Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1475: Em là tiểu tình ca của anh (42)



Edit: Mèo máy màu hồng

Lữ

Sau khi hí hoáy vẽ xong, Thời Niệm Ca tự thỏa mãn ngồi chiêm ngưỡng tác phẩm của mình, vui vẻ, cảm giác này thật tốt biết bao.

Vẫn còn hai tiết trước khi tan học, tối nay có hoạt động, không cần phải ở lại tự học buổi tối, có thể về sớm một chút.

Thời Niệm Ca cảm thấy tiếc vì sáng nay không thể cùng Tần Tư Đình đi học, nên sau khi tan học nhất quyết đi cùng anh.

Lúc đầu Tần Tư Đình chỉ nghĩ cô cùng đường đến siêu thị, sau khi mua xong sẽ rời đi, kết quả phát hiện ra cô không vào siêu thị, mà cứ lẽo đẽo theo anh.

Thật ra đây là con đường mấy ngày trước khi ở nhà quá nhàn rỗi cô tra được, hóa ra đường này thông từ trường về nhà, tuy rằng quanh co hơn với đường bình thường vẫn đi, nhưng không xa hơn nhiều lắm,chỉ có hơn mười phút đi bộ mà thôi, nhưng như vậy có nghĩa là cô và Tần Tư Đình có thể đi chung lâu hơn.

Trêи đường có rất nhiều học sinh, Thời Niệm Ca không hề ngại ngùng mà cứ đi thẳng, ung dung thong thả đi phía sau, Tần Tư Đình đi nhanh quá, thật ra cô muốn đuổi theo cũng khó.

Dần dần, cô đột nhiên nhận ra rằng tốc độ của anh đã chậm lại một chút, cô nhìn bóng lưng anh trước, sau đó thấy anh dừng bước, quay đầu nhìn cô.

Thời Niệm Ca vô cùng ngạc nhiên khi anh có thể phát hiện ra cô nhanh như thế.

Cô lập tức quay mặt đi, hơn nữa còn cố gắng tỏ ra bình thản không quá lộ liễu, sau khi ngẫm nghĩ một lúc, trông thấy Tần Tư Đình vẫn đứng đó nhìn mình, cô đành phải đi về phía anh: “Hey, khéo thế.”

Tần Tư Đình thở dài: “Cậu đi đâu thế?”

“Về nhà.” Thời Niệm Ca nhanh chóng sáp lại anh

Về nhà?

Tần Tư Đình nhướn mày, đương nhiên không tin cô. m e o m a y m a u h o n g . c o m

“Ý mình là, đường cạnh trường, phải đi qua chợ, người đi lại tấp nập, còn có khúc đang làm đường, gồ ghề khó đi, giờ sắp tối rồi, đường ít người qua lại, cũng chỉ là đổi đường thôi mà, biệt thự Lệ Thủy gần đây, vừa vặn có đường tắt đi thẳng đên nhà mình luôn.”

Tần Tư Đình không nói gì nữa, chỉ nhìn cô một cái rồi gật đầu.

Cái gật đầu của anh có nghĩa là đồng ý với cách giải thích cảu cô đúng không, tóm lại anh không vạch trần cô.

Kể từ hôm đó, buổi tối Thời Niệm Ca sẽ đi theo Tần Tư Đình, có đi nhanh cũng mười lăm phút, đi chậm thì hơn hai mươi phút, nhưng bình thường không có quá nhiều chuyện để tán dóc, dọc đường chỉ có mình cô nói, Tần Tư Đình không nói nhiều, về điểm này cô cực kỳ hiểu anh.

Cuối cùng chuông tan học cũng reo, nhưng hôm nay phải tự học đến chín giờ, trời sắp tối khuya rồi, bình thường tối thế này, chú Thái sẽ đón cô, rồi chở

cô về biệt thự Lệ Thủy.

Nhưng tối nay, cô vẫn muốn về cùng Tần Tư Đình.

Nghe thấy tiếng chuông lúc 9:30 tối, Thời Niệm Ca nhanh nhảu thu dọn tập vở, sau đó đợi Tần Tư Đình đứng dậy.

Cô thu dọn nhanh hơn Tần Tư Đình, bởi vì cô biết ngộ nhỡ mình chậm chạp quá, e rằng Tần Tư Đình sẽ không đợi cô, không biết cô nghĩ đúng hay sai, nhưng không nên để anh đợi, như vậy mạo hiểm quá.

Đường về nhà sau khi đi cùng anh hai mươi phút còn phải rẽ vào một con đường khác, con đường này vắng vẻ, mỗi ngày anh sẽ đi bên phải cô, bởi vì Tần Tư Đình không thích người, thỉnh thoảng có người đi nhanh hơn vượt qua thì anh có thể tránh được, không phải đụng chạm với người ta.

“Hôm nay lạnh quá.” Thời Niệm Ca vừa nói vừa luồn tay vào trong ống tay áo: “Rõ ràng đã là tháng tư rồi, nhưng vẫn lạnh như vậy, mùa xuân này dài thật đấy. Tần Thần, cậu nhớ mặc thêm áo nhé, bình thường cậu mặc phong phanh quá, mình nhớ đợt mùa đông cậu cũng không mặc áo dày lắm, cẩn thận đừng để bị cảm đấy, cậu nhớ lần trước mình cảm đến bất tỉnh mấy ngày không, khó chịu gần chết.”

Tần Tư Đình nói: “Không lạnh.”

“Sao lại không lạnh? Rõ ràng tay của cậu rất lạnh.” Thời Niệm Ca nhớ khi anh vào lớp, lúc ngồi cùng bàn vô tình đụng trúng tay anh, có khi thì ấm, có khi lại lạnh, chỉ có mình cô lúc nào máu nóng cũng chảy hừng hực đến từng ngón tay.

Tần Tư Đình không trả lời, Thời Niệm Ca vất vả chấm dứt chủ đề vừa nói được có hai câu, cô sợ nói nhiều quá sẽ làm ồn đến anh, lập tức im lặng lẽo đẽo đi theo. m e o m a y m a u h o n g . c o m

Thấy anh sắp đi đến góc ngã tư phía trước, Thời Niệm Ca nói: “Mấy hôm trước cô Triệu gọi mình đến phòng giáo viên, sau này thời gian tự học đều phải đến đó làm bài tập, mình đoán là ông ngoại mình nói gì với cô rồi, chắc muốn mình cải thiện thành tích học tập, thật ra mình muốn thi vào viện y học, cứ dựa vào thành tích hiện tại để đánh giá lúc thi thật, thật ra không quá khó để đậu, nhưng mà cô giáo cứ bắt mình phải học nghiêm túc, mình không thể tự học với cậu nữa.”

Cô nói đúng, cô vốn định vào viện y học, dựa vào điểm số hiện tại, thật sự có thể thuận lợi thi đậu, nhưng có lẽ ông ngoại cô kỳ vọng cô không vì muốn học y mà lơi là những môn văn hóa khác, cho nên mới dặn giáo viên, khiến cho gần đây ngày nào cô giáo cũng ngồi quan sát cô học bài.

Tần Mặc khẽ đáp: “Ừ.”

“Ngày mai mình..” Thật ra Thời Niệm Ca không hề muốn, tủy rằng cảm thấy anh không ghét bỏ mình, nhưng dường như cũng không có gì muốn nói cùng cô, cô kiên trì lâu vậy rồi, số lần anh trả lời đếm trêи đầu ngón tay, tuy rằng cô có thể từ đó níu giữ được chút ngọt ngào, nhưng vẫn kiên trì hỏi: “Sáng mai mình có thể đợi cậu dưới gốc cây trước trường không? Tối mai mình có thể cùng cậu về nhà không?”

Tần Tư Đình nhanh chóng trả lời, không hề nghĩ ngợi lập tức gật đầu: “Được.”

Tiếc “được” này quả thật là dễ nghe, nếu không phải Tần Tư Đình đứng trước mặt, có lẽ Thời Niệm Ca đã nhảy chồm chồm lên rồi.

Anh không hề phản cảm, rõ ràng anh đã quá quen với sự tồn tại của cô.

“Mai gặp nhé!” Thời Niệm Ca không kìm được hạnh phúc, mỉm cười vẫy tay chào với anh, quay người rời đi, trong lòng thầm tính buổi tối đi cùng nhau hai mươi phút, buổi sáng năm phút, lại thêm được rất nhiều thời gian ở cùng nhau rồi.