây là cuộc trò chuyện duy nhất giữa hai người sau khi các dì đến.

Trông thấy anh đi, Thời Niệm Ca đứng ở cửa nhìn theo bóng lưng anh, trong lòng thật sự hơi hơi tiếc nuối, nếu nhưu vừa rồi cô không nói cái gì mà về trường học buổi chiều, nếu cô không bảo anh đi, anh có đi ngay như thế này không? mèo máy màu hồng chấm com

Nhưng lại thật sự không muốn anh phí thời gian ở đây, cho dù anh có ít nhiều miễn cưỡng.

Dì Hứa lên lầu để khử trùng phòng rồi đi xuống, khi nhìn thấy Thời Niệm Ca vẫn đang dán mắt trước cửa, không biết đang nghĩ ngời điều gì, dì nói: “Niệm Niệm, dì khử trùng phòng rồi, mấy ngày sắp tới nhất định phải để phòng thông thoáng, không được để bệnh nặng hơn, con cứ đứng ì ra đó làm gì thế? Không phải cậu bạn học kia đã đi rồi à?”

“Không có gì.” Thời Niệm Ca không nhìn nữa, cũng không đáp lại ánh mắt hiếu kỳ của dì Hứa, đi thẳng về phòng.



Bộ đồ ăn mà Tần Tư Đình sử dụng sau đó thực sự trở thành đồ dùng dành riêng cho Thời Niệm Ca.

Cô sử dụng bộ đó mỗi ngày khi cô ăn ở nhà.

Tùy rằng hơi hơi xấu hổ, nhưng vẫn muốn dùng, thậm chí lúc ăn cơm còn muốn bưng bằng cả hai tay, sợ nó bị va đập với mấy món đồ gốm sứ đắt đỏ trong nhà..

Dù sao cũng là đồ Tần Tư Đình đã dùng qua.

Thời Niệm Ca tự rửa bát đĩa, lau khô đặt chúng vào ngăn tủ để có thể dễ dàng lấy ra.

Điện thoại di động trong túi cô rung lên, nửa giờ sau khi cô gửi tin Tần Tư Đình mới trả lời: “Đã chép.”

Sau ba ngày nghỉ ngơi hoàn toàn ở nhà, cơn sốt cuối cùng cũng hạ xuống, tinh thần cả người cũng tốt hơn rất nhiều, ngày mai cô có thể đi học trở lại, cô vừa gửi tin nhắn cho Tần Tư Đình vừa hỏi anh có giúp cô chép bài chưa.

Sau đó anh đã trả lời.

Nhìn ba chữ Tần Tư Đình hiện trêи di động, trong lòng Thời Niệm Ca cảm thấy ngọt ngào, hiện tại mỗi lần nói chuyện hay nhắn tin với anh, cô đều cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào.

Tần Tư Đình bây giờ đã khác trước rất nhiều, tuy rằng anh vẫn lãnh đạm và ít khi nói chuyện, nhưng về cơ bản cô hỏi hay gửi gì, anh đều sẽ tích cực trả lời, biểu cảm trước mặt cô cũng không còn lạnh nhạt nữa, thật ra đã có chút thay đổi, tuy rằng không tính là nhiều. mèo máy màu hồng chấm com

Hơn nữa hôm ấy anh nói, anh đang đứng đợi cô.

Thời Niệm Ca nhớ lúc đầu hai người ngồi chung bàn, Tần Tư Đình luôn lạnh nhạt vì bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người, hơn nữa còn không muốn cô ngồi đó, thỉnh thoảng những cái nhăn mặt hay vẻ mặt không kiên nhẫn đều nói lên sự bài xích của anh.

Còn hiện tại, cô nói với anh một câu, anh trả lời một câu, ánh mắt cũng không như trước, lẳng lặng nhìn cô, không hề có vẻ nào là lạnh lùng.

Cô có thể vui vẻ đợi anh ở ngoài trường mỗi ngày, cùng anh đến trường, ngồi bên anh mỗi ngày, tìm anh mượn bài chép, xem anh làm bài, nhờ anh giúp mình phân tích đề.

Vấn đề vẫn là, anh đã đứng đợi cô dưới gốc cây.

Như là anh không nói quá nhiều với người khác, căn bản anh không để mắt đến những nữ sinh khác, nữ sinh thầm mến anh rất nhiều, chỉ là anh liên tục không để tâm, ngay cả một cái liếc mắt cũng không có..

Hay như anh rất ít khi nói chuyện với những cô gái khác, tất nhiên anh ấy chắc chắn sẽ không nhắn tin cho họ.

Nhưng Tần Tư Đình trả lời tin nhắn của cô.

Hết bệnh rồi, có thể sống lại rồi, Thời Niệm Ca chạy về phòng ngủ lăn qua lộn lại cả buổi mới bắt đầu ổn định lòng mình được.

Buổi tối cô nhung nhớ tự hứa sáng mai nhất định sẽ đi học sớm đợi anh dưới tàng cây, bởi vì anh biết ngày mai cô sẽ đi học lại, nếu như cô đi trễ, anh có thể đợi cô một lát không?

Thôi, quên đi, vẫn nên là cô đợi anh.

Cô chìm vào giấc ngủ với tâm trạng như thế, sáng hôm sau tâm tình vô cùng tốt.

Khi đến dưới tàng cây, cô chú ý nhìn đồng hồ, dường như cô còn đến sớm hơn mấy ngày trước, chút nữa nhất định anh sẽ đi ngang qua đây.

Chỉ hai phút sau, Thời Niệm Ca nghe thấy tiếng xe ô tô gần đó, vô thức quay đầu lại, lập tức trông thấy chiếc xe thương vụ quen thuộc, chính là chiếc xe lần trước mẹ của Tần Tư Đình đi, cô vừa nhìn về phía đó, chiếc xe đã đậu dưới tàng cây rồi.

Nụ cười trong mắt cô dần tan biến.

Trông thấy chiếc xe này, không cần nói cũng biết

Hôm nay Tân Tư Đình sẽ không đi con đường này nữa.