Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1502: Em là tiểu tình ca của anh (69)



Edit: Mèo máy màu hồng

Tần Tư Đình nhìn những món quà trêи bàn anh, không nhận cũng không nói người khác đem đi, chỉ ngồi xuống.

Thời Niệm Ca thoáng thấy hôm nay tâm tình anh rất tốt, không hề trả lại những món quà trêи bàn, có lẽ vì bầu không khí sắp thi đại học, sau khi anh ngồi xuống, cô sà lại nói: “Tần Thần, mọi người đều tặng quà tốt nghiệp cho nhau, mình ngồi cùng bàn với cậu lâu như thế, cậu có muốn tặng gì cho mình không?”

Thật ra cô định ghẹo anh một chút thôi, có thể mỗi ngày nhìn thấy anh đã hạnh phúc lắm rồi, nào dám mong quà cáp gì hơn.

Nhưng Tần Tư Đình không trả lời ngay, lúc này bên ngoài trời đang mưa, tháng sáu trời mưa rả rích có vài hạt lất phất bay vào phòng học, tâm tình mọi người dường như cũng được gột rửa, vừa tươi mới vừa trong lành.

“Được rồi, mình giỡn đấy, không thể mặt dày mà đòi quà được, sau khi tốt nghiệp cậu tiện tay ký cho mình một chữ là đủ, mình bảo đảm sẽ cất vào hộp như báu vật.”

“Sau khi thi đại học, tặng quà cho cậu.” Lúc này Tần Tư Đình đột nhiên mở miệng, trả lời thẳng vào câu hỏi của cô.

Thời Niệm Ca không ngờ anh muốn tặng quà cho mình, trong phút chốc không biết là ngượng ngùng hay là xúc động, cũng có thể cả hai, tóm lại vì câu nói của Tần Tư Đình, trái tim cô bị vùi lấp đã lâu nay bắt đầu lơ lửng.

Quà tặng sau khi thi đại học, cũng giống như quà chia tay, rốt cuộc vẫn không thể gặp lại.



Một ngày trước ngày thi đại học, giáo viên dặn dò mọi người về nhà chuẩn bị vật dụng, nghỉ ngơi một ngày, hoặc có thể ở nhà ôn tập hoặc ra ngoài thư giãn, hôm sau quay lại để tham dự kỳ thi.

Thời Niệm Ca không hề có ý định ôn tập, cô sẽ nhàn nhã đọc sách y học, nhưng được nghỉ cả một ngày, cô không biết Tần Tư Đình sẽ dùng để ôn tập hay làm gì khác

Sau khi tan học, trêи đường cùng nhau về, cô đột nhiên hỏi anh: “Tần Tư Đình, ngày mai cậu có làm gì không?”

Tần Tư Đình nhìn cô, nói: “Không.”

Đôi mắt cô bắt đầu sáng lên: “Sau khi thi đại học xong, chúng ta cũng xem như là đàn anh đàn chị rồi, ngày mai là ngày cuối cùng làm trẻ con, cậu muốn đi công viên không?”

Đương nhiên Tần Tư Đình không hiểu lý do của cô, chỉ nhíu mày.

Thấy anh không nói gì, cô nói thẳng: “Mình muốn đi.”

Nghe thấy ba từ này, Tần Tư Đình khẽ cười: “Được.”



Ngày nghỉ trước ngày thi đại học, vừa hay là cuối tuần.

Sau khi Thời Niệm Ca ra khỏi nhà mới phát hiện xung quanh toàn là người, cô cùng Tần Tư Đình ngồi xe đến công viên mới khánh thành ở ngoại ô, vì là công viên mới nên rất nhiều người đến, hơn nữa ai cũng dẫn theo con nhỏ nên số lượng người càng nhiều hơn.

Hai người họ ngồi phía sau, cô ngồi bên trong, Tần Tư Đình ngồi bên ngoài, trêи xe mở điều hòa rất dễ chịu.

Thời Niệm Ca đột nhiên hỏi Tần Tư Đình: “Mình đổi chỗ được không?”

Tần Tư Đình nhìn cô: “Sao thế?”

“Không sao cả, chỉ muốn đổi chỗ thôi.”

Tần Tư Đình không hỏi thêm gì nữa, trông thấy cô muốn ngồi bên ngoài, lập tức đứng dậy đổi chỗ cho cô.

Thời Niệm Ca sau khi được ngồi bên ngoài, ngước mắt nhìn chị gái khoảng hai mươi tuổi đang đứng bên cạnh vì không còn chỗ, nở một nụ cười đặc biệt “hiền lành”.

Vừa rồi bởi vì chị gái đó đứng bên cạnh, vò vài lần nhân lúc xe bị xóc nảy mà cố tình dựa vào ghế của anh, mặc dù không quá trớn, nhưng vì nhiều người trêи xe, Tần Tư Đình chỉ hơi nghiêng qua, sau đó chị này dứt khoát đặt tay lên sau ghế anh, còn định sơ múi cậu thanh niên đẹp trai này một chút.

Hơn nữa chị gái này còn cầm một ly trà sữa, ai biết được chị ta có làm đổ lên người anh rồi bắt đầu dùng tay sờ mó anh hay không, trước đó, cô đã cảm thấy bản thân nên ngồi bên ngoài để chặn chị gái này lại.

Trông thấy cô ngồi bên ngoài, đoán chừng có quan hệ với cậu thiếu niên đẹp trai kia, có vẻ là quan hệ yêu đương, chị gái hơi ngượng, bắt đầu đứng thẳng lên nghiêng về dãy ghế bên kia, tránh bên này ra.

Thời Niệm Ca hài lòng thu lại ánh mắt, chuyển qua nhìn ngắm khuôn mặt không thể nhìn thấu của Tần Tư Đình: “Sắp đến rồi.”

Anh trông thấy hết dáng vẻ “bảo vệ” anh của cô, Tần Tư Đình cười cười, gật đầu.

Họ đến khu du lịch mới khai trương, chỗ này rất rộng, có công viên còn có chỗ để ăn uống, nghe nói bên trong có một sân trượt tuyết rất lớn, nhưng vì mùa hè nên đóng cửa, mùa đông mới bắt đầu vận hành.

Mặc dù Thời Niệm Ca là cô chủ nhỏ, nhưng vì ba mẹ bận rộng, ông ngoại cũng không có thời gian, chú Thái và dì Hương đều có con nhỏ ở nhà, nên ngoài những lúc làm việc ở nhà họ Thời, thời gian rảnh chắc chắn sẽ dành cho người nhà, cho nên những dịp như đến công viên, cô căn bản chưa từng trải qua, cho dù chỉ là đi ngang qua, cũng chưa từng có ai định ở lại chơi đùa với cô.

Trong lòng cô, vô cùng mong chờ.

Ở đây có rất nhiều trò chơi, cô định đến một quầy bán hàng trước, buổi chiều lại đến khu vui chơi, bằng không cứ chơi đến mồ hôi nhễ nhại sẽ không còn hứng thú đi dạo nữa.

Sau khi xuống xe cô vẫn luôn kéo tay Tần Tư Đình, Tần Tư Đình không giãy ra, thậm chí có những lúc cô bị người khác xô đẩy anh còn vươn tay ra kéo cô trở lại, lần này xem như lần thứ ba cô nhào vào lòng anh rồi, Thời Niệm Ca vô cùng bình tĩnh, dù trong lòng vui cực kỳ, nhưng ít nhất không thể biểu hiện ra mặt được.

“Hôm nay nhiều người quá, ngày đẹp, vì là khu mới, nên nhiều người dẫn theo con cái và người lớn tuổi đến, kể cả chỗ ngồi cũng không có.” Thời Niệm Ca hất hất đầu qua hai bên đường đi.

“Không thích nhiều người à? Bây giờ đổi chỗ vẫn kịp.” Tần Tư Đình nói.

“Không cần đổi, cùng lắm mỗi lần chơi trò chơi thì xếp hàng một chút, không sao, cứ trải nghiệm xem sao.” Thời Niệm Ca rất hưng phấn, sau đó quay đầu lại nói: “Mình nhớ cậu không thích ở nơi đông người, hôm nay lại một mực kéo cậu đến đây, giờ nhiều người quá, cậu có sao không?”

Tần Tư Đình nói: “Không sao.”

“Mình không ngờ lại nhiều người thế này, hay gọi chú Thái đến đón bọn mình nhé.” Thời Niệm Ca hấp háy đôi mắt: “Nhưng mà cảm giác được ở bên cạnh cậu thế này thật tuyệt, không biết sau này còn cơ hội không nữa.”

Cô nói xong lại hối hận, cảm thấy cứ như bản thân mình đang cố tình hẹn gặp anh sau khi tốt nghiệp vậy. Nhưng mà thật sự cô cũng có ý này đấy…