Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1531: Em là tiểu tình ca của anh (98)



Sau khi ông ngoại dặn dò Tần Tư Đình vài câu về những công việc sắp thực hiện, bởi vì có người gọi nên ông ra ngoài, trong phòng thí nghiệm lúc này chỉ còn cô và anh, mặc dù xung quanh đều là vách kính, còn có những người làm việc ở phòng bên cạnh, nhưng đối với Thời Niệm Ca, chuyện này thật sự đáng ăn mừng.

“Anh vừa đến đây, em dẫn anh đi làm quen nhé?” Thời Niệm Ca híp mắt cười với anh.

Nếu như cô không nhìn lầm, Tần Tư Đình vì câu nói của cô và đầu mày hơi nhúc nhích, cũng nhìn lại cô một cái, rồi khẽ gật đầu.

Thời Niệm Ca cứ thế hí hửng dẫn anh vào bên trong: “Đi thôi.”

Khi quay đầu lại quả thật Tần Tư Đình đi theo cô, cô lại ngắm nghía chiếc áo blouse khoác trêи người anh, cảm thấy vui như trẩy hội.

Trước đây nằm mơ cô cũng không dám nghĩ sẽ có một ngày như hôm nay.

Tần Tư Đình học y, cùng hệ với cô ở đại học, thậm chí đến kỳ nghỉ anh còn đến phòng thí nghiệm của ông để giúp việc, đúng là có nằm mơ cô cũng không dám mơ giấc mơ này.

Anh ăn mặc thế này, quá đẹp.

Nam thần khoác blouse trắng, bây giờ bảo cô ngã xuống chân anh, cô cũng nguyện ý…

Thời Niệm Ca thầm hú hét trong lòng, khuôn mặt vẫn phải ráng giữ nụ cười chuyên nghiệp, mặc dù vui lắm, nhưng với tính cách nhiệt tình của cô, Tần Tư Đình đã sớm quen.

“Ở đây là nơi ngày thường ông ngoại để sinh viên lấy mẫu máu rồi phân tích thành phần.” Cô chỉ căn phòng kính màu xanh trước mặt: “Đó đều là những phòng vô khuẩn, muốn vào phải thay một bộ đồ đúng chuyên môn, phải mang khẩu trang và kính phòng hộ kín mặt, bình thường em sẽ không vào đó, bởi vì việc này quá chuyên sâu, nhiều nhất thì em cũng chỉ ở bên ngoài giúp mọi người một chút thôi.”

Tần Tư Đình nghe cô giới thiệu, nhìn vào phòng kính cô đang chỉ, sau đó Thời Niệm Ca đi sang hướng khác: “Bên này là nơi làm việc bình thường, ở đây có chuẩn bị ghế dựa, dùng để nghỉ ngơi, nếu như mệt quá vẫn có phòng nghỉ riêng, nhưng phòng nghỉ kia phải có mật khẩu mới vào được, đợi lát nữa em đưa mật khẩu cho anh.”

Lúc này có hai nhân viên đi ngang qua, nghe thấy Thời Niệm Ca giới thiệu, nhìn thoáng qua cô một cái, sau đó lại nhìn thiếu niên tuấn tú cao ngất bên cạnh cô, sau khi hai nhân viên đó đi xa xa rồi vẫn có thể nghe thấy họ nói: “Niệm Niệm dám đưa mật mã cho sinh viên giáo sư Dương mới đưa đến à? Đó không phải phòng nghỉ của Niệm Niệm và giáo sư Dương sao? Chúng ta đều không được vào… vậy mà lại cho cậu ấy biết mật mã?”

“Ôi, cậu không thấy ánh mắt sáng rỡ của Niệm Niệm à? Tôi thấy tám phần là người con bé thích rồi…”

“Thật hay giả đấy? Vậy nếu như giáo sư Dương biết …”

“Biết hay không thì sao, bình thường lão Dương bận như thế, hơn nữa Niệm Niệm lại thông minh, chúng ta cũng chẳng bì kịp, dù sao cũng hai mươi tuổi rồi, đang độ tuổi yêu đương nên chuyện đó là bình thường, hơn nữa cậu bé kia nhìn rất được, tâm sinh tướng, nhìn đã biết không phải tầm thường rồi.”

“Hay thật… chỉ sợ lão Dương cũng không biết…”

“Ha ha ha…”

Bên này Thời Niệm Ca dẫn Tần Tư Đình đi loanh quanh trong phòng thí nghiệm, sau khi đến một phòng trong cùng, cô đẩy cửa: “Đây là nơi có nhiều tư liệu đặc biệt, có bản ghi chép các thí nghiệm thất bại, thành công, cái gì cũng có, em cảm thấy quá trình từ thất bại đến thành công chứa đựng biết bao nhiêu là tri thức, hơn nữa không phải công việc hên xui, chỉ có tự thân mình làm, tự tay quan sát mới có thể ghi chép lại được, thỉnh thoảng không có việc gì làm em sẽ ở đây đọc sách, có từ nào không hiểu em sẽ chạy ra ngoài hỏi các anh chị, khi mệt, em lại tựa vào sô pha nghỉ một chút, cái sô pha ấy nhiều tuổi rồi, chưa có thời gian để đem đi thay da mới, những vết xước trêи đó toàn là do em gây ra không đấy.”

Ban đầu cô vốn không định giới thiệu những phòng này cho anh, nhưng cô cứ vô thức kể lại toàn bộ kinh nghiệm từ nhỏ đến lớn cho anh nghe.

Tần Tư Đình yên lặng lắng nghe suốt quãng đường đi, lúc này anh đứng trong phòng nhìn chiếc sô pha bị cô làm hỏng vài chỗ, da ghế thoạt nhìn đã biết rất nhiều năm rồi, có vài vết xước, còn có chỗ hơi sờn chỉ, không cần đoán cũng biết đó là kiệt tác của Thời Niệm Ca.

“Xem ra hồi nhỏ em rất nghịch.” Đột nhiên anh lên tiếng.

Thời Niệm Ca nghe xong lập tức quay lại nhìn anh: “Có không? Lúc nhỏ em chỉ chơi đùa ở đây thôi, em gần như lớn lên cùng những thứ máy móc và cơ thể người được cất trong đây, em cầm gan, tim này kia rồi đấy, em còn nghiên cứu cả máu… Anh có cảm thấy em không giống con gái chút nào không…”

Tần Tư Đình nhìn dáng vẻ như đang tự kiểm điểm của cô, cong môi: “Không có.”

Thấy anh nở nụ cười, Thười Niệm Ca cũng cười, nắm tay anh đi: “Đi loanh quanh một chút, vẫn còn nơi anh chưa thấy, em dẫn anh đến xem.”

“Ừm.” Tần Tư Đình kéo cô lại: “Được rồi, tôi đến đây để giúp việc, không phải đến để thăm dò đối thủ kinh doanh, không cần đưa tôi đến tất cả các phòng rồi giải thích, về cơ bản tôi chỉ làm việc trong phòng thì nghiệm bên ngoài, những phòng khác không cần phải đến, cũng đừng phí công giới thiệu, được không?”

Nghe thấy anh không muốn đi theo nữa, Thời Niệm Ca hơi hụt hẫng, nhưng cuối cùng vẫn phải nghe lời, cô ừ một tiếng, tim cô lại vô thức đập nhanh hơn.

Nói chuyện kiểu này…

Sao cứ như là biết cô sẽ thất vọng, cho nên mới dỗ dành cô một chút, hỏi ý cô một chút nhỉ?

Cô nhìn anh: “Vậy…”

“Ra phòng thí nghiệm bên ngoài thôi, chi bằng giới thiệu cho tôi cách sử dụng dụng cụ thí nghiệm nhé? Dù sao cũng phải dùng đến, chắc sẽ có chút khác nhau giữa dụng cụ ở trường và ở đây, tôi phải nhờ cô giáo nhỏ này tỉ mỉ chỉ dạy rồi.”

Ba chữ cô giáo nhỏ khiến khuôn mặt Thời Niệm Ca nóng lên, khẽ ho một tiếng, vội xoay người đi ra ngoài, Tần Tư Đình theo sau cô, lưng cô đối diện với anh, bước chân cứ thế nhanh lên, cảm thấy khuôn mặt được làn gió xoa dịu bớt cô mới rảo bước chậm lại, dọc đường cô chào hỏi vài nhân viên đang làm việc, còn giới thiệu Tần Tư Đình với họ, nghe thấy họ khen anh vừa giỏi vừa đẹp trai, cô hãnh diện biết bao nhiêu.