Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1520: Em là tiểu tình ca của anh (87)



Những ngày tháng bình thường lặng lẽ trôi qua, học kỳ đầu tiên của năm một chuẩn bị kết thúc.

Thời Niệm Ca quyết định kỳ nghỉ đông này sẽ thi bằng lái, lúc đó về nhà họ Thời thấy chiếc xe nào hợp ý thì lấy dùng, lúc mẹ gọi điện thoại nói chuyện với cô, mẹ nói có thể mua xe mới cho cô, Thời Niệm Ca đối với những chuyện này không hề kén chọn, chỉ cần hệ thống an toàn là được, cho nên loại nào không quan trọng.

Còn mười ngày nữa đến kỳ nghỉ, vừa hay hết cuối tuần, buổi sáng cô bắt xe đến trường, xe đi đến giữa đường đột nhiên dừng lại, tài xế nói không biết đằng trước xảy ra chuyện gì, tất cả các xe đều ngừng lại.

Thời Niệm Ca ngồi trêи xe một lúc nhưng đường vẫn chưa thông, cô dứt khoát xuống xe xem chuyện gì xảy ra.

Cô chỉ thấy phía trước có vài chiếc xe màu đen đang rượt đuổi nhau, một chiếc Mustang màu đen chạy kè kè bên cạnh một chiếc xe khác như muốn giết người, những xe gần đó không dám lại gần, nhưng vì đây là con đường duy nhất vào thành phố nên bị tắc lại, tiến không được lùi cũng chẳng xong, tình hình ách tắc vô cùng nghiêm trọng.

Bây giờ có lao lên cũng vô ích, trừ khi những chiếc xe đằng trước dừng lại, bằng không mọi người sẽ kẹt cứng ở đây.

Thời Niệm Ca chỉ định nhìn một cái thôi, cô nghĩ nếu không thể đi được sẽ chuyển sang đi bộ vào đường khác, sau đó bắt taxi đi đường vòng.

Kết quả trong khoảnh khắc cô xoay người đi, đột nhiên tim cô như ngừng đập, quay phắt lại, lập tức nhìn thấy chiếc xe Mustang kia vô cùng quen mắt, hình như cô từng thấy rồi…

Cô nhìn lại chiếc xe màu đen đang chạy chầm chậm, trong não xuất hiện một hình ảnh.

Học kỳ này, cô không để ý Tần Tư Đình đến trường thế nào.

Anh lái xe nhỉ?

Chiếc xe đang chạy chậm na ná với chiếc xe thỉnh thoảng xuất hiện trước cổng trường, nhưng giữa vô số biển số xe, cô không để ý lắm, cho nên ấn tượng không nhiều.

Hình ảnh rất mờ nhạt, ấn tượng không sâu.

Nhưng bây giờ hình ảnh bắt đầu khắc sâu hơn.

Cô chăm chú nhìn số xe của chiếc xe đang chạy chậm, đúng là chiếc xe đậu trước cổng trường.

Không phải đâu.

Không phải là anh đâu.

Nhưng chiếc xe bên cạnh quen quá, giống như chiếc xe của người đàn ông đi theo cô, còn nữa, cũng chính là chiếc xe cô thấy ở bên ngoài công viên.

Cô nhanh chóng rút di động, gọi vào một số, nghe thấy một tràng dài những tiếng tút tút, không ai bắt: “Tần Tư Đình anh bắt điện thoại đi… Mau bắt đi… Bắt điện thoại đi mà…”

Cô lại nhìn chiếc xe đen trước mặt, ánh mắt xuyên qua lớp kính cửa sổ, cô mơ hồ nhìn thấy được bóng dáng của người đang cầm lái, trái tim cô như ngừng đập.

Tần Tư Đình.

Anh định làm gì?

Anh định đụng chiếc xe kia ư?

Rốt cuộc người trêи xe kia là ai?

Cô thấy anh vẫn duy trì tốc độ xe như cũ, Thời Niệm Ca siết chặt di động nhìn về hướng đó, dứt khoát chạy sang đường bên cạnh với hi vọng Tần Tư Đình có thể nhìn thấy mình để tỉnh táo lại, nhưng cô chỉ nhìn thấy anh lái đến ngã tư đột ngột tăng tốc độ vọt lên trước, chiếc xe kia đồng thời lao lên, cửa xe va vào nhau, phát lên tiếng rít kinh hoàng, mọi người bắt đầu hét lên, có tiếng còi cảnh sát đến gần.

Thời Niệm Ca nhìn thấy toàn cảnh anh ép chiếc xe phải đi theo ý của mình rồi đột ngột tăng tốc, chẳng lẽ anh vốn định đụng người này, anh định cùng sống cùng chết sao?

Nhìn thấy chiếc Mustang đột ngột vọt lên, Thời Niệm Ca bất ngờ bước nhanh hơn, bên cạnh có người hét lên: “Cô bé này làm gì thế, quay lại mau, không muốn sống nữa à…”

Thời Niệm Ca vẫn không gọi được anh, chiếc xe nhất định đi qua con đường này, cô đứng tại chỗ nhìn chiếc xe đến gần, chỉ còn một chút nữa thôi, cô cảm thấy một luồng gió do tốc độ rất lớn của chiếc xe thổi tới, như muốn thổi bay mọi thứ trước mặt cô, lúc này cô mới ý thức được bản thân đang làm chuyện điên rồ gì, nhưng tránh không kịp rồi, cô chỉ nhắm chặt mắt lại.

“Cẩn thận…”

“Ối! Chúa ơi…!”

“Cô bé này điên rồi…”

Thật ra Thời Niệm Ca sợ lắm, trong mấy giây ngắn ngủi này Thời Niệm Ca nhớ lại rất nhiều chuyện, có ánh nắng chói chang, cũng có ngày âm u, có ba mẹ lúc nào cũng bận rộn, có ông ngoại, có giấc mơ học y của cô, có mười chín năm vui vẻ, còn có một người cô yêu thầm đến hèn mọn.

Nếu như, nếu như bị đụng trúng…

Với tốc độ này, chắc không kịp đau đã chết mất rồi nhỉ.

Cô cứ thế nhắm chặt mắt lại.

Cơn cuồng phong đột nhiên dừng lại, tiếng thét bắt đầu vang lên dữ dội, dường như có gì đó thổi gió chạm vào chân cô, nhưng chỉ là gió mà thôi, cô cứ nhắm mắt thêm một lúc, gần như không còn nghe thấy tiếng nói chuyện và thở dài của người xung quanh nữa, không có tiếng thét, ngay cả tiếng xe cũng không còn.

Cho đến khi cô nghe thấy tiếng mở cửa xe, cô mới từ từ mở mắt ra, trông thấy Tần Tư Đình lạnh lùng bước xuống xe đi thẳng về phía cô, khóe mắt hơi hấp háy vẫn còn thấy hình ảnh chiếc xe bị anh đuổi theo đã thừa dịp trốn thoát, Tần Tư Đình nhất định không vui, nhưng vừa rồi anh đang dùng mạng đổi mạng, không được như vậy…

Cô lấy lại bình tĩnh, lúc này mới nhìn rõ vẻ mặt lạnh lẽo âm u như tiết trời tháng mười hai của anh, đáy mắt vằn tơ máu, vẫn là thiếu niên điển trai ngày xưa, lại có thêm chút bất kham, nhưng vừa rồi Thời Niệm Ca bị dọa, vẫn còn đờ người ra đứng đó.

“Em làm gì vậy?” Tần Tư Đình đến gần, ánh mắt đỏ lên nhìn cô: “Không muốn sống nữa à?”

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy thái độ nghiêm trọng và giọng nói gằn xuống của chàng thư sinh an tĩnh Tần Tư Đình.

“Anh mới là người không muốn sống nữa, vừa rồi anh làm gì…” Thời Niệm Ca miễn cưỡng tìm lại giọng nói, những tựa hồ vẫn còn run rẩy, cho dù cô cố gắng cỡ nào đi chăng nữa, vẫn nghe ra được sự sợ hãi ẩn sâu trong đó, ánh mắt hơi hồng hồng.

Cảnh sát đã vây xung quanh, cô quay đầu nhìn những cảnh sát kia, lại đột ngột xoay người giấu Tần Tư Đình sau lưng mình, cô níu chặt tay áo người đứng sau, mím môi lại lạnh lùng nhìn những cảnh sát kia, không muốn họ tiến lại gần.