Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1488: Em là tiểu tình ca của anh (55)



Edit: Mèo máy màu hồng

Thời Niệm Ca không còn tâm trạng để tắm rửa ngủ nghê gì nữa, cô ngồi trêи sô pha bật TV rồi ngẩn người ra, không muốn làm gì cả.

Tần Tư Đình đã đi được năm phút rồi, có lẽ bắt được xe rồi.

Cô dựa vào sô pha, cằm chống lên tay, thở dài thườn thượt.

Đột nhiên di động rung lên, cô ngồi thẳng lại, cầm di động nhìn thoáng qua.

Là tin nhắn của Tần Tư Đình.

Tần Tư Đình: Ngủ sớm đi, con gái ở một mình bên ngoài, không thể để ai tùy tiện ngủ lại, phải học cách bảo vệ bản thân.

Thời Niệm Ca nhìn vào di động một lúc, trái tim bất ổn nãy giờ mới bắt đầu yên tĩnh trở lại.

Anh nhìn ra được tâm trạng của cô tối nay, cũng biết cô muốn điều gì, chắc chắn anh sẽ không nghĩ nhiều, nhưng anh lại suy nghĩ thay cô, cho nên không để cô có cơ hội mở lời.

Tần Tư Đình, người này.

Có độc.

Cô sao vậy, sao vẫn không chịu từ bỏ.

Cô trả lời tin nhắn bằng một mặt cười và chúc ngủ ngon, sau đó không dây dưa nữa, đứng dậy về phòng tắm rửa rồi đi ngủ.



Hôm sau khi Thời Niệm Ca đứng dưới tàng cây trông thấy Tần Tư Đình, ánh mắt cô dừng trêи tay anh trước.

Trông thấy băng gạc được quấn gọn trêи tay anh, vẫn là kiểu tối qua, xác định không hề đụng vào nước, sạch sẽ.

Buổi sáng khi ở trêи lớp cô luôn chú ý đến tay anh, anh muốn lấy đồ gì cô đều giúp anh trước.

Đến giờ cơm chưa khi Triệu Tiểu Thanh ríu rít nói cô lậm quá rồi, không biết Tần Thần khi nào mới đáp lại cô, Thời Niệm Ca không nghĩ gì cả, dù sao bây giờ anh cũng bị thương nên cô phải giúp anh gì đó, nếu đổi lại là những ngày thường, cô không rảnh rang mà đụng tay vào.

Buổi chiều, Thời Niệm ca trông thấy Tần Tư Đình vì cả ngày không vận động, tay trái đặt lên bàn, chậm rãi cầm vở bài tập, cô liếc mắt, nói: “Miệng vết thương vẫn chưa lành đâu, cậu cố mà nhịn đi, nếu cứ thích táy máy tay chân, sẽ phải băng bó nhiều ngày nữa đấy.”

Tần Tư Đình nghiêng đầu nhìn cô, Thời Niệm Ca cười với anh: “Mình nói với dì Hương rồi, tối nay dì ấy sẽ nấu thêm đồ ăn, giờ học buổi tối đừng ăn, dù gì hôm nay tan học cũng sớm, tối nay lúc cậu đến nhà mình tranh thủ nếm thử tay nghề của dì Hương, ngon lắm.”mèo máy màu hồng chấm com

Tần Tư Đình nhìn vẻ mặt khẩn khoản của cô.

Trông thấy anh im thin thít, cô tưởng bản thân hơi quá trớn, lại vội vàng nói: “Ngày nào cậu cũng phải thay băng, cậu tính không đến thay nữa à? Vậy cậu nhớ đến bệnh viện thay đấy nhé, tức là…”

Ai ngờ Tần Tư Đình lại gật đầu: “Ừm, đi.”

Hả.

Hả?

Hả!

Anh nói đi?

Thời Niệm Ca nín thở, rât muốn thò tay sang lay lay người anh, hỏi anh, Tần Thần anh có tỉnh táo không? Anh thật sự muốn đến nhà em à?

Nhưng cô vẫn nhịn được.

Bây giờ tay trái của anh được băng rất đẹp, tay phải nếu bị cô không biết chừng mực khiến bị thương luôn thì biết làm sao, anh còn phải dùng tay phải để làm việc nữa.

Tám giờ tối tan học, lúc này hai người không cần phải đi đường xa xôi nữa, ra bên ngoài trường trực tiếp bắt xe về biệt thự Lệ Thủy.

Buổi tối Thời Niệm Ca chưa ăn cơm, không biết Tần Tư Đình ăn chưa, chỉ là nhớ lúc nghỉ giải lao buổi tối hình như anh đi mua bình nước, đi hơn mười phút, có lẽ anh chưa ăn gì cả.

Cho nên sau khi về đến nhà, dì Hương đã rời đi, nhưng đồ ăn trong nhà bếp đều vừa mới nấu xong, vẫn còn nóng tỏa mùi thơm ngon, có thể ăn ngay.

Việc đầu tiên khi về đến nhà chắc chắn là thay băng cho anh, Tần Tư Đình trông thấy cô càng lúc càng chuyên nghiệp, anh cũng chỉ ngồi tại quầy rượu để cô tùy ý phát huy khả năng trêи tay anh.

Băng bó cả ngày, máu đã ngừng chảy, chrir là cũng may hôm nay trời không nóng lắm, miệng vết thương không bởi vì băng bó lâu mà sưng lên, nhưng Thời Niệm Ca quên mất mua băng vải thưa cho anh, nên hôm nay lại dùng băng gạc lúc trước, đặt biệt quấn ít hơn hai vòng so với hôm qua, vô cùng cẩn thận chăm sóc vết thương đó.

Sau khi băng bó xong cô lại đến nhà bếp sắp chén đũa, bày thức ăn dì Hương đã chuẩn bị, rồi bưng ra một lượt đặt lên bàn.

“Được rồi, ăn thôi.” Cô kɧօáϊ chí nhìn ngắm đồ ăn trêи bàn.

Cho đến khi Tần Tư Đình ngồi xuống cùng cô ăn cơm, Thời Niệm Ca cầm đũa gắp rau, lại vờ như lơ đãng nhìn về phía anh, trong lòng khẽ hỏi chính mình, giữa cô và anh, rốt cuộc từ khi nào sát lại gần nhau, thân thiết như thế này?

Dường như không thể nói rõ là bắt đầu từ khi nào, nhưng càng lúc càng nhích lại gần, một chút rồi lại một chút, hôm nay đã đến được giai đoạn này.

Xem như là tình bạn cùng bàn đi?

Hoặc là… càng lúc càng thân mật… Cô đang nghĩ gì vậy?

Sau khi ăn cơm xong cô định cùng Tần Tư Đình tiếp tục làm bài, giống như hôm qua, nhưng đột nhiên mẹ cô gọi điện tới, tuy rằng bình thường cô vẫn ngồi trò chuyện cùng mẹ, nhưng cũng không tâm sự gì nhiều, toàn những chuyện chung chung, cô không dám không nhận điện thoại của quý cô Dương Trân Trân.

Đành phải để Tần Tư Đình ngồi chờ ở sô pha, sau đó lại sợ mẹ cô biết cô đưa người cô thích về nhà, nhất định sẽ lại càm ràm trực tiếp bay từ nước ngoài về trong đêm.

Để chắc chắn, cô vào phòng ngủ nhận điện thoại.

Cô kể cho mẹ nghe về cuộc sống những ngày gần đây, quý cô Dương Trân Trân còn không quên hỏi thăm cậu bạn cô thích gần đây sao rồi.

Thời Niệm Ca vô cùng khó xử. mèo máy màu hồng chấm com

Định nói dối nhưng cảm thấy không có khả năng nói dối, nhưng nếu không nói dối, thì người cô thích bây giờ ngồi trong nhà phải làm thế nào.

Đêm khuya thanh tĩnh, hai người cùng nhau ăn tối, còn ngồi đó đợi cô xuống lầu để cùng làm bài tập.

Không thể nói!

Cô dứt khoát nói tất cả mọi chuyện theo chiều hướng khiến mẹ cô an tâm nhất, ban đầu mẹ cô còn không tin, dựa vào trực giác của mẹ luôn cảm thấy hình như cô đang giấu chuyện gì, nhưng nói chuyện một lúc phát hiện dường như Thời Niệm Ca vẫn luôn làm mẹ an lòng, tuy rằng cô vẫn còn nhỏ, nhưng trong chuyện tình cảm lại không đánh mất lý trí, cuối cùng không hỏi nữa, sau đó Thời Niệm Ca lấy lý do phải làm bài tập, kết thúc cuộc điện thoại.

Mở điện thoại xem thời lượng cuộc gọi – hai mươi phút.

Cô nhanh chóng đặt di động xuống chạy ra, khi xuống lầu đang định gọi Tần Tư Đình, nói cô tới đây, có thể làm bài tập rồi, chờ lâu không.

“Mình…”

Kết quả vừa đặt chân xuống cầu thang, đã nhìn thấy Tần Tư Đình đang tựa vào sô pha ngủ thϊế͙p͙ đi.

Anh ngửa đầu, bàn tay buông xuống, một tay gác lên sô pha, yên tĩnh.

Lời nói Thời Niệm ca nghẹn trong cuống họng, khó tin vì anh cứ thế ngủ ở nhà mình, cô nhanh chân hơn, khẽ bước lại gần.