Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1517: Em là tiểu tình ca của anh (84)



Edit: Mèo máy màu hồng

Thời Niệm Ca nhìn anh chằm chằm, như đang nhìn khuôn mặt của người vừa làm một chuyện cực kỳ gian ác: “Anh thật đáng sợ, chúng ta cùng nhau lớn lên, em coi anh là anh trai, anh lại định xuống tay với em gái, Tiêu Lộ Dã, ác tâm của anh không nhỏ đâu.”

Cô đứng bên cạnh giả vờ run rẩy, lấy tay xoa lấy xoa để khuôn mặt của mình: “Nhất định là em bị ảo giác rồi.”

Tiêu Lộ Dã nhìn cô diễn trò, lạnh lùng một câu: “Được rồi, anh không ép em, em cũng lớn rồi, thích là thích, không cần phải giấu giếm, em không chịu nhận tình cảm của anh, dù gì cũng hai năm nữa em mới đến tuổi kết hôn, bây giờ anh không vội.”

Thời Niệm Ca dẩu môi: “Đừng có đùa, cho dù có đủ tuổi em cũng không gả cho anh.”

Tiêu Lộ Dã nở nụ cười: “Em có thể không vội, nhưng anh rất muốn xem, tên nhóc nào có gan lấy em.”

Tiêu Lộ Dã chỉ ngồi chơi ở nhà cô một lúc, anh nói chiều chủ nhật anh có việc, nên không đi ăn cùng cô và Tiêu Đạt được, cho nên hôm nay anh đến thăm cô, lại hàn huyên vài câu rồi rời khỏi ngay, trước khi đi anh còn xoa đầu của cô, tiếp tục gọi cô là Thỏ xấu xí, khiến Thời Niệm Ca giận dữ đẩy anh ra xe, xoay người đóng sầm cửa chính.

Thứ hai quay lại trường, đây là lần đầu tiên cô không cố ý đi sớm, vì cô không biết rõ lịch học của anh, dường như anh không ở lại ký túc xá, ngày thường sẽ không ở đây, hơn nữa cuối tuần cũng chẳng biết anh về đâu, sáng sớm thứ hai khi ra khỏi nhà đột nhiên trông thấy anh, Thời Niệm Ca không nghĩ ngợi gì cả đi thẳng về phía anh, khi đến trước mặt, cô nở nụ cười xán lạn: “Chào buổi sáng, Tần… Tư Đình.”

Cô định gọi là Tần Thần, nhưng lúc trước anh đã sửa cách xưng hô với cô, Tần Thần nghe xa cách quá, trong tâm tư cô vẫn không muốn cách quá xa anh.

Tần Tư Đình nhìn vào mắt cô, không thèm để ý, cứ đi thẳng về phía trước.

Thời Niệm Ca trông thấy Tần Tư Đình như vậy, cô cảm thấy vô cùng mất mát, nhưng cô phát hiện bản thân lúc còn học lớp mười hai yêu thầm anh, hiện nay anh không ra nước ngoài mà ở lại Hải Thành, lại học chung trường với cô, cô không thể đòi hỏi nhiều, phải biết thỏa mãn.

Ừm, chỉ cần họ đều sống tốt là được, đời người có quá nhiều thứ, ai nói nhất định muốn thứ gì phải có được thứ đó ngay.

Tần Tư Đình không có phản ứng gì, Thời Niệm Ca cũng không nhiều lời, chỉ đi cạnh anh, không nói gì cả.

Sau đó cô lén thăm dò xem anh học lớp nào và thời gian biểu ra sao, cho dù không gặp nhau dưới tán cây như lúc trước, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn canh chuẩn thời gian đi học, quả nhiên được gặp anh vài lần.

Cho đến một ngày Tần Tư Đình nói với cô: “Đừng đi theo tôi nữa, phiền phức.”

Khi ấy Thời Niệm Ca cứ đứng trân trân nhìn theo bóng anh.

Rồi cô tủi thân cúi đầu.

Tần Tư Đình nói phiền.

Cô không đi theo anh nữa, bình thường có tình cờ gặp nhau ở trường cô cũng không bước lại gần anh, nhưng cô phát hiện ra một điều dù ở cấp ba ngoài mặt anh vô cùng lạnh lùng, nhưng bên trong lại là một thiếu niên ấm áp, gần đây hình như anh ốm đi, có khi anh cả đêm không ngủ, cho dù không thể nhìn ra được chuyện này, nhưng thỉnh thoảng bất cẩn đi ngang qua người anh, cô nhìn sắc mặt, vẫn có thể nhìn ra được anh có chút tiều tụy.

Thời Niệm Ca đi về phía cổng trường, Triệu Tiểu Thanh chạy lại hỏi cô: “Cậu và Tần Thần gần đây có liên lạc không?”

Thời Niệm Ca lắc đầu.

“Chú của mình làm việc ở Tần Thị, nghe nói chủ tịch Tần Thị là ba của Tần Tư Đình, mấy tháng rồi không đến công ty, hình như dẫn theo nhiều người lắm đến Nhật Bản, sau đó không biết xảy ra chuyện gì, tóm lại mãi chẳng thấy người đâu.” Triệu Tiểu Thanh tỉ tê bên tai Thời Niệm Ca: “Mình thấy gần đây Tần Thần như có chuyện gì đấy, có lẽ muốn yên lặng một mình, mấy ngày này cậu đừng tìm đến cậu ấy nhé, để cậu ấy bình tĩnh lại, chắc chắn nhà họ Tần xảy ra chuyện rồi.”

“Ừm.” Thời Niệm Ca khẽ trả lời: “Mình hiểu rồi, cậu yên tâm đi.”

“Mình rất yên tâm với cậu, cậu lúc nào cũng có chừng mực, mình biết cậu rất thích Tần Thần, nhưng chắc chắn cậu ấy… có nguyên nhân gì đó, bằng không sẽ không đối xử với Niệm Niệm của mình như vậy, không thể nào cậu ấy không thích cậu được.” Triệu Tiểu Thanh lại nói tiếp: “Hơn nữa cậu nghĩ lại xem, rõ ràng Tần Thần có thể đến Harvard, nhưng lại cố tình chọn đại học y Hải thành, mình nghĩ, nguyên nhân giữ chân cậu ấy lại chính là cậu.”

Thời Niệm Ca không nói năng gì.

Cô vẫn một mực tin tưởng, cho nên không hề cảm thấy do dự khi dành tình cảm cho Tần Tư Đình.

Nhưng giống như Triệu Tiểu Thanh đã nói, nếu như nhà anh thật sự xảy ra chuyện, không cần phải nói ra, cô sẽ chờ anh.

Tề Bảo Bảo nhìn Thời Niệm Ca, có vài lần lén hỏi thăm cô xem có bị ai bắt nạt không, sao suốt ngày ủ rũ thế, nhưng ai cũng nói tính tình Thời Niệm Ca rất tốt, còn định tìm người đã bắt nạt cô giáo huấn cho một trận.

Những bạn bè bên cạnh Thời Niệm Ca hay những người khác có liên hệ với cô đều vô cùng hài lòng, cho nên dù Tần Tư Đình không cho cô ngồi cạnh, cô vẫn còn bạn tốt là Tề Bảo Bảo và Triệu Tiểu Thanh, hơn nữa đây còn là đại học y, nơi cô muốn đến từ rất lâu rồi, nên không thể học hành lơ là như trước được.

Gần nửa tháng trôi qua, thành tích kiểm tra thí nghiệm y học mấy ngày trước của Tần Tư Đình không ngoài dự đoán, vẫn tiếp tục đứng đầu.

Cho dù anh đột nhiên đổi qua học ngành y, nhưng anh vẫn là một sinh viên giỏi nhất.

Thời Niệm Ca rất vui.

Ít nhất cho dù thế nào, tương lai, nền y học nước nhà nhất định sẽ xuất hiện một bác sĩ giỏi xuất chúng, cứu giúp bệnh nhân.

Nếu ví với một Tần Tư Đình lạnh lùng thời trung học, người người xa lánh, bình thường ít giao tiếp chỉ vì anh lạnh lùng và khó gần, hiện tại anh như một người tự bế quan trong một không gian lạnh lẽo bốn bề, căn bản không nói chuyện với ai, thỉnh thoảng nhận điện thoại, dường như là một người bạn nào đó, ít nhất không phải người trong trường.

Thời Niệm Ca vừa trở về từ phòng thí nghiệm, cô ngồi trong phòng học, nữ sinh bên cạnh đưa cho cô một phong thư, nói rằng buổi sáng có người để lên bàn cô.