Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1499: Em là tiểu tình ca của anh (66)



Edit: Mèo máy màu hồng

Bây giờ cũng sắp đến giờ vào học, chắc chắn không thể ra ngoài ăn cơm.

Chỉ là nhìn thấy bánh kem trái cây còn có sữa ấm, tâm tình bị ảnh hưởng bởi mấy người lớp 12/2 kia khá hơn nhiều.

Cô ăn bánh kem, uống hết sữa, vừa đủ no, một miếng bánh kem không lớn, nhưng đượm vị ngọt ngào, đẩy tâm trạng lên cao hết nấc.

Chuông vào học vang lên, cô đặt hộp bánh và bình sữa vào ngăn bàn, Tần Tư Đình thấy cô ăn xong rồi, mới hỏi: “Buổi trưa bị gì thế?”

Cô nghĩ đến mấy tên côn đồ gặp trước cổng trường, lắc đầu nguầy nguậy: “Không có gì?”

Tần Tư Đình quan sát vẻ mặt của cô: “Không vui à?”

“Không có.” Thời Niệm Ca lấy quyển sách của tiết này, nhoẻn miệng cười với anh: “Thật sự không có.”

Biết cô không định nói, Tần Tư Đình không hỏi nữa, chỉ là có vẻ bây giờ tâm trạng cô đã khá hơn lúc nãy rất nhiều.

Thời Niệm Ca không phải người giận lâu, bình thường gặp những tình huống như vậy chỉ cần không chạm đến giới hạn của cô, cô sẽ giận một chút rồi thôi, sau khi ăn bánh uống sữa, không lâu sau vào lớp, cô đã quên sạch chuyện cũ.

Lúc không còn tức giận nữa cô nhớ lại câu nói tối qua của Tần Tư Đình lúc ở KTV.

Đúng vậy đến giờ cô vẫn chưa hỏi anh, rốt cuộc anh có ý gì.

Chỉ là bắt đầu từ ngày đó, mỗi lần buổi trưa cô ra ngoài, Tần Tư Đình bình thường ít nói lại hỏi cô “Đi đâu?”

Cô nói cô đến căn tin ăn cơm với Triệu Tiểu Thanh, anh lập tức đứng dậy để cô đi ra khỏi bàn, nếu cô nói muốn ra ngoài trường mua đồ, hoặc ra ngoài trường với Triệu Tiểu Thanh, anh đều đưa một đống bài tập, hoặc là lấy lý do cô làm sai bài kiểm tra mô phỏng, không để cô đi, chỉ cho cô ăn cơm trong trường, không để cô có cơ hội đặt chân ra khỏi trường học.

Có một lần cô nhất định phải ra ngoài mua đồ, Tần Tư Đình biết không thể cản cô, không chặn lại nữa, anh chỉ nói anh cũng phải ra ngoài, tiện đường đi chung.

Quả nhiên trông thấy mấy tên côn đồ bên ngoài, ánh mắt họ đổ dồn sang bên này, trông thấy Tần Tư Đình ở bên cạnh cô, lập tức đứng hút thuốc nghiêm chỉnh trêи sân, không ai đủ can đảm bước đến kiếm chuyện nữa, cũng không ai dám hó hé gì cả, cứ thế anh “trùng hợp” đi theo cô vài lần, sau đó, Thời Niệm Ca phát hiện những người kia đột nhiên biến mất trước mặt cô.

Nửa tháng này thoáng chốc trôi qua, thời gian đến kì thi đại học mỗi lúc một ngắn lại, Thời Niệm Ca cảm thấy mỗi ngày làm bài tập đều vô cùng mệt mỏi, cuối tuần vẫn có một buổi chiều để nghỉ ngơi, cô muốn về nhà một chuyến.

Nhưng trưa chủ nhật, kế hoạch bị hoãn lại.

Bởi vì trưa chủ nhật lúc tan học, giáo viên lại cho thêm nhiệm vụ, bắt họ phải đến thư viện mượn sách ôn tập, nói trong những quyển sách này sẽ có đề gần giống với nội dung thi của những năm trước và năm nay, đương nhiên giáo viên không thể chắc chắn 100% sẽ ra nhưng vẫn phải chuẩn bị hết thảy, nhất định phải tìm được sách này.

Dù sao cô cũng từng cùng Tần Tư Đình đến thư viện rồi, trực tiếp hỏi anh: “Buổi chiều cậu có đi không?”

Tần Tư Đình nói: “Buổi chiều rảnh, có thể đi.”

“Vậy… Mình có thể đi cùng nhau không?” Cô hỏi.

Tần Tư Đình cầm balo: “Đi thôi.”

Cứ trực tiếp thế này à?

Thời Niệm Ca hớt hải cầm túi chạy theo sau.

Hai người bắt xe đến thư viện tỉnh, hôm nay là chủ nhật, buổi sáng đi học không cần mặc đồng phục, thời tiết bắt đầu nóng hơn, Thời Niệm Ca mặc một chiếc áo polo và váy, kiểu dáng thể thao một chút, nhưng chiếc váy hơi ngắn, lúc ngồi xe thỉnh thoảng cô phải dùng tay giữ váy lại để không lộ quá nhiều da thịt.

Tần Tư Đình vẫn mặc như bình thường, đại đa số là những bộ quần áo đơn giản như T-shirt trắng hoặc thỉnh thoảng mặc áo sơ mi, chỉ là anh thường xuyên mặc T-shirt hơn.

Khi đến thư viện thành phố, hai người đang định đi vào, kết quả bởi vì buổi trưa khi tan học vẫn chưa kịp ăn cơm, bây giờ đã mười hai giờ hơn, mùi thơm của thức ăn từ nhà hàng bên cạnh bắt đầu len lỏi, cái bụng nhỏ của Thời Niệm Ca bắt đầu cồn cào kêu vài tiếng.

Tần Tư Đình nhìn cô một cái.

Cô xấu hổ che cái bụng lép kẹp của mình lại, sau đó cười cười.

Tần Tư Đình nói: “Là tôi sơ suất, đi ăn gì trước đã.”

“Ăn gì?” Thời Niệm Ca bước đến trước mặt anh nói, cảm thấy việc ở bên cạnh anh ngày càng tự nhiên hơn, cô lại càng khẩn trương, cảm thấy anh dường như thật sự trở thành bạn trai của mình rồi, nhưng mà phần lớn thời gian anh đều lãnh đạm, chưa từng nói những lời như vậy, nên thỉnh thoảng cô chỉ dám nghĩ có lẽ anh không quá chán ghét cô mà thôi.

Cô thật sự rất muốn rất muốn hỏi anh, Tần Tư Đình anh có thích em không?

Nhưng bất kể đáp án là gì, cũng sắp đến kỳ thi đại học rồi, sau đó anh đi đường anh, em đi đường em.

Nếu không phải vì sắp thi đại học, chắc chắn cô đã hỏi anh từ lâu.

Cứ giữ trong lòng thế này khó chịu lắm.

“Gần đây có nhiều nhà hàng, nhà hàng Trung Hoa, hoặc nhà hàng chuẩn Michelin, tùy cậu chọn.” Tần Tư Đình kiên nhẫn nhìn cô.

“Không cần, mình mời cậu nhé.” Thời Niệm Ca đảo mắt nhìn mấy nhà hàng xung quanh, trông thấy một nhà hàng có xe đậu đông nghẹt, có lẽ mùi vị rất ngon: “Vậy đến chỗ đó đi? Hình như hơi đông.”

“Ừm.” Tần Tư Đình không tranh luận với cô ai sẽ mời ai ăn, đi thẳng về hướng cô chỉ.

Chỉ là khi Thời Niệm Ca đi đến quầy tính tiền, anh đã rút thẻ đen đặt lên quầy rồi.

Cho nên Tần Tư Đình bình thường cứ im ỉm, nhưng thật ra chủ nghĩa đàn ông rất lớn. Người mời và người được mời đâu có giống nhau? Kết quả là ngay cả cơ hội mời anh một bữa cô cũng không có.

Thời Niệm Ca cũng không giành với anh, đi thẳng vào chỗ ngồi.

Đây là một nhà hàng tự phục vụ, ban đầu phục vụ hỏi họ muốn ăn gì, sau khi phục vụ rời đi, Thời Niệm Ca vẫn đang nghĩ xem nên lấy thêm món gì, nhưng nhìn đồng hồ, cô nói: “Đáng lẽ chiều nay được nghỉ, giáo viên lại bắt tụi mình đến thư viện tìm sách, không có nhiều thời gian, mình còn kéo cậu đi ăn, nhưng ăn kiểu này lại tốn thời gian, chọn thịt bò thôi là được, mấy phút là xong ngay.”

Tần Tư Đình nói khẽ: “Không vội, từ từ ăn.”

“Vội chứ, mình không thể chậm trễ việc ôn tập của cậu được, bằng không lát nữa ăn qua loa chút thôi nhé.”

Tần Tư Đình sau khi nghe cô nói, lặp lại: “Không vội.”

Thời Niệm Ca thấy anh thong thả cầm bình thủy tinh rót hai ly nước, cô lại chống cằm ngắm anh, nhớ đến chuyện mấy ngày nay giáo viên cứ nhắc đi nhắc lại, cô chợt hỏi anh: “Cậu định thi đại học nào? Trong nước hay nước ngoài? Đã đăng ký xong rồi hả?