Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1527: Em là tiểu tình ca của anh (94)



Tần Tư Đình nhìn thấy vẻ mặt của cô, trực tiếp quay lại phòng tắm mặc áo vào.

Thời Niệm Ca vẫn đứng ngây ra đó, ánh mắt tròn xoe nhìn anh, cảm thấy mình quên cả cách nói chuyện.

Cô vội vã lấy lại tinh thần, bưng sữa vào, nhìn thấy áo sơ mi của anh hơi ướt, thảo nào vừa rồi anh chỉ mặc mỗi quần rồi đi ra, vội vàng nói: “Không sao đâu, nam sinh… khụ… nam sinh không mặc áo là bình thường mà, không phải chuyện gì quá khó hiểu… sơ mi bị ướt rồi mặc không thoải mái…”

Cô đặt sữa xuống bên cạnh, quay người lại bàn tay nhỏ bé khẽ kéo vạt áo: “Chỗ này bị ướt cả rồi…”

Có lẽ anh không ngờ cô sẽ đột nhiên chạm vào áo anh, nút áo vừa được cài vội vẫn chưa chắc lắm, bị cô túm lại, nên phía trước hơi xộc xệch, làm lộ ra thắt lưng của Tần Tư Đình.

Tần Tư Đình khựng lại, cúi đầu nhìn cô, Thời Niệm Ca cảm thấy thoáng một cái vạt áo sơ mi như nóng rẫy, cô vội vàng buông tay ra.

Nhưng từng sợi thần kinh dường như đang kϊƈɦ động nhảy múa.

“Này, uống sữa đi, anh biết là buổi tối…. uống sữa sẽ giúp ngủ ngon, sáng sớm mai chúng ta cùng đi học.” Cô vừa nói vừa đưa ly sữa cho anh.

Tần Tư Đình chỉ mới cài được một phần hai số nút áo, không nhận lấy ly sữa từ cô, anh chỉ dán mắt lên người cô.

Thời Niệm Ca bị ánh mắt này của anh làm cho ngây người.

“Uống sữa xong, rồi ngủ sớm nhé…” Cô nói.

“Thời Niệm Ca, em là con gái, có biết nguy hiểm là thế nào không?” Tần Tư Đình bình tĩnh nói.

Thời Niệm Ca ngẩng đầu nhìn anh.

Tần Tư Đình nhìn thẳng vào mắt cô, nói tiếp: “Muộn thế này rồi, em xác định không cần tôi đặt thêm phòng?”

Vừa nói, anh vừa buông bàn tay đang cài nút áo xuống, đi từng bước về phía cô, trái tim Thời Niệm Ca bất giác run lên, cô cúi đầu lùi về sau, Tần Tư Đình nói không nhanh không chậm, cô cảm thấy lời này như đang cảnh báo cô.

Cô lùi, anh tiến, cho đến khi cô dựa vào tường, ly sữa trong tay đã sánh ra ngoài, Tần Tư Đình đứng rất gần cô, trêи người anh thoang thoảng mùi sữa tắm của khách sạn, tiếp theo cô đột nhiên trông thấy anh thò tay cởi nút áo.

Mặc dù suy nghĩ của Thời Niệm Ca đã lạc nơi nào rồi, nhưng trông thấy động tác cởi áo của Tần Tư Đình vẫn không nhịn được hít một hơi thật sâu, đột nhiên anh chống tay lên vách tường sau lưng cô, cúi đầu sát lại gần, cô cảm thấy hơi thở của anh vấn vít quanh đầu mũi mình.

Dáng vẻ ngây ngô của cô trọn vẹn lọt vào trong mắt Tần Tư Đình, anh rút tay lại bắt đầu cài nút, nhàn nhạt lên tiếng: “Biết sợ rồi à?”

Anh nói xong vài chữ, áo đã cài xong, thuận tay xắn tay áo lên, sau khi nhìn cô một lúc, quay người mở cửa ra ngoài.

Thời Niệm Ca bị hành động đột ngột đè lên tường của anh dọa cho sợ chết khϊế͙p͙, vẫn đứng ì ra ở chỗ cũ.

Không lâu sau, quả nhiên có tiếng mở cửa căn phòng sát vách, cô nghe thấy tiếng phục vụ đứng bên ngoài nói chuyện với anh, vội vàng mở cửa, khoảnh khắc cô mở cửa bước ra vừa khớp với anh đã mở cửa đi vào phòng bên cạnh.

Cô nhìn đau đáu vào cánh cửa kia, rất lâu mới bình tĩnh lại được, ngẫm nghĩ một chút, lại đóng cửa, cầm di động định nhắn gì đó cho anh, nhưng biết nhắn thế nào đây?

Cô định ở với anh, cho nên không định đi tắm, nhưng mà bây giờ cô chỉ ở đây một mình, cho dù có không nhấc nổi cánh tay, buổi tối trở nên vô cùng khó khăn.

Hơn nữa gần chín giờ rồi, còn ít nhất một giờ nữa đến giờ cô thường đi ngủ.

Ngủ không được!

Hơn nữa trong não toàn hình ảnh vừa rồi.

Thời Niệm Ca cầm di động, nhìn tên Tần Tư Đình, gửi tin: [Em không sợ, em thích anh.]

Sau đó nhanh chóng nhắn tiếp: [Muốn ở bên anh sống một đời vui vẻ.]

Anh không nói gì cả, bây giờ cô chỉ nghĩ được hai câu này để nói với Tần Tư Đình, có thể ngày mai cô sẽ hối hận, sao hôm nay da mặt lại dày thế này, nhất định sẽ hối hận vì đã bồng bột, từ trước đến nay cô luôn luôn cẩn thận, nhưng kể từ hôm nay, nếu cô đã bắt đầu, thì sẽ không dừng lại.

Cô thích anh.

Anh biết.

Cả đêm Thời Niệm Ca không ngủ được, cô nghĩ có anh ở cách vách, cô sẽ ngủ ngon hơn, nhưng sự thật thì ngược lại, cả mắt cũng chẳng nhắm nổi.

Sau đó thật sự không ngủ được, cô ra sô pha ngồi, sáng mai thức dậy, câu đầu tiên nên nói sau khi gặp Tần Tư Đình là gì, Tần Tư Đình nhận được hai tin nhắn của cô, có thể cảm thấy phiền phức quá không?

Áo sơ mi của Tần Tư Đình bị ướt, anh đặt thêm phòng bên cạnh cũng tốt, không cần phải cả đêm mặc đồ ướt.



Câu đầu tiên khi gặp Tần Tư Đình vào sáng hôm sau cô đã chuẩn bị cả rồi, nhưng chẳng có dịp để dùng.

Hình như bốn năm giờ sáng, trời vào đông sáng trễ, Thời Niệm Ca không biết mình đi vào giấc ngủ thế nào, mà giấc ngủ này kéo dài cả ngày.

Lần cuối cô bị sốt là một năm trước, cộng thêm bả vai bị đau, hơn nữa chân bị trật khớp, không biết kiểu gì lại phát sốt, đêm ngủ không ngon, cơ thể cứ thế nóng dần lên.

Cả ngày tiếp theo cô mơ mơ màng màng, cho dù muốn dậy cũng không dậy nổi, bên tai có tiếng gì cô cũng không nghe ra, chỉ hơi hé mắt thấy ngọn đèn trong khách sạn vẫn sáng, nhưng loáng cái lại thϊế͙p͙ đi ngay.

Sốt thôi mà, ngủ thêm một lúc sẽ khỏi thôi, cô nghĩ vậy.

Chỉ là đang trong lúc mê man, cô cảm thấy hình như có chút dễ chịu, sau đó, cảm thấy như được ai bế đi.

Cô hơi hé mắt ra, lập tức trông thấy gò má Tần Tư Đình đang rất gần mình, cô tưởng mình đang mơ, nhắm mắt lại dựa vào lòng anh: “Tần Tư Đình… Em không sợ… em thích anh.”

Tần Tư Đình nhìn cô gái trong lòng mình bị sốt đến mơ màng, bởi vì sốt rất cao, cái đầu nhỏ rúc vào lòng anh, khuôn mặt đỏ lên vì sốt dán vào ngực anh, dường như cách lớp áo tìm thấy sự mát lạnh dễ chịu, khuôn mặt còn cọ tới cọ lui, cả người mềm nhũn, đôi mắt khép hờ mơ màng, khiến ai nhìn thấy cũng phải mềm lòng.