Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1478: Em là tiểu tình ca của anh (45)



Edit: Mèo máy màu hồng

Tần Tư Đình trông thấy cô lại ghé xuống bàn ngủ, ngắm nghía một bên mặt cô, trong thấy khuôn mặt vùi trong cascnh tay, ngủ cả ngày, cứ mãi một tư thế gác đầu lên cánh tay này.

Cho đến khi chuông vào lớp vang lên, đây là tiết học đầu tiên, học sinh từ bên ngoài lũ lượt đi vào.

Những bạn bị giáo viên gọi lên văn phòng khiển trách đã quay lại, ngồi vào chỗ trông thấy Thời Niệm ca vẫn nằm bò ra ngủ, nhanh chóng thò tay lay cô dậy.

Kết quả tay vừa duỗi ra, đột nhiên bị một bàn tay chặn lại.

Vừa kinh ngạc vừa khó xử, nhìn sang bên cạnh Thời Niệm Ca, lại đột nhiên trông thấy anh mắt của Tần Tư Đình: “Không cần gọi cậu ấy.”

“Hả?” Tần Thần chủ động nói chuyện với mình kìa.

Sửng sốt vài giây, sau đó nhanh chóng rút tay lại, vẫn khó tin nhìn Thời Niệm Ca đang ngủ.

Triệu Tiểu Thanh cũng kinh ngạc, nhưng mà vào học rồi, Tần Thần cũng không đánh thức Thời Niệm Ca, còn ngăn lại, có vẻ không đành lòng đánh thức cậu ấy dậy.

Chẳng lẽ Thời Niệm Ca tu thành chính quả? Ngồi cạnh khối băng này nữa năm, cuối cùng nó cũng chịu tan rã rồi à?

Thời Niệm Ca ngủ rất sâu, ngay cả chuông vô học cũng không nghe thấy, cứ liên tục nằm sấp xuống ngủ, không ai đánh thức cô dậy, trong mơ cô còn nghĩ tốt quá sao mười phút lại dài như vậy, còn tự tin rằng vào học sẽ có người gọi mình dậy, cho nên cô cứ tiếp tục ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng dường như có nghe thấy tiếng giáo viên, nhưng nghe không rõ, vẫn bị cơn buồn ngủ cuốn phăng đi.

Tiết học đầu là hóa học, giáo viên dạy hóa trông thấy Thời Niệm Ca ngủ thì cau mày, cầm nửa viên phấn định ném tới, kết quả Tần Tư Đình ngồi kế bên, liếc một cái về phía bục giảng, khiến giáo viên hóa đờ mắt ra.

Sao ánh mắt của Tần thái tử giống như đang cảnh cáo thế nhỉ.

Tính để Thời Niệm Ca ngủ tiếp ư?

Giáo viên Hóa ‘khụ’ một tiếng, không nói thêm gì nữa, bắt đầu giảng bài, chỉ là giáo viên cũng không hi vọng có người ngủ trong tiết của mình, giọng giảng bài lớn hơn bình thường một chút, nhưng Thời Niệm Ca lại không chịu tỉnh, còn thấy Tần Tư Đình ngồi bên cạnh lấy sách che trước mặt cô bé, cũng như đang cố cản âm lại, giáo viên Hóa từ bỏ ý định ban đầu, quay lại chất giọng hiền hòa như xưa giảng bài.

Cho đến tiết thứ ba là tiết của chủ nhiệm, tiết hai vừa kết thúc, Tần Tư Đình đã ra ngoài nhận điện thoại, trông thấy sắp vào học, họ vẫn sợ giáo viên chủ nhiệm, nhanh chóng thừa dịp không có Tần Tư Đình, gọi Thời Niệm Ca dậy.

Thời Niệm Ca ít khi ngủ trong lớp, tuy rằng thành tích của cô không phải là cao nhất, nhưng tuyệt đối là người chăm chỉ khiến giáo viên yêu mến, hôm nay hiếm khi ngủ từ giờ tự học đến hai tiết học chính, coi như đã ngủ đủ, đột nhiên bị người khác gọi dậy, trực tiếp ngồi thẳng lưng, vẻ mặt vẫn mơ mơ màng màng nhìn xung quanh, phát hiện đang giờ nghỉ giữa tiết.

Chẳng lẽ chưa vào tiết à? Cô phải tỉnh thôi.

“Này, Niệm Niệm, cậu ngủ từ giờ tự học buổi sáng đến hết hai tiết rồi đấy, tiếp theo là Tiết của cô Triệu, đừng ngủ nữa.” Hác Tu Xã nói.

Thời Niệm Ca nghe xong câu này sống lưng lạnh toát, sau đó nhìn về phía cậu bạn béo: “Mình ngủ hai tiết cơ á?”

Hác Tu Xã gật gật, sau đó dùng vẻ mặt khâm phục nhìn cô: “Cậu cừ lắm, vừa rồi giáo viên dạy Hóa và ngữ văn không gọi cậu dậy, nhưng mình đoán là bởi vì Tần Thần ngồi bên cạnh cậu, bằng không phấn của giáo viên sẽ bay vào đầu cậu đấy.”

Thời Niệm Ca hốt hoảng trong giây lát, sau đó nhìn về phía Triệu Tiểu Thanh, trông thấy cô bạn cũng đang gật đầu như trống bỏi, chừng mình lời Hác Tu Xã là đúng.

Cô nhanh chóng cầm di động xem giờ.

Đúng là sắp đến tiết ba rồi.

Trời ơi, cô lại ngủ lâu như thế, sao không ai gọi cô dậy chứ?

“Lúc vô lớp sao mọi người không gọi mình dậy?” Cô quay đầu hỏi.

Triểu Tiểu Thanh nhìn Hác Tu Xã, Hác Tu Xã cũng nhìn lại Triệu Tiểu Thanh một cái, hai người im bặt.

“Sao thế?” Trông thấy vẻ mặt của họ, Thời Niệm Ca cho rằng họ có gì muốn nói.

“Tần Thần nhà cậu không cho bọn mình gọi.” Triệu Tiểu Thanh lời nói nhiều ẩn ý: “Hác Tu Xã định thò tay lay cậu dậy, nhưng mà chưa đụng đến lưng cậu, Tần Thần đã ngăn lại, nói không cần đánh thức cậu, để cậu ngủ tiếp.”

“Hả…” Thời Niệm Ca cảm thấy bản thân như chưa tỉnh ngủ, bằng không sao lại nghe mấy câu này.

Tần Tư Đình không cho người khác gọi cô dậy.

Vậy lúc cô ngủ trông như thế nào? Có phải khuôn mặt đè đến méo mó không? Có phải ngủ rất xấu không? Anh nhìn thấy dáng ngủ của mình không nhỉ?”

Bây giờ ngủ cũng đủ rồi, tinh thần cũng tốt lên, nhưng cô vẫn còn đang hốt hoảng vì chuyện kia.

Chuông vô tiết ba vang lên, Tần Tư Đình quay lại trông thấy cô đã tỉnh, ánh mắt dừng trêи người cô, sau đó ánh mắt lại dừng trêи người Hác Tu Xã.

Hác Tu Xã nahnh chóng lấy sách che mặt mình đi, đỡ bị Tần Thần tính sổ, bỏi vì anh đã gọi Thời Niệm Ca dậy.

Triệu Tiểu Thanh ngồi sau không dám lên tiếng, chỉ khẽ liếc nhìn Thời Niệm Ca, trông thấy cô bạn vẫn đang đờ người ra.

“Mình… Ngủ lâu thế à?” Thười Niệm Ca nhìn về phía Tần Tư Đình: “Một tiết tự học còn thêm hai tiết chính nữa.”

“Ừ.” Tần Tư Đình nhìn cô.

“… Sao cậu không gọi mình dậy?” Bị anh nhìn như vậy, Thời Niệm Ca có chút xấu hổ: “Vì tối qua mình không ngủ được, sáng lại dậy sớm, cho nên mệt quá, không cưỡng được cơn buồn ngủ, nằm xuống ngủ luôn, vốn định ngủ một chút trong giờ tự học thôi, không ngờ vào lớp mình cũng không dậy.”

Tần Tư Đình không nói gì, chỉ đưa một bình sữa loại cô hay mua đặt lên bàn, nói: “Uống đi.”

Thời Niệm Ca càng thêm hốt hoảng, sáng nay cô dậy sớm quá, bình thường hai tiết đầu họ có thói quen mua sữa trong siêu thị, anh vẫn nhớ thói quen này của cô, biết sáng nay cô không uống sữa, nên vừa hết tiết đã đi mua giúp cô.

Cô không biết phải nói gì.

Đột nhiên hơi muốn khóc.

Thời Niệm ca từ trước đến nay tự nhận bản thân là một đứa con gái chẳng biết khóc là gì, nhưng trong giây phút này, tự nhiên lại muốn khóc.

Rốt cuộc hôm nay sao thế.

Hoặc nói là, vừa rồi sao thế.

“Uống đi.” Tần Tư Đình nhắc lại.

“Được được, mình uống.” Thời Niệm Ca nhanh chóng cầm bình sữa, đúng là loại cô thường uống, có rất nhiều loại bình sữa thủy tinh trong siêu thị ở trường, nhưng anh mua đúng loại cô thương uống, lại biết vị cô chọn, không quên làm ấm giúp cô nữa.