Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1501: Em là tiểu tình ca của anh (68)



Edit: Mèo máy màu hồng

“Cũng được, thỉnh thoảng nên thay đổi, không nên cố định tư duy vào những quyển sách ôn tập cấp ba.” Tần Tư Đình nói chuyện, nhưng mắt vẫn còn đắm chìm trong trang sách.

Ra là đọc sách ôn tập nhiều nên chán.

Thời Niệm Ca lại cúi đầu đọc sách, nhưng mỗi lần nghĩ đến Tần Tư Đình đang đọc sách y học, nhiệt huyết của cô lại sôi trào.

Buổi tối sau khi về nhà cô vẫn còn nhớ đến khoảnh khắc rời khỏi thư viện, trong tay anh hình như có hai quyển sách y học.

Hình như anh khá thích thú?

Hì hì, thích là tốt rồi, ngộ nhỡ sau này cô học y, anh học tài chính, mấy năm sau tốt nghiệp lại có cơ hội tiếp xúc, ít nhất anh không có cảm giác chán ghét nghề bác sĩ của cô, khi học đại học cô không dám mơ mộng, nhưng sau khi tốt nghiệp đại học thì, có lẽ… có lẽ vẫn có khả năng đúng không… Chỉ mấy năm thôi mà, cho dù học y tốn nhiều thời gian, nhưng cũng không nhiều hơn mọi người là bao, sau đó cả hai đều đã ngoài hai mươi tuổi, nhất định, ừ, chắc chắn là có thể rồi.

Những ngày tiếp theo vẫn trôi qua như cũ, cuộc sống trung học vô vị và mệt mỏi, mỗi ngày giáo viên đều kiểm tra kiến thức, cho rất nhiều bài tập học sinh bọn họ phải điên cuồng làm, khối lượng bài tập mỗi ngày một nhiều hơn, ai ai cũng mong cho kỳ thi đại học mau đến rồi kết thúc, gần như có thể miêu tả cuộc sống mệt như cún vậy.

Chỉ mỗi Thời Niệm Ca không cảm thấy như vậy.

Mỗi ngày cô đều vui vẻ đến trường, nụ cười tươi rói, cô không hề muốn nghỉ học, không muốn kỳ thi đại học đến nhanh, không hề muốn chút nào.

Bởi vì sau khi thi đại học, cô sẽ không thể ngồi cùng bàn với Tần Tư Đình nữa, không cách nào ở bên cạnh anh cả ngày.

Tần Tư Đình biến thành món ăn tinh thần hàng ngày của cô, mỗi ngày ngồi ngắm nhìn anh, cô lập tức cảm thấy tràn trề sinh lực.

Trước kỳ thi đại học hai mươi ngày, mọi người chỉ mong có thể một ngày dài bằng ba ngày, Tần học bá còn được trường học sắp xếp cho tham gia một kỳ thi toán học, trường họ báo danh ba người, chắc chắn có tên Tần Tư Đình trong đó.

Kết quả sau vòng đầu tiên một người bị loại, chỉ còn lại hai người.

Vì kỳ thi này, Tần Tư Đình phải đến cục giáo ɖu͙ƈ vài ngày, đã tròn ba ngày ròng rã anh chưa về, thật sự mỗi ngày không hề có kiến thức gì mới, chỉ là không ngừng làm bài tập, làm bài thi thử, đọc sách, làm bài, vùi mình tìm điểm quan trọng.

Suốt ba ngày trời Tần Tư Đình không đi học, hơn nữa trước đó là hai ngày cuối tuần đều phải ở nhà vùi đầu làm bài tập, cô tròn chẵn năm ngày không nhìn thấy anh.

Thời Niệm Ca rất muốn gặp anh, sau khi xem dự báo thời tiết, nhắn một tin cho Tần Tư Đình: [Ngày mai mưa đấy, nhớ đem ô nhé.]

Không lâu sau Tần Tư Đình nhắn lại: [Ừm.]

Những ngày Tần Tư Đình vắng mặt, Thời Niệm Ca nhớ nhung điên cuồng, mỗi ngày đều đọc lại những tin nhắn trước đây họ từng nhắn cho nhau.

Triệu Tiểu Thanh nói cô điên rồi, tại sao đến giờ vẫn không tỏ tình với Tần Thần, nhìn lướt cũng thấy hai người họ rõ ràng có tình cảm với nhau, sắp thi đại học rồi mà vẫn chưa có tiến triển gì.

Vấn đề này, Thời Niệm Ca không có câu trả lời.

Chính cô cũng không thể biết được sau khi thi đại học sẽ ra sao, nếu như thật sự có thể giữ gìn mối quan hệ với Tần Tư Đình sau khi vào đại học, vậy cũng phải đợi sau khi thi mới được.

Còn bây giờ, cô chỉ hi vọng anh có thể phát huy hết tất cả, sau đó lại trở về ngồi bên cạnh cô, cho đến ngày thi đại học.

Cô ngóng trông từng ngày, người khác thì mong cho đến kỳ nghỉ sau khi thi đại học, còn cô chỉ ngóng trông Tần Tư Đình mà thôi.

Sáng thứ hai Tần Tư Đình quay lại trường, Thời Niệm Ca đang cầm cặp sách đứng dưới tán cây bên ngoài cổng trường, khi nhìn thấy bóng Tần Tư Đình ở lối rẽ vào trường, cô không đứng yên ở đó như ngày thường đợi anh, mà khấp khởi chạy về phía anh.

Cô không chú ý bậc thềm hai bên đường, cứ thế chạy thật nhanh, chân bị hẫng một bước lảo đảo về phía trước.

Tần Tư Đình vươn tới, đỡ được cô.

“Mình…mình… cậu… à… cậu…” Thời Niệm Ca thở hổn hển không nói ra hơi, trán đụng vào tay anh, khuôn mặt dán sát vào anh qua lớp đồng phục, hơi đau một chút, nhưng vẫn không lùi lại, hàng mi cô hơi run rẩy, miệng ấp úng không biết phải nói gì.

“Còn có vài bước thôi, cậu chạy làm gì?” Giọng nói Tần Tư Đình vang vang trêи đầu cô, cánh tay anh đặt trêи lưng cô, ở góc độ này tư thế này nghe thấy giọng nói của anh, Thời Niệm Ca cảm thấy bản thân như sắp nổ tung.

Cảm nhận được bàn tay anh đặt lên vai mình, đang vỗ nhẹ, cô mới tỉnh lại, thấy bản thân mình dán hết nửa người lên người anh, vội vàng lùi ra sau, trong lúc lùi ra, mái tóc cọ cọ vào cằm anh.

Thời Niệm Ca mặt đỏ bừng bừng, vẫn đang ấp a ấp úng, nhưng vừa rồi lúc ngã vào lòng anh, dường như những ngày anh không ở đây lập tức bay biến sạch.

Cô dường như lấy lại được tinh thần, mỗi ngày đều vui vẻ, hơn nữa cô không chịu áp lực việc học, nhà cô không hề ép cô điều gì, chỉ có mục tiêu học y trước mắt, mong muốn của cô không hề xa vời, nhưng vẫn phải cố gắng thì mới có thể thực hiện được. Nhưng Tần Tư Đình lại không như vậy, Tần Tư Đình có hào quang sáng chói.

Nghe nói mấy anh giành thứ hạng cao trong cuộc thi vài ngày trước, đồng thời sẽ được cộng thêm điểm vào bài thi đại học.

Không cần nghĩ cũng biết, anh tuyệt đối có tư cách vào những đại học tốt nhất, huống hồ anh còn có nhà họ Tần chống lưng, muốn đi đâu cũng được.

Trước kỳ thi đại học, bầu không khí trong lớp có phần sôi nổi hơn, mọi người đều bớt chút thời gian để tặng quà cho nhau.

Lớp trưởng Lâm Tự đặt một con gấu làm bằng tay lên bàn của Thời Niệm Ca, lúc cô nhìn về phía cậu ấy, cậu ấy bắt đầu nói: “Mình không có gì để nói cả, chỉ là bạn cùng lớp, sau này thường xuyên liên lạc nhé… còn nữa, mình chúc cậu và Tần Tư Đình sớm tu thành chính quả.”

Khi ấy Tần Tư Đình không ở trong lớp, chỉ là cô ngồi đó, trái tim cứ nhảy loạn lên, khuôn mặt đỏ bừng.

Cô cười cười: “Mình cũng không chuẩn bị quà gì cả, chỉ có thể chúc cậu tương lai rộng mở nhé.”

Lâm Tự nhìn khuôn mặt đỏ hây hây của cô, vô cùng vui vẻ, nhưng đáng tiếc, cô đã có lựa chọn tốt hơn.

Cậu ấy cười cười, quay đầu rời đi.

Cho đến khi Tần Tư Đình quay lại nhìn thấy mọi người trong lớp tặng quà qua lại cho nhau, số người Thời Niệm Ca quen không nhiều, nhưng quà trêи bàn cô đắp thành đống nhỏ, anh cũng có, nhưng đều là lén đặt lên bàn anh, không ai đủ can đảm để đưa trực tiếp.